Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 29: Như thế nào mà uống xong liền đem người cùng uống về nhà mình?



Tưởng Ban Hoa sờ sờ cái trán, cảm thấy đầu có chút đau.

Cô nhíu mày từ trên giường bò lên, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, đôi mắt hơi nheo lại thành một đường.

Đồng hồ báo thức trong di động đang nhắc nhở cô nên đi làm, nhưng bây giờ cô còn có chút chưa thanh tỉnh, thậm chí quên mất ngày hôm qua mình về nhà khi nào.

Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh, đều là về Lý Tiếu Thảo, cô lắc lắc đầu cảm thấy cái kia nhất định là mình đang nằm mơ.

Tưởng Ban Hoa choáng váng mà mở cửa phòng ra, sau đó liền ngửi thấy mùi thơm của trứng rán.

Cô ngửi ngửi, xác định mùi này đúng là từ phòng bếp của nhà mình truyền đến, nên rón ra rón rén mà đi qua, rất sợ mới buổi sáng, mà trộm vào nhà mình.

Lý Tiếu Thảo đang làm bữa sáng, quay đầu liền thấy Tưởng Ban Hoa ghé bên cửa trộm xem. Cô kinh ngạc mà nhìn mình, lộ ra biểu tình không thể tin tưởng.

"Tỉnh, chuẩn bị ăn bữa sáng."

Anh nhàn nhạt nói, vô cùng trấn định.

Trái lại, Tưởng Ban Hoa vô cùng hoảng loạn.

"Vì sao anh vào nhà tôi?"

Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu tóc lộn xộn, trong đầu vừa hiện lên một ít hình ảnh, chẳng lẽ những cái đó không phải mộng, mà chính là hiện thực?

Cô nhéo nhéo mặt mình, cảm nhận được cái đau, mới kinh ngạc phát hiện người xuất hiện ở trước mắt mình chính là thật, không phải là ảo ảnh.

"Cái kia.. Chúng ta, hôm qua không phát sinh cái gì đi?"

Nàng rất cẩn thận hỏi.

Khóe môi Lý Tiếu Thảo nhếch lên cười mỉm, nhưng không có nói chuyện.

Tưởng Ban Hoa xem anh cười mà không nói, nội tâm càng thêm thấp thỏm bất an.

Cô đến gần hắn, lại lần nữa hỏi:

"Không phát sinh cái gì đi?"

Lý Tiếu Thảo xoay người lại, cầm hai cái chén bắt đầu múc cháo, cũng không chuẩn bị trả lời cô.

Tưởng Ban Hoa nóng nảy, ở phía sau anh dậm dậm chân, thấy anh vẫn là không có bất luận phản ứng gì, bèn rời phòng bếp, đem chính mình nhốt ở trong phòng.

Lý Tiếu Thảo bưng bữa sáng ra tới, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, thật không rõ tửu lượng của cô vì cái gì mà kém như vậy, mới một ly thì say, đã thế nhưng tính lại còn nhỏ nhặt.

Tưởng Ban Hoa trong ổ chăn thở dài, cô chỉ nhớ rõ ngày hôm qua mình uống ly rượu, sau đó hình như còn khuyên Lý Tiếu Thảo tới uống rượu, như thế nào uống xong liền đem người cùng uống về nhà mình luôn?

Cô nhìn lại bản thân còn áo ngủ trên người, lại cảm giác thân thể mình một chút, hình như cũng không có chỗ nào không thoải mái, nói vậy tối hôm qua cũng đã không phát sinh cái đại sự gì để thiên địa quỷ thần khiếp sợ.

"Đi làm thôi, muộn rồi!"

Lý Tiếu Thảo đến trước cửa phòng Tưởng Ban Hoa, gõ gõ, nhẹ giọng nói.

"Vâng, lập tức."

Tưởng Ban Hoa tự nhiên mà đáp lại, làm bộ như chưa phát sinh cái gì mà bước ra cửa.

Nếu anh đã không thèm để ý, thì với cô, có cái gì đáng để ý đâu? Tưởng Ban Hoa ôm tâm thái như vậy, ngồi vào một bên bàn ăn.

Trên bàn cơm bày một đĩa rau nhỏ, hai cái trứng rán, còn có hai chén cháo gạo trắng, nhìn qua đơn giản, nhưng thanh đạm và thoải mái.

Tưởng Ban Hoa không khách khí mà ăn, có thể là bởi vì tối hôm qua không ăn cái gì, cho nên mặc dù là cháo suông cô uống cũng cảm thấy ngon.

"Không nghĩ tới anh còn biết nấu ăn."

Tưởng Ban Hoa nói, cô chỉ cảm thấy sau khi uống cháo, tinh thần thanh sảng, đầu cũng không đau, dạ dày cũng không trống rỗng nữa, vô luận chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua cũng đều tan thành mây khói.

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo đáp.

Anh thật kiệm lời, dù có nói nhiều thêm cũng sẽ không rớt khối thịt nào!

Tưởng Ban Hoa trong lòng âm thầm mỉa mai, sau đó tiếp tục uống cháo, cho đến khi ăn uống no đủ, cô mới vừa lòng mà vỗ vỗ bụng mình, thỏa mãn cất tiếng cảm thán:

"Thật hạnh phúc!"

Lý Tiếu Thảo thấy cô ăn xong rồi, nên vươn tay về phía cô. Tưởng Ban Hoa tự hỏi hai giây, sau đó đem tay duỗi qua cầm tay anh.

"Tôi chỉ là muốn lấy cái chén."

Lý Tiếu Thảo mím môi mỏng, có chút buồn cười.

Tưởng Ban Hoa xấu hổ mà thu hồi tay, cầm chén đưa cho anh, rồi rời bàn ăn như đi trốn.

Cô cảm thấy đúng là mình đã uống nhiều quá, bây giờ mới nên thực sự tỉnh rượu.