Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 49: Tôi cảm thấy Tiểu Hoa giống như tên con mèo nhỏ.



Đánh cầu xong thì đến giờ cơm chiều.

Tưởng Ban Hoa rà xem Weibo, nhìn qua mấy tin nóng, không cẩn thận liền phát hiện tin tức về Lục Cẩn Diệp lên hot search.

"Trời đất, anh chơi bóng đều bị chụp hết rồi!"

Lúc này bọn họ đang ngồi ở một quán cà phê, bốn phía không có người nào.

Tưởng Ban Hoa đưa di động của mình cho Lục Cẩn Diệp xem, anh ta nhìn thoáng qua rồi trả lại cho cô, nói: "Lần này paparazzi chụp tôi xấu quá."

Tưởng Ban Hoa đưa cà phê lên miệng uống, cô đối với giới giải trí không hiểu lắm, nhưng thấy bộ dáng Lục Cẩn Diệp giống như không để ý lắm, vì thế cũng không nói cái gì nữa. Nhưng Quý Vi ở bên cạnh lại cầm di động nhìn hình ảnh trên mạng này mà liên tiếp nhíu mày.

Cuối cùng, mới nghe được cô ấy nói một câu: "Xem ra mình còn phải gầy thêm một chút nữa."

Tưởng Ban Hoa vừa nghe được liền thiếu chút nữa bị sặc cà phê.

"Quý Vi, cậu đã quá gầy rồi." Cô nói.

Quý Vi lắc đầu, cho Ban Hoa xem hình ảnh phóng đại: "Cậu xem, nhìn kỹ vẫn có phần béo mà."

Tưởng Ban Hoa liếc mắt nhìn kỹ lại một cái, vẫn lắc đầu: "Tớ cảm thấy đã rất gầy rồi."

Cô sợ Quý Vi không tin, vì thế túm góc áo của Lý Tiếu Thảo bên cạnh, làm anh cũng nhìn thoáng qua, sau đó hỏi: "Anh cảm thấy sao?"

Lý Tiếu Thảo đối với những việc này vốn thờ ơ, anh đang chơi game trên di động, vẻ mặt thanh thản mà ngồi ở một bên, không nghĩ tới sẽ bị kéo qua xem ảnh.

Anh thu di động, sau đó cúi người quay qua, từ góc độ Quý Vi nhìn lại, phảng phất thấy Lý Tiếu Thảo vừa lúc đem Tưởng Ban Hoa mà ôm vào trong lòng ngực.

"Còn tốt." Anh nhàn nhạt nói, sau đó nhìn hình ảnh mình với Tưởng Ban Hoa bị chụp, vì thế lại mỉm cười gật đầu.

Đây chính bức ảnh đầu tiên anh cùng cô chụp chung, tuy rằng có điểm mơ hồ, nhưng vẫn là có thể từ ảnh chụp mà nhìn được hai người bọn họ đang vui vẻ.

Tưởng Ban Hoa đưa điện thoại di động trả lại cho Quý Vi, sau đó nói: "Cậu xem đi, tớ đã nói là rất gầy."

Quý Vi thở dài, nhéo mặt mình: "Con gái đối với cái đẹp là mãi mãi theo đuổi không giới hạn."

Lục Cẩn Diệp ở một bên phát ra âm thanh khinh thường, sau đó liền đón nhận ánh mắt cảnh cáo của Quý Vi, anh ta lựa chọn yên lặng mà uống cà phê.

...

Người nổi tiếng thì nhiều thị phi.

Mấy người bọn họ mới vừa uống cà phê xong, thời điểm xem lại Weibo, trên mạng đã bắt đầu có người nói Quý Vi là bạn gái của Lục Cẩn Diệp.

Tưởng Ban Hoa nhìn một vòng thiên hạ động não bàn tán chuyện xưa, cười ra tiếng.

Cô nhìn thấy đều là chuyện khôi hài, mà đối với Quý Vi, cô ấy chỉ thấy toàn là điều cười nhạo cùng chửi rủa.

Lục Cẩn Diệp xem sắc mặt của Quý Vi không tốt, liền đoạt di động của cô ấy, sau đó nói: "Đừng nhìn."

Tưởng Ban Hoa cũng thu hồi di động, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, nên về nhà."

Lục Cẩn Diệp nhướng mày, cười nói: "Về cái gì nhà chứ, đêm nay cần phải đi quán bar thoải mái một vòng thôi."

Lý Tiếu Thảo nhớ tới cái lần ở quán bar lúc trước, bộ dáng uống say như chết của Tưởng Ban Hoa, ngẫm lại liền cảm thấy không ổn, vì thế nói với Lục Cẩn Diệp nói: "Hai người đi đi, tôi đưa Tiểu Hoa về."

Tiểu Hoa?

Tưởng Ban Hoa nghe được anh gọi mình như vậy, cảm thấy có chút không quen, nhưng cũng không có biểu lộ ra.

"Các cậu thật sự không đi sao? Chơi vui mà." Lục Cẩn Diệp nhíu mày.

"Không đi." Cậu cũng nên ít đi đi. Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thầm nói, sau đó liền xoay người lại nói với Tưởng Ban Hoa: "Đi thôi."

Tưởng Ban Hoa cùng hai người bọn họ chào từ biệt, sau đó liền tự nhiên mà đi bên cạnh Lý Tiếu Thảo, cô vừa đi vừa nói chuyện:

"Anh đừng gọi tôi là Tiểu Hoa."

"Tại sao?" Lý Tiếu Thảo cho rằng cô cảm thấy gọi vậy là quá thân mật.

Kết quả, cô nhóc này lại nói: "Tôi cảm thấy Tiểu Hoa giống như tên của mèo con, anh có thể kêu tôi là Tiểu Tưởng."

Lý Tiếu Thảo sờ sờ lỗ tai, anh rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy lúc này cười thì có vẻ không được tốt, vì thế đành phải nói: "Cũng được, Tiểu Tưởng."

"Ừ, thật là dễ nghe hơn, Đại Lý."

Tưởng Ban Hoa cười nói, anh nhìn về phía cô, cảm thấy lúc này đàn ngựa đang phi nước đại trong đầu mình đột nhiên trở nên an tĩnh.

Bên tai anh chỉ có tiếng cười của cô, trong mắt cũng chỉ có hình ảnh cô tươi cười.

Anh cảm thấy bản thân mình nhất định là trúng một mũi tên độc gọi là "Tưởng Ban Hoa", không có ai chữa trị được, ngoại trừ cô.