Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 48: Ừ, hôm nay cô gội đầu à?



Chơi bóng nóng quá.

Tưởng Ban Hoa đánh hai ba hồi vừa mệt vừa nóng, vì thế ra ngồi một bên.

Quý Vi từ bên ngoài về tới, ngồi xuống cạnh cô, oán giận nói: "Lục Cẩn Diệp không biết chạy đi đâu chết rồi, nói đi ra một lát mà đến bây giờ còn không có trở lại."

Bọn họ là tách ra đánh, cho nên Tưởng Ban Hoa cùng Lý Tiếu Thảo cũng không biết Quý Vi lẻ đội.

Tưởng Ban Hoa uống nước khoáng, sau đó ngẩng đầu nhìn ra cửa, liền thấy Lục Cẩn Diệp một mình mang trong tay vài cái túi mua hàng từ ngoài cửa đi tới.

"Kìa, đã trở lại." Tưởng Ban Hoa nói.

Quý Vi đứng lên, vừa định mắng Lục Cẩn Diệp, lại thấy cậu ngồi xổm xuống, đem túi mua hàng đặt trên mặt đất.

"Tới chơi bóng mà mang giày cao gót, lần đầu tiên tôi mới thấy đó. Cũng không biết cô mang giày số mấy, cho nên mua hết từ số 35 đến 39, cô thử xem."

Lục Cẩn Diệp cau mày, nói một hơi.

Từng đôi giày được mở ra, tất cả đều là những kích cỡ khác nhau.

Tưởng Ban Hoa kéo ống tay áo của Lý Tiếu Thảo, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: "Diễn viên bây giờ có nhiều tiền như vậy sao?"

Lý Tiếu Thảo không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, có chút buồn cười.

Anh kề vào lỗ tai của cô, sau đó nói: "Có khả năng là vậy."

Quý Vi ngồi xuống, cô thật không nghĩ đến Lục Cẩn Diệp sẽ chạy đi mua giày cho mình.

"Anh đi mua giày sao lại không gọi tôi cùng đi, thật là lãng phí." Cô vừa nói vừa cầm đôi giày số 37 mang vào.

Lục Cẩn Diệp nhíu mày, có chút cạn lời: "Cô chưa bao giờ mang giày chơi bóng sao? Mang vớ trước!"

Quý Vi thè lưỡi, cô ấy thật chỉ có thói quen mang giày cao gót, không thích lúc nào cũng mang vớ.

Tưởng Ban Hoa lại lần nữa kề sát vào Lý Tiếu Thảo, sau đó nói: "Anh có cảm thấy hay không, kỳ thật Lục Cẩn Diệp cũng thích Quý Vi đó!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, ở trong lòng than thở nói, em đối với chuyện của người khác thật là sáng suốt.

Lục Cẩn Diệp hài lòng nhìn Quý Vi mang đôi giày do chính mình mua, sau đó mới đứng lên, nói: "Nào, giờ có thể vui vẻ mà chơi bóng."

Quý Vi càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình, Lục Cẩn Diệp nhất định là thích mình, nếu không thì tại sao lại chạy đi mua giày cho mình?

Lục Cẩn Diệp nhìn về phía hai người đang khe khẽ nói chuyện với nhau, hỏi: "Đánh đôi à?"

Tưởng Ban Hoa vẫy tay, cô còn chưa có nghỉ mệt xong đâu.

"Các cậu đánh trước đi!" Lý Tiếu Thảo nói.

Quý Vi cầm lấy vợt, nói với Lục Cẩn Diệp: "Chuẩn bị làm bại tướng của tôi đi."

"Được thôi!" Lục Cẩn Diệp khinh thường, anh ta chính là cao thủ cầu lông đó.

Tưởng Ban Hoa nhìn hai người bọn họ đi ra sân bóng, thế mà có cảm giác dường như sắp diễn ra trận quyết đấu.

Cô lấy hai tay chống cằm nhìn tình cảnh trước mắt, cảm thấy cực kỳ thú vị.

"Lục Cẩn Diệp chơi bóng rất giỏi à?" Tưởng Ban Hoa hỏi.

Lý Tiếu Thảo gật đầu, nói: "Khá giỏi!"

"Quý Vi cũng rất lợi hại." Tưởng Ban Hoa kiêu ngạo nói, cô cũng không biết vì cái gì mà cảm thấy kiêu ngạo.

"Ừ." Lý Tiếu Thảo tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, anh cũng muốn nhìn một chút xem hai người bọn họ ai có thể thắng.

Vừa mới ván đầu, mọi người đều đang thăm dò thực lực của đối phương, cho nên cũng không có dốc hết toàn lực, nên không lộ ra gì.

Về sau càng đánh, càng xuất sắc.

Nhưng con gái trời sinh thể lực kém hơn con trai, cho nên sau mấy ván, rõ ràng Lục Cẩn Diệp đã có nới tay, nhưng thể lực của Quý Vi chống đỡ cũng hết nổi.

"Đánh không tệ nha!" Quý Vi thở phì phò, không bủn xỉn chút nào mà khen ngợi.

Lục Cẩn Diệp cong môi, mắt phượng híp lại: "Cô cũng không tệ".

...

Tưởng Ban Hoa lấy khuỷu tay chạm vào Lý Tiếu Thảo, sau đó hỏi: "Vừa rồi anh có nhường tôi hay không vậy?"

Lý Tiếu Thảo thả cánh tay xuống, nhìn về phía cô: "Vì cái gì lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì Lục Cẩn Diệp rất lợi hại, anh vẫn luôn cùng cậu ấy chơi bóng thì hẳn là không kém cạnh gì, mà tôi, lại là tay mơ."

"Ừ, hôm nay cô gội đầu à?" Vấn đề này mà hỏi vào lúc này thì thật không liên quan gì với nhau.

Tưởng Ban Hoa từ tốn gật đầu, sau đó trên đầu liền nhiều thêm một bàn tay.

Anh xoa xoa tóc cô, sau đó nói: "Tôi nguyện ý như vậy."

Anh nguyện ý nhường cô, tựa như Lục Cẩn Diệp nhường Quý Vi, cô có hiểu không?