Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 31: Cả cái mũi nhỏ của cô cũng lộ ra vài phần đáng yêu.



Vậy, chuyện gì đã xảy ra vào tối đó?

Mỗi khi Lý Tiếu Thảo nhớ tới, đều cảm thấy buồn cười. Cũng bắt đầu từ đó, anh quyết định không bao giờ để Tưởng Ban Hoa chạm vào rượu.

Ngày đó, Tưởng Ban Hoa ghé vào lưng Lý Tiếu Thảo ngủ mất, đến khi ngồi trên xe, cô mới từ từ tỉnh lại. Lý Tiếu Thảo nhớ đến mà cười ngây ngô không ngừng.

"Anh là anh trai nhà ai? Lớn lên thật đẹp mắt!"

Cô hoàn toàn không có ngồi yên trên ghế phụ, duỗi tay qua liền sờ lên mặt của Lý Tiếu Thảo, làm hại Lý Tiếu Thảo đang chạy xe yên ổn giữa đường chính, phóng lệch qua bên cạnh.

May mà ngày đó không có xe nào, bằng không chắc là xảy ra tai nạn giao thông rồi.

Tưởng Ban Hoa càng lúc càng muốn trèo lên người anh, Lý Tiếu Thảo phải dùng một bàn tay chống đỡ, cảm thấy quá nguy hiểm, vì thế bèn dừng xe ở bên đường, mở lỏng đai an toàn cho cô chui lại chỗ mình.

Cô như mèo con nằm chui vào ngực anh, miệng còn chép chép, chắc là nằm mơ thấy mình đang thưởng thức đồ ăn ngon.

Lý Tiếu Thảo thấy cô ngủ lại rồi, vừa định chuyển cô về chỗ. Không nghĩ tới cô tỉnh dậy lần nữa.

"Thạch trái cây."

Cô kinh ngạc nói.

Liền sau đó cô liền hôn lên môi anh.

Chính xác mà nói là cô gặm.

Ánh mắt của Lý Tiếu Thảo có chút mê ly, anh thấy bản thân mình hẳn là nên cự tuyệt cô, nhưng đáng chết, anh lại thích hương vị trên môi của cô.

Đó là một loại hương rượu nhàn nhạt, đúng là tiêu hồn thực cốt*.

*Tiêu hồn thực cốt: Ý nói bị ăn cho cả xương cốt không còn, mà hồn phách cũng tiêu tan.

Anh từ bị động chuyển sang chủ động khóa môi cô, dù lý trí nói rằng anh nên dừng lại.

Anh mở đôi mắt vốn đã nhắm nãy giờ, phát hiện cô đang nhìn anh, tưởng cô tỉnh rượu, nhưng cô không nói gì, thậm chí bắt đầu hôn đáp lại anh.

Đồng tử Lý Tiếu Thảo càng đậm màu thêm, trong lòng gào thét, thật vất vả mới kéo chút lý trí còn sót lại trở về.

Anh dừng lại, đem cô kéo khỏi cơ thể của mình.

"Thạch trái cây, ta muốn ăn thạch trái cây."

Tưởng Ban Hoa hờn dỗi nói, còn muốn nhào lên, lại bị anh cản trở.

Anh không muốn trong lúc cô ý thức mơ hồ mà lợi dụng cô.

Anh vỗ đầu cô, cho cô nghe bài hát ru dễ ngủ, Tưởng Ban Hoa mới lần nữa lại tiến vào mộng đẹp.

Lý Tiếu Thảo đem cô ôm trở về ghế phụ, ánh sáng màu vàng của đèn xe chiếu lên mặt cô, khiến lông mi của cô như được kéo ra rất dài. Môi cô nhìn qua thật ướt át mê người, ngay cả cái mũi nhỏ cũng lộ ra vài phần đáng yêu.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thở dài, anh đối với cô dường như thật không cách nào tự kiềm chế được.

Thời điểm trở về nhà cô đã gần rạng sáng.

Tưởng Ban Hoa vừa về đến phòng mình liền bắt đầu cởi quần áo, anh vội vàng đi ra ngoài đóng cửa lại, rất sợ tim mình trong lồng ngực nhảy nhót khi nhìn thấy thế.

Thật vất vả mới chờ đến trong phòng trở nên an tĩnh, anh mới mở cửa đi vào, phát hiện cô sớm đã cuộn mình trong ổ chăn, đang ngủ rất say.

Thần kinh đang căng chặt của anh buông lỏng xuống, anh ngồi ở mép giường, nhìn sâu vào trong ổ chăn của cô, nội tâm không thể không mềm nhũn.

Anh cúi người, đặt lên một nụ hôn.

Vừa lúc anh muốn rời đi, cô tỉnh lại, nhìn anh nói:

"Lý Tiếu Thảo, hình như em thật sự thích anh!"

Tim anh đập chậm nửa nhịp, quay đầu nhìn vào trong mắt của cô, không xác định được những lời cô nói là thật là hay giả.

"Ngủ sớm một chút đi!"

Anh nói.

Tưởng Ban Hoa từ trên giường ngồi dậy, yên lặng nhìn Lý Tiếu Thảo đứng ở cửa, sau đó cười:

"Nhà anh xa quá, nếu anh không ngại, hay là ngủ ở phòng khách nhà em đi!"

Anh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vui vẻ đồng ý.

Tưởng Ban Hoa giống như là hoàn thành xong sứ mệnh của mình, rốt cuộc cũng ngã vào trong chăn, ngủ thiếp đi.

Nếu Tưởng Ban Hoa mà biết bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi một ngày nào đó, đến lúc cô nhớ lại đã cùng anh mập mờ nhiều thứ với nhau, cô có thể hay không thừa nhận bản thân mình thật sự thích anh?

Khóe miệng Lý Tiếu Thảo cong lên, suy nghĩ vừa bước về cái bàn phía trước, anh muốn nhanh chóng đem số hiệu bên tay viết xong, không thể lại phát ngốc nữa.