Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 35: Anh xem pháo hoa kìa, thật đẹp!



Tưởng Ban Hoa thật đúng là đồ ma quỷ.

Chỉ cần ai đó bảo đảm cho cô cơm ngày ba bữa, là cô có thể từ một khắc bước vào văn phòng sẽ luôn bận rộn đến tối.

Trước đây cô vốn dĩ làm thư ký nhỏ ở phòng kỹ thuật, kết quả sau khi người khác tới nhờ vả hai lần, liền bị trưởng phòng nhân sự lôi kéo không cho trở về.

Trước đây, cô thật thích không khí phòng kỹ thuật, không cần để ý chi tiết quá mức, lúc nhàm chán còn có thể thư giãn.

Thế nhưng ở cái cương vị hiện tại này, mỗi ngày nếu không phải điền tư liệu, thì chính là sửa sang lại hồ sơ của các nhân viên nhậm chức hay là lo các thủ tục từ chức của họ, hiện tại còn phải phụ trách thông báo tuyển dụng. Dù cho có ba đầu sáu tay, cũng không đủ để cô lăn lộn.

Cô cũng có nghĩ tới việc từ chức, nhưng thật không biết sau khi từ chức sẽ làm cái gì, vì thế mỗi khi trong lòng nảy lên ý niệm này, cô liền lập tức dừng lại, tiếp tục làm việc nghiêm túc, thường thì đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Cô không có mộng tưởng giống người khác, cô cảm thấy mình đôi khi tựa như một con cá mặn, không có bất luận mơ tưởng gì; hoặc là nói cái mà cô thực sự muốn quá nhiều, nhiều đến mức khiến cô không biết nên bắt đầu theo đuổi từ đâu.

Tưởng Ban Hoa từ trong suy nghĩ miên man mà phục hồi tinh thần lại, cô sửa sang tư liệu một chút, miệng thở phào, nâng má Quý Vi đã nhanh chóng ngủ bên cạnh, nói:

"Đi nào, hôm nay làm đến đây thôi!"

Quý Vi ngáp một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra túi xách, sau đó đứng lên.

"Đều đã 9 giờ."

Quý Vi cau mày nói.

"Rất chậm, đi thôi, kêu taxi đi."

Tưởng Ban Hoa quảy túi xách lên vai, lôi kéo tay Quý Vi tay đi ra cửa thang máy, ngay chỗ rẽ liền thấy được bóng dáng của Lý Tiếu Thảo.

"Này? Anh cũng tăng ca sao?"

Tưởng Ban Hoa tò mò hỏi.

Lý Tiếu Thảo gật đầu, xem như là trả lời, kỳ thật anh đã đứng ở chỗ này đợi thật lâu.

Anh không muốn đi vào quấy rầy cô làm việc, chỉ có thể ở chỗ này yên lặng chờ.

Người sáng suốt đều biết ngay là Lý Tiếu Thảo cố ý, nhưng Tưởng Ban Hoa lại không hiểu, có thể là cô không muốn tự mình đa tình.

Quý Vi nhìn Tưởng Ban Hoa, lại nhìn Lý Tiếu Thảo, sau đó làm bộ nghe điện thoại, nói vào di động:

"A lô, đúng đúng đúng, tôi lập tức tới cửa, cám ơn!"

Quý Vi quay đầu, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Ban Hoa, cô nuốt nước bọt một cái xuống yết hầu, sau đó nói:

"Tớ xuống lầu trước, xe tớ kêu đã tới."

"Hả? Cậu kêu xe lúc nào? Này..."

Cửa thang máy đóng lại, vấn đề Tưởng Ban Hoa hỏi cũng không được trả lời, cô nói thầm một tiếng:

"Còn tưởng cùng nhau ăn bữa khuya chứ!"

Lý Tiếu Thảo đứng ở bên cạnh cô, đem ấm ức nho nhỏ của cô mà thu hết vào đáy mắt.

"Đi thôi, mời cô ăn khuya."

Anh nói nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi, mà khơi dậy gợn sóng trong lòng Tưởng Ban Hoa.

Cô nhìn anh một cái, cười gật đầu, sau đó nói:

"Thật là đói, cơm chiều cũng quên ăn."

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo đáp, sau đó thang máy liền tới rồi.

"Bình thường anh đều nói những lời như vậy sao?"

Tưởng Ban Hoa tò mò hỏi, cô cảm thấy anh nói quá ít, có chút buồn. Nhưng lúc nói chuyện phiếm trong WeChat lại cảm giác lời nói của anh rất nhiều, thật là kỳ quái.

Lý Tiếu Thảo nở nụ cười, nói:

"Không sai lắm."

Anh cười rộ lên liền thấy má lúm đồng tiền nhợt nhạt, làm cho khí chất thanh lãnh của anh có thêm chút sắc màu.

Ma xui quỷ khiến, Tưởng Ban Hoa vươn đầu ngón tay, hướng mặt anh mà chọc chọc.

Trong nháy mắt kia, anh cùng cô đều cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng rực sáng, như là có người cách đó không xa vì hai người bọn họ mà phóng pháo hoa, còn nhịp tim của bọn họ cũng theo tiếng nổ mạnh, nhảy lên rồi nhanh chóng bay cao.

Tưởng Ban Hoa thu hồi ngón tay, đem tay nhét vào trong túi, mặt dần dần đỏ lên.

Cô cảm thấy quá xấu hổ, vì thế nói:

"Anh xem pháo hoa kìa, thật đẹp!"

Lý Tiếu Thảo cũng thất thần, tính tình của anh vốn không lạnh không nóng, thế nhưng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, khó được có lúc khẩn trương.

Anh nhìn cửa thang máy tới lầu một đang muốn mở ra, sau đó nói:

"Ừ, thật đẹp!"