Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 37: Quan trọng nhất chính là, anh thích.



Ra đến ngoài cửa hàng, Tưởng Ban Hoa đem tay rút khỏi cái nắm của Lý Tiếu Thảo.

Lý Tiếu Thảo đứng yên, nhìn về phía cô.

"Cái kia..." Tưởng Ban Hoa không biết nên để tay ở chỗ nào, cô đột nhiên có chút khẩn trương.

"Sao?" Lý Tiếu Thảo vẫn bình tĩnh như thường, ở trong thế giới của anh, không có bốn chữ "hoảng hốt lo sợ."

Tưởng Ban Hoa suy nghĩ một chút, mình khẩn trương làm gì, vốn dĩ hai người bọn họ nắm tay đều chỉ là vì diễn cho người ta xem.

Nghĩ tới đây, sự khẩn trương của cô liền tiêu tan rất nhiều, vì thế cô khách khí nói: "Tôi ăn rất ngon và no rồi, còn anh thì sao?"

Cô dời đề tài đi.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc như cũ. Anh gật đầu, sau đó nói: "Ừ, ăn no."

Ai, anh ta thích giết chết mọi đề tài à? Tưởng Ban Hoa hơi nhíu mày, không biết nên nói cái gì.

Lý Tiếu Thảo cong cong khóe miệng, sau đó nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

Tưởng Ban Hoa từ tốn gật đầu, sau đó đi bên cạnh anh.

Nơi này cách nhà cô rất gần, đi khoảng mười phút là có thể tới rồi.

Lý Tiếu Thảo cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà yên tĩnh đi.

"Tôi sắp tới phải đi công tác."

Tưởng Ban Hoa cảm thấy cần phải nói một chút với anh, còn vì sao cô lại muốn nói thế thì chính cô cũng không rõ.

Đi công tác sao? Lý Tiếu Thảo nhấp môi mỏng, sau đó hỏi: "Thông báo tuyển dụng sao?"

"Vâng."

Hồi sáng, hình như anh có nhìn thấy bưu kiện chuyển đến bộ phận của bọn họ yêu cầu phái người tham gia, gần đây trên đầu anh quá nhiều việc, cho nên từ chối.

Nhưng cô muốn đi ...

"Tôi biết rồi." Lý Tiếu Thảo nói.

Tưởng Ban Hoa gãi đầu, chưa hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

"Hôm nay tôi còn nhớ rằng tôi từng ở bộ phận kỹ thuật của các anh đó."

Cô nghĩ cái gì liền nói cái đó, không nghĩ tới đề tài này làm Lý Tiếu Thảo cảm thấy rất hứng thú, anh quay đầu hỏi: "Việc kia như thế nào mà rơi trên người cô?"

Tưởng Ban Hoa vén tóc bị gió thổi ra sau tai, cô vui vẻ đầy kiêu ngạo mà nói: "Bởi vì tôi quá ưu tú."

Cô vốn cho rằng Lý Tiếu Thảo sẽ dỗi cô, nói cô thế mà như tự luyến gì đó, nhưng anh lại chỉ là gật đầu, sau đó nói: "Đúng, đúng thật rất ưu tú!"

Ánh đèn đường ấm áp chiếu trên gương mặt cô, phân không phân biệt được sắc đỏ là do ánh đèn hay là màu sắc vốn có của làn da.

Tưởng Ban Hoa sờ sờ mặt mình, sau đó cười nói: "Anh nói như vậy tôi sẽ kiêu ngạo đấy!"

Lý Tiếu Thảo cười cười, không nói gì. Bởi vì ở trong lòng anh, cô xác thật ưu tú, đáng yêu, đẹp như thần tiên và quan trọng nhất chính là, anh thích.

Cho nên, ở trước mặt anh, cô như thế nào cũng đều tốt cả.

"Thôi, tôi tới rồi." Tưởng Ban Hoa nhìn cổng nhà gần ngay trước mắt, quay nói với Lý Tiếu Thảo.

"Ừ." Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó nói: "Mau lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút!"

Tưởng Ban Hoa đứng ở bậc thang, xoay người lại, ở độ cao này cô mới không sai biệt lắm mà có thể cùng anh nhìn thẳng.

Cô ngắm anh rất tỉ mỉ, sau đó gọi tên của anh: "Lý Tiếu Thảo."

"Ừ."

"Anh trở về phải cẩn thận nha!"

"Ừ."

Chờ tất cả đèn trong phòng của Tưởng Ban Hoa sáng ấm lên, Lý Tiếu Thảo mới bình phục lại một chút tâm tình bị kích động.

Mới vừa rồi, anh cho rằng cô muốn nói với anh điều đặc biệt quan trọng, có lẽ là anh sẽ tiếp thu, có lẽ là anh sẽ không tiếp thu được.

Kết quả...

Anh lắc đầu, cười tự giễu, vừa định đi ra ngoài, lại thấy được Hách Nhân ở cách đó không xa đang lôi kéo rương hành lý nhìn anh.

Cậu ta đã trở lại.

"Hách Nhân." Lý Tiếu Thảo đi qua, chào hỏi.

Hách Nhân có chút không tin sự thật trước mắt mình, Thảo Thảo không phải thích Quý Vi ư? Nhưng vì cái gì cậu ấy lại xuất hiện ở chỗ này?

Hách Nhân đè nén sự tò mò trong lòng, tỏ ra như người không có việc gì nhìn Lý Tiếu Thảo đang bước qua đón mình, sau đó hỏi: "Thảo Thảo, sao cậu lại tới đây? Có muốn vào nhà tớ ngồi không?"

Lúc Hách Nhân nói những lời này, ánh mắt tựa như nữ sinh đang nhìn bạn trai của chính mình, tâm tư lộ ra sự sung sướng.

Lý Tiếu Thảo cũng không nỡ làm tổn thương anh ta, thật ra có chút chuyện, anh không nói cũng tốt.