Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 30: Cái tiểu khu của chúng ta như vầy, mà lại có người giàu có.



Rửa mặt, trang điểm, xuống lầu.

Tưởng Ban Hoa so với bình thường cũng tươm tất không ít.

Cho đến khi cô xuống tới dưới lầu nhà mình, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ ngay trước mắt, cô oa lên một tiếng, sau đó vỗ vỗ cánh tay Lý Tiếu Thảo nói:

"Cái tiểu khu của chúng ta như vầy, mà lại có người giàu có."

Lý Tiếu Thảo rất muốn đỡ trán, anh đối với chuyện nhỏ nhặt này của cô, thật là vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh bấm một chút chiếc chìa khóa trong tay, cửa chiếc xe kia liền mở ra.

Tưởng Ban Hoa nhìn ra phía sau, lại nhìn bốn phía, đến khi nhìn thấy Lý Tiếu Thảo đem xe chạy qua, cô mới tung tăng mà chạy về phía anh.

"Oa, chiếc xe này là của anh nha!"

Cô sờ đầu xe, cảm thấy chói mắt với ánh sáng của nó phản xạ dưới ánh mặt trời.

Lý Tiếu Thảo lắc đầu:

"Của bạn."

Tưởng Ban Hoa mở cửa xe, chui vào trong, vẻ mặt thấy tiền liền sáng mắt lên, sau đó nói:

"Bạn của anh thực sự có tiền nha!"

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó khởi động xe.

Tưởng Ban Hoa ngồi trong xe, sờ đông sờ tây, cảm thấy vừa lòng vừa ý.

Mặc dù là xe thể thao, nhưng nó lao đi giống như lá cờ vượt gió trên đường.

Tưởng Ban Hoa chậc chậc vài tiếng, rồi nói:

"Đi xe thể thao, tốt thì tốt, nhưng mà quá thấp, khi ngồi có chút đau eo."

Lý Tiếu Thảo hỏi:

"Cô thích ngồi xe cao hơn một chút sao?"

"Thích nha!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó "Ừ" một tiếng, liền không cần phải nhiều lời nữa.

Hai người bọn họ thật vất vả mới đến được công ty, thiếu chút nữa là trễ.

Tưởng Ban Hoa cùng anh nói gặp lại sau, rồi chạy như bay về phía phòng làm việc của mình, nhưng cô không nghĩ mình bởi vì đến trễ có được không ít sự quan tâm.

"Ái chà, tối hôm qua uống thành như vậy, mà hôm nay tinh thần còn tốt thế!"

Quý Vi như cũ vẫn là dung nhan trang điểm tinh xảo, chẳng qua là cô so với lúc nào đó không giống nhau, dường như so với trước đây thần thái càng thêm sáng láng.

Trời đất! Ai có thể cho mình biết một chút rằng tối hôm qua tột cùng đã xảy ra cái gì? Tưởng Ban Hoa trên chỗ ngồi của mình mà hít một hơi thật sâu, rồi hỏi:

"Ngày hôm qua tớ không có thất thố gì chứ?"

Quý Vi nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.

Ở trong mắt của cô ấy, Tưởng Ban Hoa theo lý thường là nên ở cùng một chỗ với Lý Tiếu Thảo, cho nên dù bọn họ có mờ ám dắt tay, ôm nhau cũng chưa được xem là thất thố.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Tưởng Ban Hoa bình phục một chút tâm tình, lại tò mò lần nữa hỏi:

"Nhưng vì sao buổi sáng anh ta lại ở nhà của tớ?"

"Cái gì?"

Quý Vi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, kinh ngạc qua đi, cô nhướn mày, xảo quyệt cười hề hề nói:

"Hai người phát triển thật là nhanh!"

Hả?

Tưởng Ban Hoa bị Quý Vi nói càng lúc càng không hiểu ra sao.

Cô thật sự cái gì cũng không nhớ nổi, vì thế cô quyết định, không suy nghĩ nữa, về sau cũng không bao giờ uống rượu. Nếu mà cô chạm vào rượu, cô sẽ đem tên của mình viết ngược lại.

"Ngày hôm qua, cái người tên là Lục Cẩn Diệp kia, hôm nay tớ tìm kiếm một chút mới biết được anh ấy là minh tinh nha!"

Tóm tắt về tư liệu của Lục Cẩn Diệp còn nằm trên trình duyệt máy tính của Quý Vi, cô ấy cong cong khóe môi, sau đó nhìn về phía Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa trực giác cảm thấy lạnh buốt, thân thể đều nhịn không được mà run lên.

"Tớ quyết định!"

Quý Vi mở miệng nói:

"Tớ muốn theo đuổi anh chàng này!"

Cô chỉ vào màn hình, mười phần tin tưởng.

Tưởng Ban Hoa đi tới nhìn thoáng qua, mới nhớ người này là bạn tốt của Lý Tiếu Thảo.

Cũng vì chính là anh ta, cô mới muốn chặt đứt ảo tưởng.

"Theo đuổi anh ta làm gì, dáng vẻ lưu manh quá."

Tưởng Ban Hoa bĩu môi, có chút khinh thường.

Quý Vi lại không thèm để ý, cô ấy nâng má nhìn Lục Cẩn Diệp trên màn hình, hắc hắc nở nụ cười, sau đó nói:

"Cậu không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu sao?"

"Không cảm thấy."

Tưởng Ban Hoa sau khi nói xong, về chỗ của mình ngồi.

Cô muốn nỗ lực làm việc vì phải bắt đầu giao tiền thuê nhà, tháng sau chính cô phải gom đủ một khoảng lớn 9000 nhân dân tệ (~ 31,5 triệu Việt Nam) nha!

Nào, cấm mơ ba tưởng bảy.

Nào, cấm nghĩ đến Lý Tiếu Thảo.

Phi! Cô mới không nghĩ đến anh ta đâu!