Thôn Hoa Khó Gả

Chương 13: Kiêng Kỵ



Mặc dù Kỷ Đào không muốn tiếp xúc nhiều với Dương Đại Thành, nhưng cô cũng không phải là không hiểu chuyện. Đứng trước sự an toàn của bản thân thì cái gì cũng phải xếp ở phía sau. Hơn nữa, cô không cảm thấy chính mình cần phải tránh mặt Dương Đại Thành ở khắp nơi. Nếu người khác nhìn thấy như vậy thì sẽ nghĩ rằng có vấn đề.

“Con biết rồi ạ.” Kỷ Đào đáp lại một cách nghiêm túc.

Thấy thái độ nghiêm túc của cô, Phó đại phu hài lòng mà vuốt vuốt râu: "Con trở về đi, cố gắng chuẩn bị quần áo đơn giản một chút, đừng mặc quá đẹp, trong rừng có nhiều bụi gai, nếu như làm rách thì rất đáng tiếc."

Kỷ Đào chăm chú ghi nhớ.

Sau khi trở về nhà, Kỷ Đào bỏ mấy bộ quần áo cũ đã cũ ra. Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi tới phòng bếp, quấy bột mì với nước, thêm một chút muối rồi mang đi nướng.

Liễu thị đi vào phòng bếp, sau khi nhìn thấy thì bà ấy hơi nhíu mày: "Đào nhi, tại sao con lại ăn cái này?"

Kỷ Đào nghe vậy thì cười nói: "Sư phụ muốn đưa con vào núi, nhưng không thể thêm quá nhiều thứ vào trong bánh bột mì này."

Liễu thị hiểu rõ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì cho thêm dưa muối vào đi, như vậy thì sẽ không bị thiu."

Kỷ Đào nghe xong liền gật đầu nói: "Vẫn là nương suy nghĩ chu đáo."

Liễu thị đi ra ngoài và cầm dưa muối đi vào. Bà ấy đứng ở một bên giúp Kỷ Đào đỡ nhào bột mì, một lúc sau mới nói: "Phụ thân của con có biết chuyện con vào núi không?"

Kỷ Đào ngẩn ra một lúc: "Không biết ạ."



"Ông ấy nhất định sẽ không cho con đi. Trong núi rất nguy hiểm, đặc biệt là dược liệu không có ở ven rừng mà phải đi vào trong thì mới có." Liễu thị nói xong, nhíu mày thật chặt.

Kỷ Đào cúi đầu lắng nghe, một lúc sau cô nói: "Nương, sư phụ hái thuốc ở trong núi quanh năm và lần này còn có Đại Thành ca đi cùng cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Liễu thị thấy cô nói với vẻ nghiêm túc và còn suy nghĩ một lát rồi mới nói thì hiểu rằng cô đã quyết tâm muốn đi rồi, cho nên chỉ thở dài một hơi và không nói gì nữa.

Điều khiến Kỷ Đào bất ngờ chính là Kỷ Duy. Cô vốn cho rằng ông ấy sẽ không đồng ý cho cô lên núi, nhưng sau khi biết chuyện này, ông ấy chỉ im lặng rồi nói: "Hãy cẩn thận một chút."

“Cảm ơn phụ thân.” Trong lòng Kỷ Đào lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Vào ngày lên núi, trời quang mây tạnh, Kỷ Đào đeo cái túi đi đến nhà Phó đại phu từ sáng sớm. Bên trong cái túi có đựng nước cùng với bánh nướng và còn có bộ quần áo cũ.

Phó đại phu thấy vậy thì gật đầu, sau đó đưa cho cô một cái túi nhỏ và nói: "Đây là một ít thuốc bột, để đề phòng."

Kỷ Đào cầm lấy, sau khi mở ra thì thấy có khoảng bảy tám loại lớn nhỏ khác nhau, cô ngửi thử. Gần đây cô đang học cách nhận biết dược liệu, trong túi này có kim sang dược, phòng trùng dược, và còn có một số loại mà Kỷ Đào không nhận ra.

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Dương Đại Thành từ bên ngoài truyền đến: "Phó đại phu, chúng ta đi thôi."

Phó đại phu đáp lại một tiếng, sau đó cũng đeo một cái túi lên người. Ông ấy liếc nhìn Kỷ Đào rồi đi ra ngoài.



Ngoài cửa, có hai người một cao lớn một mảnh mai đứng ở bên cạnh đường đi lên núi. Kỷ Đào hơi dừng lại, sau đó lập tức đi tới.

Phó đại phu nhìn Phùng Uyển Phù một chút: "Vị này..."

Làn da màu đồng của Dương Đại Thành dường như đậm hơn một chút, hắn ta phóng khoáng nói: "Phù nhi muốn đi cùng ta vào trong núi. Hiện tại thời tiết vừa mới trở nên ấm áp, có rất nhiều thứ ở trong núi cũng chưa đi ra, cho nên cũng không nguy hiểm lắm."

Kỷ Đào thở hổn hển, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh như ẩn như hiện giữa những tán lá rồi lau mồ hôi trên đầu. Phó đại phu ở trước mặt quay lại: "Sao vậy? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Kỷ Đào hít sâu hai cái. Ở trên đường bọn họ vừa đi vừa nghỉ và mỗi khi bắt gặp một loại dược liệu, Phó đại phu đều sẽ giải thích tỉ mỉ cho cô về đặc tính của dược liệu cùng với cành, lá, rễ, thân cây. Sau khi trôi qua nửa ngày, bọn họ căn bản cũng không đi rất xa, chỉ là ngày thường cô đi bộ quá ít, đường núi lại khó đi cho nên cô mới mệt như vậy.

Nhìn Dương Đại Thành cõng Phùng Uyển Phù trên lưng nhưng vẫn thoải mái dẫn dường, cô lắc đầu và nói: "Không sao đâu ạ. Sư phụ không cần lo lắng."

Nhìn thấy Kỷ Đào cả người chật vật, nhưng ánh mắt rất kiên định thì ánh mắt Phó đại phu dịu lại và nói: "Chúng ta đi chậm một chút, mặc kệ bọn họ đi."

Mặc dù Phùng Uyển Phù đã sống ở thôn Đào Nguyên mấy tháng, nhưng nàng ta căn bản cũng chưa thực sự làm việc gì cả. Nàng ta có thể ở lại là ba huynh đệ của Dương gia đã rất vui mừng cho nên cũng sẽ không để cho một cô nương không chê bọn họ làm việc.

Đi được một đoạn đường, Phùng Uyển Phù liền đi không nổi nữa. Lúc đầu Dương Đại Thành dắt nàng ta, sau đó dứt khoát cõng nàng ta trên lưng.

Cần phải nói rằng bọn họ là nam chưa kết hôn nữ chưa gả, gần gũi như vậy thực ra không tốt cho danh tiếng của Phùng Uyển Phù. Nhưng trong khu rừng rậm rạp và ít người này cũng chỉ có Kỷ Đào và Phó đại phu nhìn thấy. Hai người bọn họ đều không phải người nhiều chuyện và có vẻ như Dương Đại Thành cảm thấy yên tâm với bọn họ.

Có lẽ ... Kỷ Đào nhìn Phùng Uyển Phù đang ở trên lưng Dương Đại Thành với khóe miệng hơi cong lên và tâm trạng vui vẻ thì có vẻ như nàng ta căn bản cũng không muốn kiêng kỵ một chút nào?