Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 44: Em thực thích anh, em chỉ nói điều này cho anh nghe một chút.



Vậy trưa nay cô nên ăn cái gì đây?

Tưởng Ban Hoa nhìn di động, đến giờ cơm còn hơn một tiếng nữa.

Cô mở di động ra, rà ở mục liên hệ để tìm người, sau đó dừng lại tại WeChat của Lý Tiếu Thảo.

Thôi, cùng anh ấy đi.

Cô còn thiếu anh một bữa tiệc lớn mà.

"Này, trưa nay cùng nhau ăn cơm nha!"

Lý Tiếu Thảo vốn đã hẹn Lục Cẩn Diệp cuối tuần chơi bóng, mà lúc anh được tin nhắn của Tưởng Ban Hoa, anh lập tức gọi điện cho Lục công tử, báo với anh ta mình không đi.

Lục Cẩn Diệp ở đầu kia điện thoại thất vọng hỏi:

"Vì cái gì vậy? A Lý, khó khăn lắm mới được anh đáp ứng."

Lý Tiếu Thảo cười cười:

"Có hẹn với giai nhân."

Lục Cẩn Diệp thở dài, sau đó nói:

"Anh có thể đem cô ấy tới chơi cùng chúng ta, đánh cầu lông thì nam nữ đều có thể mà, còn có thể bồi dưỡng tình cảm, thật tốt. Còn có cái kia Quý Vi..."

Anh ta còn muốn nói cái gì, lại bị Lý Tiếu Thảo đánh gãy:

"Cậu vui vẻ mà đánh, anh cúp trước đây."

Lục Cẩn Diệp nín lặng mà nghe âm báo vội vàng của di động nhắc nhở, thật là muốn chạy đến bên cạnh Lý Tiếu Thảo để tận tình khuyên bảo một phen.

Quý Vi đang ngồi ở ghế phụ, làm bộ không thèm để ý soi gương lau son môi. Hôm nay bọn họ vốn dĩ hẹn nhau ăn cơm trưa, chẳng qua trước đó cô không biết còn có người khác sẽ đến, nhưng hiện tại xem ra người đó đã không đến, dịp này mà cô thổ lộ thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Cô thu hồi son môi, sau đó quay đầu, nhìn Lục Cẩn Diệp đang bận chơi di động mà chưa chuẩn bị lái xe, trái tim đập nhanh hơn bất cứ lúc nào, cô cảm thấy mình phải nhanh, không thể mất bình tĩnh được, ngôn từ không có trải qua đại não liền được thốt ra.

"Lục Cẩn Diệp, em thích anh!"

Tiếng cô không lớn không nhỏ, lại vừa vặn rót vào tai của Lục Cẩn Diệp.

Cô nhìn di động của Lục Cẩn Diệp rơi xuống trên sàn xe, mà bản thân anh ta thì kinh ngạc mà há to miệng.

Mỗi một động tác của Lục Cẩn Diệp trong mắt cô đều giống như pha quay chậm, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, mà nhất cử nhất động của anh ta, thậm chí mỗi một lỗ chân lông tựa hồ đều hướng về cô mà tuyên bố điều không thể tưởng tượng được.

"Cô... Nói cái gì?"

Chút lý trí của Lục Cẩn Diệp quay trở về, anh ta nhặt di động lên, sau đó nhìn về phía Quý Vi.

Trạng thái vừa mới khẩn trương sớm đã không tồn tại, Quý Vi không ngại nói thêm lần nữa.

Cô tháo đai an toàn, đến gần bên Lục Cẩn Diệp, một bàn tay chống trên chỗ tựa lưng của ghế dựa, toàn bộ thân thể đều ngã sang anh.

Ánh mắt của cô ấy đều nhìn vào Lục Cẩn Diệp, sau đó anh ta nghe được cô nói:

"Em nói, Lục Cẩn Diệp, em thích anh, anh có muốn làm bạn trai của em không?"

Có được những phát sinh này trong chớp nhoáng, lần đầu tiên Lục Cẩn Diệp nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, muốn từ ánh mắt của của cô có thể vạch trần xem cô có phải nói giỡn linh tinh hay không.

Nhưng anh không phát hiện được, anh chỉ thấy cô nghiêm túc.

"Có phải hay không, cô hiểu lầm cái gì?"

Lục Cẩn Diệp bình tĩnh lại.

Quý Vi lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của anh ta, sau đó liền lui về chỗ ngồi của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt như thế, bởi vì cô luôn nghĩ trong thế giới này, sẽ không có người cự tuyệt cô gái ưu tú như mình, cô ấy đối với bản thân trước nay đều là tràn ngập tin tưởng.

Lục Cẩn Diệp, lại dồn cô ấy chạm vào vách tường.

Dù sao Lục Cẩn Diệp đã biết cô thích anh, dù sao cũng đã mất mặt, dù sao cũng đã như vậy, cho nên...

"Không có hiểu lầm cái gì, em thực thích anh, em chỉ nói điều này cho anh nghe một chút, để anh có chuẩn bị. Hy vọng anh không làm thất vọng sự yêu thích của em."

Lục Cẩn Diệp nuốt nước miếng, cảm thấy trong nhận thức của cậu cô gái này đối với các cô gái mình biết trước kia thực không giống nhau.

Chỉ là, từ lúc bắt đầu biết nhau, anh không có đem cô hướng vào trong phương diện yêu đương kia, hiện tại cô nói ra, ngược lại làm anh cảm thấy có chút không biết làm sao.

"À, kỳ thật..."

Quý Vi cảm thấy Lục Cẩn Diệp muốn nói mấy lời mà tâm hồn trong trẻo của cô không thể tiếp thu được, vì thế liền nói:

"Thôi. Chốc nữa tôi còn có việc, chúc anh chơi bóng vui vẻ!"

Quý Vi nói xong mang kính râm lên, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, cô dẫm từng bước chân tự cho là ưu nhã, rời đi trong tầm mắt của Lục Cẩn Diệp.