Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 36: Đàn ông đều là kẻ nói dối.



Khi bạn thích một ai đó, mặc kệ người đó làm cái gì, bạn đều cảm thấy đẹp.

Tựa như Tưởng Ban Hoa hiện tại tướng ăn không tốt, anh cũng cảm thấy đáng yêu đến lạ.

Bọn họ ăn đồ nướng BBQ, Tưởng Ban Hoa ăn hai xâu cánh gà, gặm vui vẻ, đột nhiên, cái bàn bên cạnh bắt đầu nháo lên.

Tưởng Ban Hoa nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó xê dịch sang chỗ của Lý Tiếu Thảo. Không phải cô sợ người ta cãi nhau mà liên lụy đến mình, mà là thấy từ chỗ Lý Tiếu Thảo ngồi vừa vặn có thể nhìn toàn cục, không chê lớn chuyện mà xem náo nhiệt.

Hai người kia không biết vì cái gì mà cãi nhau, cuối cùng cô gái cực kỳ tức giận, cầm lấy di động rồi đi, bỏ chàng trai ở lại.

"Anh có biết bọn họ cãi nhau vì cái gì không?" Tiếng của Tưởng Ban Hoa được kéo xuống cực thấp, truyền tới tai của Lý Tiếu Thảo, nghe mà tê tê dại dại.

Lòng Lý Tiếu Thảo vẫn luôn tràn đầy mọi thứ của cô, làm sao mà đi quản đôi tình nhân nhỏ ở bàn bên cạnh cãi nhau, cho nên anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Chỉ chốc lát sau, cô gái lúc nãy lại từ bên ngoài trở về, mà anh chàng đang ngồi buồn uống rượu hiển nhiên thấy được cô, lại làm bộ như không nhìn thấy.

Lúc này Tưởng Ban Hoa đang ăn đến sườn nướng, cô nhìn cô gái đến bên cạnh chàng trai kia, sau đó dùng sức mà cho cậu ta một bạt tay, cô kinh ngạc làm cho miếng sườn rớt xuống bàn.

Cô gái vừa cho một bạt tay xong thì định bước đi, liền bị bạn trai kéo lại ngã vào trong ngực cậu ta, sau đó là một trận cưỡng hôn.

Tưởng Ban Hoa che đôi mắt, cuối cùng là quay đầu.

Cô nói với Lý Tiếu Thảo: "Tuy làm như vậy khá là đàn ông, nhưng trước công chúng làm vậy có chút..."

Lý Tiếu Thảo gật đầu, đối với hành vi của bọn họ mà đánh giá bốn chữ: "Có chút buồn nôn."

Lý Tiếu Thảo mới vừa nói xong, cô gái kia liền tránh thoát cái ôm của bạn trai, lảo đảo lùi lại mấy bước, vừa vặn ngồi xuống vị trí phía trước chỗ của Tưởng Ban Hoa.

Quần chúng ăn dưa Tưởng Ban Hoa cùng cô gái kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi tiếp tục chuyên chú mà bắt đầu ăn xâu thịt bò trong tay.

Lý Tiếu Thảo không vui mà nhíu mày, đem Tưởng Ban Hoa kéo gần về phía mình hơn.

Cô gái kia đã khóc lên, khóe miệng còn chảy chút máu, nhìn qua đặc biệt nhếch nhác. Tưởng Ban Hoa lại ngắm trộm vài lần, sau đó kề sát bên tai Lý Tiếu Thảo nói: "Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi!"

Lý Tiếu Thảo đối với việc cô tới gần cảm thấy rất vừa lòng, anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cô gái kia lại còn ngồi ở phía trên chỗ của bọn họ, một chút ý tứ muốn đi đều không có.

Tưởng Ba Hoa nhíu mày, cô là thích xem náo nhiệt, nhưng cô không thích phần náo nhiệt này sẽ ảnh hưởng đến mình.

Lý Tiếu Thảo tự nhiên mà nắm tay Tưởng Ban Hoa, đem cô kéo đến phía ngoài bàn ăn.

Cô gái kia nhìn hai người bọn họ bộ dáng thần tiên quyến lữ(*) mà giận sôi máu.

Thần tiên quyến lữ: Thần tiên yêu nhau.

Cô ấy chỉ vào Lý Tiếu Thảo mà nói với Tưởng Ban Hoa: "Đừng tưởng rằng anh ta có thể yêu cô được lâu, đàn ông đều là kẻ nói dối, nói không chừng anh ta còn có chuyện gì đó gạt cô."

"Đàn ông không một ai tốt."

Sau khi cô ấy nói xong liền đứng lên, hướng về phía vẻ mặt chán chường của chàng trai trên bàn, nói: "Bà đây hôm nay liền cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt(*)."

n đoạn nghĩa tuyệt: Cắt đứt mọi quan hệ.

Tưởng Ban Hoa sờ sờ cái mũi, buông lỏng ra cái nắm tay của Lý Tiếu Thảo, hai người bọn họ giống như bị hiểu lầm.

Lý Tiếu Thảo cũng không để ý lời nói của cô gái kia, anh chỉ là đối với cảm giác trong tay đột nhiên trở nên vắng vẻ có chút không thích ứng lắm.

Anh nhìn cô gái kia gần như đang điên cuồng, đi tới trước mặt cô ấy.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của anh, không biết anh muốn làm cái gì, vì thế liền đi theo.

"Ta sẽ không giống họ." Anh nói.

Cô gái kia ngẩn người, ngọn lửa giận đầy kiêu ngạo đột nhiên bị dập tắt không ít, cô ấy không nghĩ đến Lý Tiếu Thảo sẽ đi tới, còn không thể hiểu được anh thế mà cùng cô ấy nói một câu như vậy.

Đến khi cô ấy chợt hiểu ra ý tứ của Lý Tiếu Thảo thì liền ngồi xổm xuống, khóc như đứa trẻ.

"Đi thôi." Lý Tiếu Thảo nói, vươn tay về phía Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa nhìn hai người kia, tự nhiên mà cầm lấy tay anh, tựa như là rất quen.