Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 28: Lý Tiếu Thảo, tôi muốn bối bối.



Làm khó người khác?

Nhưng, anh không có nha.

Lục Cẩn Diệp tự mình uống cạn một ly rượu, sau đó đưa mắt nhìn Lý Tiếu Thảo: "Chính anh vì bảo vệ hoa mà nguyện ý, không phải em ép anh uống!"

Khó được dịp có thể uy hiếp Lý Tiếu Thảo, đêm nay về nhà anh nằm mơ đều phải cười đến rụng răng, có cơ hội thế này mà không nắm cho chắc, thật uổng phí cho anh mà.

Lý Tiếu Thảo buông ly xuống, nét mặt nhìn không ra vui buồn.

Tưởng Ban Hoa ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ.

Lúc này cô cũng không biết nên nói cái gì để thay đổi, tay cô lại cầm lên một ly rượu.

"Nào, chúng ta uống một ly trước đi!"

Cô nhìn vào ly rượu, lại nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ khi uống của Lục Cẩn Diệp, từ chỗ chưa thưởng thức qua rượu Tây, mà nay cô lại nảy sinh ý niệm muốn nếm thử.

Vì vậy, cô không màng đến ánh mắt giết người của Lý Tiếu Thảo, bèn học bộ dáng của Lục Cẩn Diệp, đem ly rượu trong tay mình uống một hơi cạn sạch.

Lục Cẩn Diệp nở nụ cười, anh ta lại cầm lấy bình rót cho Ban Hoa chút rượu, lúc mắt anh ta liếc qua Lý Tiếu Thảo, trên gương mặt núi băng vạn năm kia rốt cuộc đã có tia tức giận.

Tưởng Ban Hoa nhìn ly được đổ đầy rượu, chép chép miệng, bại lộ cái bản tính tham ăn.

Cô cảm thấy rượu này tuy rằng cay, nhưng cũng dễ uống. Vì thế cô quay đầu qua, đem cái ly đưa cho Lý Tiếu Thảo, sau đó cười nói: "Thảo Thảo, rượu này cũng dễ uống, anh có muốn nếm thử không?"

Lý Tiếu Thảo ngồi sát vào, thấy gương mặt cô hơi hơi phiếm hồng, nói: "Cô say."

Đầu Tưởng Ban Hoa thực thanh tỉnh, cô buông chén rượu, nâng mặt Lý Tiếu Thảo lên, sau đó nói: "Không có say nha, thật sự uống khá ngon, anh không uống thì thôi, tôi tự mình uống."

Lúc cô nói những lời này, trong ánh mắt có chút sương mù mờ mịt, khuôn mặt vốn thanh tú càng thêm vẻ yếu đuối động lòng người.

Trong lòng Lý Tiếu Thảo thầm thở dài: "Đáng chết!", nhìn về phía Lục Cẩn Diệp, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

Lục Cẩn Diệp cũng không nghĩ rằng Tưởng Ban Hoa tửu lượng kém như vậy, mới đầu còn tưởng cứ đùa vui một chút, nhưng nhìn đến biểu tình của Lý Tiếu Thảo, tâm tư ban đầu nháy mắt liền lặng lẽ ra đi.

"Lý Tiếu Thảo, anh uống hay không uống?!" Tưởng Ban Hoa nhíu mày, dáng vẻ nhìn qua thực tức giận.

Lý Tiếu Thảo có chút dở khóc dở cười.

"Được, tôi uống." Anh vừa lừa vừa gạt nói, trong giọng nói hàm chứa sự dịu dàng không rõ.

Quý Vi mới từ sàn nhảy trở về, muốn tìm chút nước uống, liền nhìn đến cảnh Tưởng Ban Hoa ăn vạ trong ngực của Tiếu Thảo với vẻ mặt ấm ức.

Cô ấy nhướn mày, liếc mắt một cái liền nhìn ra ở đây đã nhiều thêm một người, sau đó hỏi: "Sao lại thế này?"

"Vi Vi."

Tiếu Thảo còn chưa có trả lời, Ban Hoa liền đứng lên, kéo Quý Vi qua, sau đó ôm lấy cánh tay của cô ấy, thân hình có vẻ lung lay.

"Cậu uống nhiều rượu rồi à?" Quý Vi hỏi.

Ban Hoa lắc lắc đầu, nói: "Tớ mới uống có một ly, bọn họ liền không cho tớ uống nữa."

Quý Vi đỡ trán, cô lại quên mất thực lực của Tưởng Ban Hoa. Một ly là say, hẳn là vừa uống một chút rồi.

"Xem ra hôm nay không chơi tiếp được nữa." Quý Vi lẩm bẩm.

"Để tôi đưa cô ấy về trước, mọi người cứ chơi đi!" Lý Tiếu Thảo nói.

Hách Nhân luôn đứng ở một bên vẫn không nói gì, anh ta vừa mới đem toàn bộ hành động của Tưởng Ban Hoa cùng Lý Tiếu Thảo thu vào trong đáy mắt, trong lòng anh ta sinh ra hờn dỗi.

"Để Hách Nhân đưa cậu ấy về thì tốt hơn!" Quý Vi không thèm để ý nói, cô đây chính là muốn nhìn phản ứng của Lý Tiếu Thảo một chút.

Quả nhiên, anh vẫn bình tĩnh cự tuyệt đề nghị của cô: "Cứ để tôi đưa đi!"

Lục Cẩn Diệp vào lúc này liền đứng lên, cũng không chào hỏi với bọn người Quý Vi, chỉ là nhìn Tiếu Thảo nói: "Em có xe, anh không uống rượu, đưa cô ấy về đi!"

Lý Tiếu Thảo nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, anh tiếp nhận chìa khóa, sau đó mang Ban Hoa rời khỏi chỗ thị phi này.

...

Tưởng Ban Hoa ra khỏi quán bar, tỉnh rượu được một nửa, cô hít hít cái mũi, sau đó cười với Lý Tiếu Thảo: "Lý Tiếu Thảo, tôi muốn bối bối."

Bối bối?

Là cái gì?

Tưởng Ban Hoa thấy anh không có phản ứng, sốt ruột, trực tiếp đến phía sau anh, sau đó nhảy nhảy, muốn đem cánh tay của mình vòng lấy cổ của Lý Tiếu Thảo.

Nhưng cũng đành chịu thua vì anh quá cao!

Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, ngồi xổm xuống, Tưởng Ban Hoa lúc này mới thỏa mãn mà bò lên.

"Lý Tiếu Thảo, tôi mệt!"

"Ừ, cô ngủ đi!"

"Lý Tiếu Thảo, tôi còn chưa có ăn cơm!"

"Lát đi ăn."

"Tôi ngủ đây!"

"Ừ."