Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 47: Bởi vì ăn không mập, cho nên cũng không biết béo là thế nào.



Ăn uống no đủ xong, Tưởng Ban Hoa nằm liệt trên chỗ ngồi, bộ dáng cực kỳ giống đại gia phú quý.

Quý Vi không ăn nhiều, thể chất cô dễ béo, cho nên ngày thường đối với phương diện ăn uống đặc biệt chú ý.

Không giống Tưởng Ban Hoa, bởi vì ăn không mập, cho nên cũng không biết béo là thế nào.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút mệt, ngáp một cái, sau đó nghĩ tới Lý Tiếu Thảo có nói trước việc buổi chiều đi chơi bóng, vì thế hỏi Quý Vi: "Buổi chiều chúng tớ muốn đi chơi bóng, cậu đi không?"

"Lục Cẩn Diệp cũng ở đó." Lý Tiếu Thảo bổ sung thêm.

Vốn dĩ buổi chiều Quý Vi không có việc gì, còn tính đáp ứng, nghe được Lục Cẩn Diệp cũng ở đó, thế nhưng có điểm do dự. Rốt cuộc thời điểm cô ấy từ trong xe của anh ta bước ra, đã nói mình có việc......

Tưởng Ban Hoa thấy vẻ mặt của Quý Vi lại u sầu, vỗ vỗ bả vai cô ấy nói: "Cậu chậm rãi mà suy nghĩ ha, tớ đi thanh toán trước."

"Để tôi đi." Lý Tiếu Thảo đứng lên.

Tưởng Ban Hoa nóng nảy, vội nói: "Không được, không được, lần này phải là tôi trả, bằng không tôi thấy áy náy."

Lý Tiếu Thảo nói xong liền nhanh chóng nhìn thấy Tưởng Ban Hoa đến quầy thu ngân, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Quý Vi bản thân mình đang là ốc còn không mang nổi mình ốc, thế nhưng vẫn có tâm tình tò mò chuyện người ta, cô nhướng mày, hỏi: "Anh thích cô ấy?"

Lý Tiếu Thảo cười gật đầu, anh cho rằng việc anh thích Tưởng Ban Hoa hẳn là người sáng suốt đều có thể nhận thấy, chỉ là đương sự còn không rõ.

"Đối với Ban Hoa, anh nên nói rõ với cô ấy, bằng không cô ấy không hiểu mà nghĩ lung tung." Quý Vi nói lời thấm thía, cô ấy cảm thấy mình cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.

Lý Tiếu Thảo gật đầu nói: "Biết."

"Tính xong rồi, đi thôi." Tưởng Ban Hoa từ quầy thu ngân trở về, trong tay cầm hóa đơn, hướng hai người bọn họ mà vẫy tay.

"Anh không cảm thấy có đôi khi cậu ấy thực ngốc sao?" Quý Vi nhẹ giọng mỉa mai nói.

Lý Tiếu Thảo ý cười nhợt nhạt, thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính mang theo sủng nịch: "Ngốc thực đáng yêu."

Quý Vi cảm thấy da gà của mình nổi lên rồi rơi đầy xuống đất, cô ấy nhẹ giọng khụ khụ, sau đó nói: "Anh coi như vừa rồi tôi không có hỏi cái gì cả."

"Ừ." Lý Tiếu Thảo không để ý lắm.

Bởi vì ở trong lòng anh, Ban Hoa chính là tốt nhất, người khác nói như thế nào cũng không thể làm dao động vị trí của cô.

"Cô đi không?"

Ra nhà ăn, Lý Tiếu Thảo hỏi.

Quý Vi nghĩ nghĩ, cô không sợ trời không sợ đất thì cũng không sợ xấu hổ, đi thì đi thôi, ai sợ ai.

"Đi! Cần phải đi!"

Cô ấy trả lời quyết đoán, sau đó lấy tay hất tóc, kiêu ngạo dẫm giày cao gót đi về phía trước.

Tưởng Ban Hoa nhìn bản đồ, vội vàng gọi cô ấy lại: "Vi Vi, cậu đi ngược rồi."

Quý Vi xoay người quay lại với hai người bọn họ, sau đó nói: "Nói sớm ghê, không cho cười."

Tưởng Ban Hoa cố gắng nín cười, sau đó cùng Lý Tiếu Thảo đi theo nữ vương Quý Vi, rất giống hai kẻ tùy tùng.

...

Ánh mắt đầu tiên của Lục Cẩn Diệp là nhìn Quý Vi, anh ta cho rằng mình hoa mắt.

Chờ đến khi Lục Cẩn Diệp xoa xoa đôi mắt, thời điểm nhìn lại, Quý Vi đã chạy tới trước mặt anh ta.

"Sao cô lại tới đây?" Anh ta.

Quý Vi cầm găng tay da của mình giơ lên đầy khí thế, sau đó nói: "Chơi bóng đấy."

"Mang giày cao gót à?" Lục Cẩn Diệp nhíu mày.

Quý Vi ngồi xổm xuống, đem giày cao gót cởi ra, tuy rằng bản thân lùn đi rất nhiều, nhưng khí thế vẫn như cũ.

"Đi chân trần so với anh cũng đánh tốt." Cô ghé sát vào Lục Cẩn Diệp, khinh thường nói.

Sau khi nói xong, xoay người lại, tóc đuôi ngựa quét qua ngực Lục Cẩn Diệp, mùi hương ở cổ như có như không lại lần nữa tỏa vào chóp mũi Lục Cẩn Diệp, làm rối loạn trái tim anh ta.

Lục Cẩn Diệp hít sâu vào, đem loại cảm giác này ngăn cách ở bên ngoài, ánh mắt anh ta nhìn về Tưởng Ban Hoa bên cạnh, chế nhạo nói: "Cô gái nhỏ say xỉn, đã lâu không gặp!"

Tưởng Ban Hoa không nghĩ tới Lục Cẩn Diệp sẽ nhắc tới việc này, mệt cho cô vừa rồi còn lo lắng anh ta với Quý Vi có phải xấu hổ gì đó không, thật là không đáng bận lòng.

Tưởng Ban Hoa kéo khóe miệng, sau đó nói: "Đã lâu không thấy nha, hoa hoa công tử."

Hoa hoa công tử?!

Lục Cẩn Diệp nhìn về kẻ đứng bên cạnh Tưởng Ban Hoa, Lý Tiếu Thảo, tâm tình trông không tồi tí nào, dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết nhất định là từ anh ấy mà ra.

Anh ta không phải là hoa hoa công tử, anh ta chính thanh niên luôn tích cực hướng về phía trước, thuần khiết không tì vết trong thế kỷ 21 của đất nước.