Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 45: Anh bất mãn việc có người tới quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.



Bên trong xe còn lưu lại vị nước hoa như có như không từ trên người Quý Vi.

Lục Cẩn Diệp thở dài, mở cửa sổ xe ra, anh ta muốn làm cho hương vị này tan đi một chút như thế sẽ làm tâm của anh ta không phiền loạn nữa.

Quý Vi đi ở trên đường, không có không vui vì Lục Cẩn Diệp không đáp lại mình, ngược lại cô ấy nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì nói ra như vậy, lần sau bọn họ gặp mặt thì cô ấy không cần lấy danh phận bạn bè mà đối đãi và đối phương cũng sẽ chú ý hơn.

Cô ấy luôn tự tin với chính mình như vậy, trước nay đều không nghĩ tới lỡ Lục Cẩn Diệp không thích cô ấy thì nên làm cái gì.

Nói cách khác, trong thế giới của cô ấy không có chữ lỡ như.

Tưởng Ban Hoa nhận điện thoại của Quý Vi là khi đang ở cùng Lý Tiếu Thảo trên tàu điện ngầm để đi tới một nhà hàng Thái mà cô đã thèm nhỏ dãi lâu rồi.

Tàu điện ngầm vào cuối tuần có dòng người chen chúc xô đẩy, Tưởng Ban Hoa cầm điện thoại di động không đứng vững.

Lý Tiếu Thảo liền giữ chặt lấy cô, để cô đứng trước người mình, anh rất tự nhiên vòng tay giữ cô trong ngực mình.

Tưởng Ban Hoa chỉ lo nói chuyện điện thoại với Quý Vi cho nên không quá để ý tới chi tiết này, nhưng cảm thấy như vậy đúng là đứng vững hơn rất nhiều.

"Cậu đang ở trên tàu điện ngầm à? Ồn ào quá." Quý Vi ở bên kia nhíu mày.

Tưởng Ban Hoa gật đầu, sau đó hỏi: "Làm sao vậy? Gọi điện cho tớ là có chuyện gì?"

"Tớ thổ lộ rồi, nhưng giống như là bị cự tuyệt."

What?

Nhanh vậy?

Tưởng Ban Hoa cảm thấy biểu cảm lúc này của mình thật giống với người da đen có dấu chấm hỏi. Cô đổi tay cầm điện thoại, rồi nói: "Sao lại thế hả?"

Quý Vi tùy tiện ngồi xuống cái ghế dài, đáp: "Cụ thể ra sao thì giờ tớ nói không rõ được, mà bây giờ cậu đi ăn cơm à? Ở chỗ nào vậy?"

Tưởng Ban Hoa ngẩng đầu nhìn Lý Tiếu Thảo, cô chỉ chỉ di động, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Quý Vi có thể đi cùng chúng ta không?"

Lý Tiếu Thảo gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng trên thực tế anh không vui.

Anh rất bất mãn đối với việc có người tới quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn bọ.

Tưởng Ban Hoa nói địa chỉ sau đó liền cúp máy.

Cô cất di động mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã ở trong lồng ngực của Lý Tiếu Thảo, chung quanh người chen người còn cô ở trong một thế giới nhỏ được bảo vệ.

Cô ngẩng đầu nhìn Lý Tiếu Thảo thấy anh ta cũng đang nhìn cô vì thế liền hoảng hốt, thất thố thu hồi ánh mắt.

Không được khẩn trương nha, Tưởng Ban Hoa. Cô liên tục nói thầm trong lòng mình.

"Tới rồi." Lý Tiếu Thảo nói.

Tưởng Ban Hoa gật đầu, xem anh thu cánh tay lại, dưới đáy lòng cô mới thở phào một hơi.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Lý Tiếu Thảo đi ở phía trước, Tưởng Ban Hoa nhắm mắt theo đuôi, có thể là ánh mặt trời quá tốt khiến tâm tình của Tưởng Ban Hoa rất tốt liền ngâm nga một đoạn bài hát.

Lý Tiếu Thảo thả chậm bước chân, sau đó đến bên người cô, nghe cô nhỏ giọng ngâm nga như thế liền không tự giác được mà gợi lên bên khoé miệng nụ cười.

Anh nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh cô như vậy thế giới của anh trong mọi thời khắc đều vui sướng biết bao.

Tưởng Ban Hoa dừng bước, tiếng ca đột ngột cũng im bặt.

Cô chỉ một nhà hàng lớn màu vàng cách đó không xa và nói: "Chính là nơi đó."

Lý Tiếu Thảo gật gật đầu, vừa định nói thì tiếng điện thoại lại vang lên.

Là Lục Cẩn Diệp gọi đến.

Anh nhíu mày, nhận máy.

"A Lý, lát nữa anh có thể tới chơi bóng cùng em không?"

Giọng của anh ta mang theo sự mong đợi, Lý Tiếu nhìn trong mắt Tưởng Ban Hoa ở bên cạnh mình chỉ có nhà hàng kia nên nói với điện thoại: "Không đi."

"Anh tới đi mà! Em xin anh đấy. Hiếm lắm em mới có một ngày nghỉ ngơi, chơi một mình rất xấu hổ!"

"Anh không được cự tuyệt! Anh đến đây đi! Em mặc kệ, anh không tới em liền mách với ông nội anh đang làm ở đâu!"

Còn uy hiếp mình?!

Lý Tiếu Thảo cau mày càng chặt. Bị buộc, bất đắc dĩ, đành phải hỏi Tưởng Ban Hoa ở bên cạnh: "Buổi chiều đi chơi bóng không."

Giờ này phút này, trong mắt của Tưởng Ban Hoa toàn là thức ăn, nào lo tới mặt khác. Cô gật đầu, đồng ý, nói: "Cũng được."

Chờ anh cúp máy, Tưởng Ban Hoa liền đi nhanh, cũng thúc giục nói: "Chúng ta đi nhanh lên, bằng không phải đợi lâu, đồ ngon hết đó."

Lý Tiếu Thảo gật gật đầu, tuy anh cảm thấy đồ ăn ngon sẽ không hết nhưng nhìn cô đặc biệt háo hức cho nên anh cũng nắm bắt thời gian.
[​IMG]