Thôn Hoa Khó Gả

Chương 14: Ong Vò Vẽ



Đúng như lời Phó đại phu nói, trong rừng rậm có rất nhiều bụi cây có gai. Một mùa đông trôi qua, trong rừng rậm càng thêm không có chỗ để đặt chân. Dương Đại Thành đi phía trước mở đường rốt cuộc cũng dừng lại. Hắn ta cẩn thận từng li từng tí đặt Phùng Uyển Phù ở dưới cái cây lớn, rồi cười nói: "Phó đại phu, hay là chúng ta ăn một chút lương khô trước, một lúc nữa lại đi thêm một đoạn rồi sau đó chúng ta sẽ trở về."

Kỷ Đào đặt cái túi xuống, bỏ các loại dược liệu khác nhau ở phía trên ra, lấy bánh bột mì ở bên trong đưa cho Phó đại phu rồi tự cầm một cái và bắt đầu ăn. Đi cả nửa ngày, cô đã đói bụng rồi, ngay cả bánh bột mì bình thường ăn khô và nhạt nhẽo thì giờ lại cảm thấy cực kỳ ngon miệng.

Bốn người ngồi thành một vòng, Kỷ Đào và Phó đại phu ngồi cùng một chỗ với nhau.

Khi đang vui vẻ ăn bánh, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô vừa ngẩng lên thì liền thấy Phùng Uyển Phù còn chưa thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt của Kỷ Đào rơi vào cái bánh bột mì màu vàng sậm và thô ráp ở trên tay Phùng Uyển Phù, rồi lại cúi đầu nhìn cái bánh bột mì trắng tinh và mềm mại ở trên tay cô thì lúc này mới nhớ ra rằng hầu hết người dân trong thôn đều ăn lương thực thô.

Cô suy nghĩ một chút rồi lấy ra hai cái bánh bột mì đưa cho Phùng Uyển Phù và cười nói: "Phùng cô nương, hôm nay cảm ơn Đại Thành ca đã mở đường. Hai người cũng đã vất vả rồi, ăn mấy cái bánh này đi."

Phùng Uyển Phù không nhận lấy, nàng ta cúi đầu. Còn Dương Đại Thành đưa tay ra nhận lấy một cái và cười nói: "Ta còn trẻ và rất khỏe mạnh, cho ta ăn lương thực tốt thì phí lắm, nhưng cơ thể của Phù nhi yếu ớt, cho nàng ăn một cái là được rồi."

Kỷ Đào đứng dậy và nhất quyết đưa bánh bột mì cho Dương Đại Thành.

Dương Đại Thành cầm hai cái bánh bột mì, hắn ta cũng không phải là không có khả năng ăn lương thực tốt, chỉ là hắn ta đã quen tiết kiệm từ khi còn nhỏ và bây giờ vẫn vậy. Lúc này, khi nhìn thấy Kỷ Đào bỏ đồ ăn ra thì mới nhớ ra hắn ta nên đối xử với Phùng Uyển Phù tinh tế hơn một chút. Hắn ta nhất thời có chút áy náy mà nhìn Phùng Uyển Phù: "Phù nhi, sau khi trở về, ta sẽ mua cho nàng một ít bột mì trắng."

Phùng Uyển Phù đỏ mặt, miệng nhỏ cắn một cái, sau khi Dương Đại Thành nhìn thấy vậy thì càng cảm thấy mình đã để cho nàng ta phải chịu nhiều thiệt thòi: “Phù nhi, nàng yên tâm đi, ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.”

Kỷ Đào có chút sững sờ, cô nhìn Phó đại phu ở một bên cũng đang sững sờ thì mới nhận ra rằng bản thân không có nghe lầm. Những lời nói vừa rồi của Dương Đại Thành là đang thổ lộ tình cảm với Phùng Uyển Phù đúng không?

Chỉ thấy Phùng Uyển Phù đứng dậy rồi liền đi về phía sau. Ở góc độ của Kỷ Đào thì có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của nàng ta, rõ ràng là nàng ta đang thẹn thùng.



Phùng Uyển Phù đi vòng qua cái cây lớn, bước đi rất nhanh và tay của nàng ta vô thức đụng vào cành cây. Kỷ Đào đột nhiên liếc thấy một vật thể hình cầu màu nâu từ trên cao rơi xuống trước mặt cô và bên trên mơ hồ có mấy con ong vò vẽ bay xung quanh. Kỷ Đào nhất thời nghĩ đến một thứ gì đó, trong lòng kinh hãi, lập tức đứng lên và vươn tay kéo Phó đại phu chạy đi.

Có lẽ Phó đại phu đã nhìn thấy thứ ở trong rừng cho nên ngay khi Kỷ Đào kéo ông ấy thì ông ấy cũng đã đứng lên. Kỷ Đào kéo tay ông ấy, hai người họ chạy đi với tốc độ rất nhanh.

Tiếng hét chói tai ở phía sau của Phùng Uyển Phù đột ngột cắt ngang cánh rừng.

Kỷ Đào chạy cực nhanh, có chút hoảng hốt nên cô chạy lung tung, đơn giản là nhìn đường nào dễ đi là lập tức chạy về phía đó.

m thanh của Phùng Uyển Phù càng ngày càng xa, nhưng tiếng ong vo vẽ theo sát ở phía sau khiến cho bước chân của cô nhanh hơn mấy phần. Lúc này, Phó đại phu cũng bộc phát ra sự nhanh nhẹn không hợp với tuổi của ông ấy, không hề kéo chân Kỷ Đào một chút nào.

Đột nhiên, Kỷ Đào bị vấp chân, cơ thể không khống chế được mà ngã xuống đất. Người của cô rơi vào trong bụi cỏ cao đến đầu gối, cô có chút nóng nảy nhưng miệng lại nói: "Sư phụ, người nhanh đi đi, không cần lo cho con."

Phó đại phu dừng lại, ông ấy đưa tay muốn bắt đầu kéo Kỷ Đào ở trong bụi cỏ ra.

“Sư phụ, con bị trẹo chân rồi, người mau đi đi.” Kỷ Đào cực kỳ sốt ruột, cô vội vàng thúc giục.

Phó đại phu không chần chừ nữa, ông ấy xoay người chạy đi.

Kỷ Đào nằm ở trên mặt đất, cố gắng dán sát mặt đất nhất có thể, xung quanh đều là cỏ, trên đầu vang lên tiếng ong vò vẽ, chóp mũi ngửi được mùi cỏ thơm ngát. Lúc này trong lòng cô lại bình tĩnh lạ thường, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, chẳng hạn như bị ong vò vẽ đốt quá nhiều thì có lẽ sẽ chết sao? Hay là sẽ may mắn chỉ bị thương một chút mà thôi?

Tiếng ong vò vẽ lướt qua trên đầu, đồng thời cô cảm thấy bả vai đau xót rồi càng ngày càng đau. Cô cắn môi, chịu đựng không nhúc nhích.

Chẳng mấy chốc, tiếng ong vò vẽ đã đi xa, cô nhanh chóng đứng dậy và chạy sang chỗ khác, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn rằng vừa rồi bản thân đã ngã xuống ở trong bụi cỏ.



Vừa chạy được mấy bước, cô rất nhanh chạy đến một cây đại thụ, một bàn tay tái nhợt đột nhiên từ trong bụi cây vươn ra ...

Bàn tay đó thon dài trắng nõn, bên trên ẩn hiện gân xanh, và còn có chút tái nhợt ốm yếu.

Cánh tay của Kỷ Đào bị bàn tay đó nắm thật chặt, trong lòng cô cảm thấy kinh hãi không thua gì cảm giác khi nhìn thấy tổ ong vò vẽ vừa rồi một chút nào. Trong rừng sâu núi thẳm này, ngoại trừ Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù đang vướng phải đám ong vò vẽ ở phía sau, còn có Phó đại phu đã đi trước thì vẫn có người khác nữa sao?

Khi cô đang muốn thoát ra thì một âm thanh trầm thấp của nam tử có chút quen thuộc lọt vào tai: "Đào nhi."

Kỷ Đào đã nhìn thấy rõ ràng người tóm lấy cô. Đó là Lâm Thiên Dược.

Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Thấy cô không giãy dụa nữa, Lâm Thiên Dược liền vươn tay kéo cô vào trong hốc cây ở phía sau.

Cây đại thị này không biết đã sống được bao nhiêu năm, lúc này nó đã trống rỗng. Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược đều có thân hình thon gầy cho nên hai người tự nhiên cũng không thấy chen chúc khó chịu.

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Kỷ Đào hỏi, không chút nào che giấu sự ngạc nhiên của cô.

Lâm Thiên Dược lùi lại một bước, nhưng phát hiện nơi đó quá nhỏ, căn bản không thể lùi được nữa. Khi nghe thấy vậy, ánh mắt của hắn tối lại, nói: "Hái thuốc."

Cô đọng và súc tích, rõ ràng là hắn không muốn nói đến chuyện này.

Kỷ Đào đã nhìn thấy một cái túi quần áo ở bên cạnh bọn họ, bên trong mơ hồ lộ ra một vài cái lá non, trong lòng cô nhất thời hiểu rõ.