Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 43: Cô gái này làm gì cũng sấm rền gió cuốn như thế.



Thoáng cái đến cuối tuần đều bị Tưởng Ban Hoa hành tăng ca suốt.

Quý Vi cũng đành chịu.

Hai cô gái ngồi thấp thỏm, trong tay là cà phê mới pha, còn chưa khởi động máy tính.

Tưởng Ban Hoa duỗi người, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, Quý Vi cũng không thể chạy đi đâu, đêm qua cô ấy còn đi suốt đêm cùng Lục Cẩn Diệp, hôm nay lại bị Tưởng Ban Hoa lôi kéo tăng ca, cô ấy cảm thấy giờ phút này linh hồn mình đã thoát ly rồi...

"Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, năng lực mạnh, trách nhiệm lớn."

Tưởng Ban Hoa lầm bầm niệm khẩu hiệu.

Quý Vi mắt trợn trắng, khinh bỉ nói:

"Cô nương à, khả năng cậu sinh nhầm niên đại rồi!"

Tưởng Ban Hoa vặn vẹo cổ, nới lỏng ngón tay, sau đó mở máy tính ra, thúc giục:

"Đừng rộn, mau bắt đầu đi, làm xong sớm chút nào thì kết thúc sớm chút nấy."

Quý vi vẻ mặt đưa đám mở máy tính, không tình nguyện mà mở giao diện làm việc.

Kỳ thật công việc trên tay các cô đã hoàn thành cơ bản rồi, chỉ là địa điểm cần đi công tác có chút nhiều, hôm nay các cô tới thống kê số lượng người đi cùng khách sạn cư trú.

Tưởng Ban Hoa kiểm tra đối chiếu danh sách đi công tác, nhìn đến tên của Lý Tiếu Thảo, liền kinh ngạc, vì thế hỏi Quý Vi:

"Lý Tiếu Thảo cũng đi à?"

"Ừ. Vốn dĩ không đi, không biết vì sao sau đó lại đi."

Quý Vi đang xem danh sách khách sạn, tùy ý trả lời.

Tưởng Ban Hoa nhớ tới lời anh nói sau khi đưa cô về nhà ngày đó, lúc ấy cô không hiểu, giờ nhớ lại chẳng lẽ anh chỉ là muốn đi cùng.

Sau đó cô cảm thấy nhiều khả năng tự mình đa tình, vì thế liền tiếp tục kiểm tra đối chiếu.

Danh sách có tổng cộng tám người, người phòng tổ chức có cô cùng Quý Vi, còn lại các phòng ban khác cử một người.

Tưởng Ban Hoa rất nhanh đã xác minh xong thông tin của mọi người, sau đó cô lại nhìn thông tin cá nhân của Lý Tiếu Thảo, không tự giác liền cẩn thận nhớ kỹ ngày sinh của anh.

Cô vốn dĩ không tính nhớ kỹ, nhưng mấy con số kia cứ liều mạng xoay quanh trong đầu cô, làm cô không thể nào quên được.

"Chúng ta tùy tiện quyết định đi, kinh phí có hạn."

Quý Vi nhíu nhíu mày, nói.

Tưởng Ban Hoa gật đầu, sau đó đưa danh sách nhân viên cho cô ấy:

"Hai người một phòng."

Tưởng Ban Hoa uống cà phê, sau đó nói:

"Lát nữa xong việc cùng nhau ăn cơm trưa đi!"

Quý Vi lắc đầu:

"Không được, không được, tớ còn có hẹn với Lục Cẩn Diệp."

Tưởng Ban Hoa để cà phê xuống, vẻ mặt tò mò hỏi:

"Cậu với Lục Cẩn Diệp hiện tại phát triển tới mức độ nào?"

Quý Vi lắc đầu, thở dài:

"Tớ cũng chưa rõ, trước làm bạn bè đã."

Cái này lại không giống cách nói của Quý Vi. Ngẫm lại mấy ngày trước cô ấy còn đắc ý mãn nguyện, như thế nào mà hôm nay nhìn thực không ra bộ dáng vừa ý.

"Nhìn qua cậu không thích anh ta rồi."

Tưởng Ban Hoa, Quý Vi tìm kiếm các địa chỉ khách sạn tiếp theo, sau đó cùng cô ấy câu được câu không tán gẫu.

Quý Vi nâng má nhìn sang Tưởng Ban Hoa, sau đó nói:

"Thích là thích, chính là anh ta chỉ có khả năng coi tớ trở thành bạn bè, loại cảm giác này làm tớ thật khó chịu."

Cô ấy tiếp tục nói:

"Hơn nữa bên người anh ta con gái cũng rất nhiều, tớ cảm thấy tớ thực bình thường."

Tưởng Ban Hoa nghĩ, tính ra Quý Vi đâu phải là cô gái tầm thường, mà tưởng tượng thế nào cũng không ra, từ lúc nào cô ấy thích Lục Cẩn Diệp lại xoay ngược tự làm mình trở nên không tự tin chứ?

"Cậu so với những cô gái tầm thường cao hơn cả khoảng trời đấy!"

Tưởng Ban Hoa nói.

Lời cô nói là thật, nó làm lòng của Quý Vi gợn sóng.

Quý Vi tựa đầu vào vai của Tưởng Ban Hoa, làm nũng:

"Vẫn là chị em tốt nha, còn đàn ông thì chỉ có thêm bi thương thôi."

Tưởng Ban Hoa gõ ngón tay lên khai mở đầu cô ấy, sau đó nói:

"Ôi trời ơi! Có ai mà yêu đương như cậu không, đem buồn vào thu, sang xuân còn mang thương nhớ."

"Tớ quyết định! Tớ phải đi thông báo cho anh ấy!"

Tưởng Ban Hoa vừa nghe cô ấy nói, một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun lên màn hình máy tính.

"Cậu có thể không cần lúc nào cũng quyết định đột ngột như vậy không hả?"

Tưởng Ban Hoa khinh bỉ nói.

Cơn buồn ngủ của Quý Vi liền tan mất, cô ấy nhiệt tình mười phần, chỉ chốc lát sau liền đem phần lộ trình công tác của mình sắp xếp thỏa đáng.

"Phần còn lại giao cho cậu. Tớ phải đi chuẩn bị."

"Không cần tớ hỗ trợ sao?"

"Chỉ có thông báo một chút thì hỗ trợ cái gì. Không cần đâu."

Cô nói xong liền chạy ra tiệm cà phê, Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng cô ấy chạy đi, bất đắc dĩ mà thở dài, cô gái này làm gì cũng sấm rền gió cuốn như thế.