Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 150: Liên hoàn



Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Mục đích mà họ lấy mạng Chu Khiêm để treo giải thưởng, giết chết Tề Lưu Hành, giết chết Ngô Nhân, bí ẩn trên người Ân Tửu Tửu, dùng Vân Tưởng Dung làm gián điệp bên cạnh Chu Khiêm...

Tất cả có lẽ là một nước cờ liên hoàn được lên kế hoạch sẵn.

Quân đoàn Đào Hồng đã dự tính âm mưu này từ lâu.

Thông báo mà hệ thống vừa gửi đến, phó bản bán mở thành phố Lam Cảng sụp đổ không rõ nguyên do khả năng cao có liên quan đến quân đoàn Đào Hồng, họ đã dựa vào phương thức nào đó để điều khiển, bố trí cục diện hiện tại.

Hơn phân nửa là trong lúc nhóm Chu Khiêm ở trong phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, quân đoàn Đào Hồng đã ra tay hành động trước. Bọn họ có thời gian giăng bẫy, mục đích là kéo Chu Khiêm vào phó bản này, cuối cùng là giết anh.

Đối với tình trạng của Lam Cảng hiện tại, ý nghĩa của việc phó bản sụp đổ là gì, quân đoàn Đào Hồng là nhân tố nắm giữ thông tin nhiều nhất.

Như vậy, với lượng thông tin không cân xứng ở hai bên, bọn họ muốn giết Chu Khiêm ở trong phó bản này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chu Khiêm không thiếu đồng tiền vàng. Bên cạnh anh là một người chơi cấp Thần đã lang bạt trong trò chơi nhiều năm. Một trăm ngàn đồng tiền vàng không gây hứng thú với anh.

Có lẽ anh sẽ ở lại, chấp nhận lời khiêu chiến, không phải vì đồng tiền vàng, mà là vì anh có tính cách điên loạn đam mê đuổi theo kích thích.

Dù là thế nhưng chỉ dùng tính cách này để đánh cược thì có lẽ vẫn không đủ.

Một vực thẳm rõ ràng ở ngay trước mắt anh, dù anh có điên khùng không quan tâm thi đồng đội ở bên cạnh liệu có bằng lòng đi theo anh hay không?

Cho nên Kha Vũ Tiêu xuất hiện ở phó bản này.

Nếu lúc trước người đồng ý ở lại cùng Chu Khiêm chỉ có khoảng 80% thì khi Kha Vũ Tiêu xuất hiện, con số đó đã lên 100%.

Khác với người chơi bình thường, người chơi cấp Thần bị hạn chế số ngày phải vào phó bản, nếu Kha Vũ Tiêu muốn trốn ở căn cứ địa của quân đoàn Đào Hồng, họ lại muốn truy lùng hắn thì quả thực là chuyện khó khăn vô cùng.

Cho nên nhóm Chu Khiêm chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, đặc biệt khi Kha Vũ Tiêu vừa giết Tề Lưu Hành, thậm chí còn chặt đứt từng bộ phận của thiếu niên bỏ vào nồi canh.

Bây giờ, nhìn người cầm ngọn đèn con đứng cách đó không xa, Tề Lưu Hành hít sâu một hơi, bỏ kiếm xuống, đi đến trước mặt Chu Khiêm, nói: "Anh Khiêm, ý đồ của họ không phải là muốn giết tôi. Kha Vũ Tiêu giết tôi rồi lại xuất hiện trong phó bản Lam Cảng sụp đổ là vì muốn dẫn dụ anh ở lại phó bản này, nhân cơ hội để mai phục của quân đoàn Đào Hồng giết anh. Cho nên ——"

"Mối thù của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết, anh không được mắc mưu. Chúng ta phải rời khỏi đây."

Nâng mắt lên, Chu Khiêm nhìn thẳng vào mắt Tề Lưu Hành: "Cậu biết tôi từ phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》, cậu cảm thấy... tôi chết nhát vậy sao?"

"Đương nhiên là không, chỉ là..." Tề Lưu Hành nhíu mày: "Đây có phải là lúc nói về chuyện đó đâu? Anh phải suy xét đến an toàn của chính mình chứ."

"Nếu nơi này là địa bàn của quân đoàn Đào Hồng thì đúng là Kha Vũ Tiêu không cần dâng đầu lên dụ cậu ở lại đâu... Nhưng thông báo từ hệ thống mà mọi người thấy, phó bản này vẫn chịu sự chi phối của hệ thống. Hệ thống vẫn sẽ tiếp tục thông báo nhiệm vụ, như vậy nó vẫn còn thuộc phạm vi của trò chơi quản lý."

"Người thiết kế trò chơi rất thích màn kịch người chơi tự đồ sát lẫn nhau, nhưng với tính tình của người này thì sẽ không biến người chơi thành công cụ của mình. Vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy ở đây vẫn còn rất nhiều người chơi cấp S lần đầu đến đây, về bản chất, đây là sự cân bằng trong trò chơi. Cho nên chúng ta vẫn có cơ hội."

"Tôi đoán rằng người thiết kế trò chơi mở phó bản bán mở rồi lại chuyển nó thành phó bản kín là để khiến người chơi nghĩ đông nghĩ tây, âm mưu dương mưu. Như vậy thì thông tin mà quân đoàn Đào Hồng biết được so với chúng ta cũng chỉ dừng lại ở cổng vào phó bản bán mở mà thôi."

Giơ cổ tay trái lên, Chu Khiêm dừng mắt trên người Tề Lưu Hành, rồi lại chuyển qua Kha Vũ Tiêu ở phía xa.

Quả nhiên, khi ngọn đèn con phụt tắt, hắn cũng biến mất không còn tung tích.

【 Đạo cụ: Đèn dịch chuyển 】

【 Công dụng: Nếu bạn và đồng đội cách nhau rất xa, muốn gặp mặt để nói chuyện phiếm thì nên làm gì đây? Hãy sử dụng đèn dịch chuyển. Với kỹ thuật 3D tiên tiến, giúp gia tăng tình cảm đôi bên, chắc chắn sẽ không bị khoảng cách đánh bại! 】

【 Ghi chú: Rất thích hợp đối với những cặp đôi, nhưng khi sử dụng xin hãy nhớ tất cả chỉ là ảo ảnh, khi bạn dùng đạo cụ để gặp người yêu, đừng quên, bạn vẫn không thực sự gặp được người ấy 】

"Mọi người xem, người nào đó không dám tự mình lại đây, chỉ dám trốn ở trong góc nào đó thôi."

Nhìn về vị trí Kha Vũ Tiêu vừa biến mất, Chu Khiêm buông tay xuống, nói tiếp: "Nếu không có năng lực thì đừng ngu ngốc lựa chọn ở lại, chỉ tổ liều mạng mà thôi. Nhưng với sức mạnh của chúng ta, chúng ta có thể biến Lam Cảng sụp đổ trở thành... sân nhà của mình!"

【 Lưu ý! Lưu ý! Thời gian lựa chọn sắp kết thúc, còn 10 giây 】

【 10, 9,... 】

Không quan tâm đến nhắc nhở từ hệ thống, Chu Khiêm nói: "Tôi sẽ kéo mọi người vào quân đoàn, mọi người nhớ đồng ý."

"Thật ra ban đầu tôi muốn âm thầm phát triển quân đoàn, để Ngô Nhân ra mặt kéo người, tôi nấp trong chỗ tối, sau này mới chơi một trò lớn... Nhưng đám người Đào Hồng quả nhiên không bỏ qua bất kỳ một ai ở bên cạnh tôi. Cho nên ——"

【 3, 2, 1 】

【 Thời gian kết thúc, trò chơi sẽ bắt đầu sau 15 giây tiếp theo 】

Chu Khiêm đi về phía trước vài bước, xoay người, ngón tay nhấn vào giao diện, lại giơ cổ tay trái lên, hướng về phía mọi người: "Bây giờ mọi người đều là người của tôi. Quân đoàn Vô Song của chúng ta không nấp ở chỗ tối nữa, dứt khoát ra ngoài chơi chính diện thôi."

"Nếu quân đoàn Đào Hồng muốn giết chết chúng ta mà kéo nhiều người vào thì tôi đúng là cầu mà không được. Ở phó bản này, chúng ta sẽ tiêu diệt họ, báo thù cho Cao Sơn và Ngô Nhân."

"Tóm lại, đây là trận chiến đầu tiên giữa chúng ta và quân đoàn Đào Hồng sau khi quân đoàn của chúng ta chính thức thành lập, chúng ta sẽ đánh thật hay. Thành danh sau một trận, nhiều người chơi khác, thậm chí là nhiều quân đoàn nhỏ lẻ khác sẽ là của chúng ta. Có lẽ chỉ với một trận này, vị trí của chúng ta có thể ngang hàng với địa vị của quân đoàn Đào Hồng!"

Khi Chu Khiêm nói những lời này, ánh mắt và giọng điệu đều có phần kích động.

Hà Tiểu Vĩ nghe xong cảm thấy tràn ngập nhiệt huyết, từng tế bào trên người đều thét gào muốn chiến đấu.

Nói xong, Chu Khiêm lướt mắt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở chỗ của Vân Tưởng Dung.

Vân Tưởng Dung nói: "Tôi muốn ở lại là vì hệ thống nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có cơ hội gặp được Thần. Tôi..."

Câu tiếp theo không cần nói, Vân Tưởng Dung nhíu mày, cuối cùng lựa chọn xoay người rời đi: "Quân đoàn gì đó, nói sau đi. Trước tiên đi tìm hiểu vòng cổ tay là chuyện như thế nào."

Thấy Vân Tưởng Dung rời đi, trong lòng mọi người có chút phức tạp.



Cuối cùng Ân Tửu Tửu cũng không kìm nén được, đuổi theo sau, hai người nhanh chóng biến mất sau tòa kiến trúc.

Tề Lưu Hành nhíu mày nhìn theo, lắc lắc đầu: "Tôi cảm thấy chị ấy cũng gặp thế lưỡng nan."

Cậu cũng không nói thẳng ra trước mặt con bạc —— e rằng Vân Tưởng Dung nghĩ nếu cô tiếp tục ở lại chỗ của Chu Khiêm, những ngụy trang lúc trước đều sẽ sẽ trở nên uổng phí.

Có lẽ Vân Tưởng Dung muốn thử xem có cơ hội nào tiếp xúc được với trung tâm tin tức của quân đoàn Đào Hồng hay không. Hoặc có thể nói rằng nếu bây giờ quân đoàn Đào Hồng không giết cô, cô cảm thấy bản thân vẫn còn thứ mà họ cần dùng. Như vậy thì trong tương lai, cô sẽ có cơ hội đối phó với họ.

Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ cũng nhịn không được mà nói: "Dù thế nào đi nữa, giây phút cuối cùng trong phó bản kia nguy hiểm như vậy, hai cô gái này cũng không làm chuyện gì đáng trách, Tôi vốn nghi ngờ Ân Tửu Tửu. Nếu cô ta có vấn đề thật, khi chúng ta bị cuộc chiến của người mạnh nhất ảnh hưởng, cô ta thật sự có thể ra tay..."

"Tuy Ân Tửu Tửu từng làm chuyện sai, nhưng bây giờ tôi vẫn nhìn nhận cô ta với tư cách là đồng đội. Bây giờ chúng ta đã cùng nhau bị cuốn vào một trò chơi tàn sát đáng sợ. Hai cô gái như họ hành động riêng lẻ thực sự rất nguy hiểm."

Nhưng Chu Khiêm lại nói: "Tạm thời vẫn ổn."

Hà Tiểu Vĩ: ?

Chu Khiêm nói tiếp: "Hệ thống nói rằng kỹ năng và đạo cụ của chúng ta hoàn toàn vô tác dụng, còn vũ khí có thể giết người thì cần phải tìm kiếm. Thật ra điều này có ý tứ phía sau —— vũ khí giết người có số lượng hữu hạn, ví dụ như nếu vũ khí là súng thì súng sẽ có số lượng hữu hạn, đạn bên trong cũng sẽ có số lượng hữu hạn."

"Tôi lấy một ví dụ cụ thể, anh, tôi, thầy của anh, ba người chúng ta mỗi người chỉ có một viên đạn. Anh sẽ ngay từ lúc bắt đầu sẽ dùng hết viên đạn đó hay sao?"

Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ, lắc đầu ngay: "Không, chắc chắn là không. Nếu tôi dùng ngay thì không thể nào đề phòng hoặc tấn công được hai người. Như vậy thì hai người hoàn toàn có thể tùy ý giết chết tôi rồi?"

"Đúng thế. Cho nên, không xét đến quân đoàn Đào Hồng, xét từ góc độ trò chơi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngay từ đầu hai cô ấy sẽ không chuyện gì cả. Còn nếu xét từ phía quân đoàn Đào Hồng..."

"Ví dụ như Ngô Nhân, họ có khả năng bị bắt đến căn cứ địa của quân đoàn Đào Hồng nhiều lần, bọn họ có thể dùng cả ngàn phương thức giết chết hai cô gái, hoặc bắt họ để uy hiếp tôi. Nhưng cuối cùng quân đoàn Đào Hồng không làm như vậy."

"Cho nên, nếu hai người họ là con cờ của quân đoàn Đào Hồng, Đào Hồng cũng có dụng ý khác với hai người họ chứ không bắt nhốt hoặc giết họ làm gì. Như vậy thì hai người họ vẫn sẽ không gặp vấn đề gì cả."

Hà Tiểu Vĩ tạm thời bị thuyết phục.

Ngay sau đó, hắn vừa mở giao diện hệ thống nhìn, vừa hỏi Chu Khiêm: "Ơ? Sao lại bỏ trống vị trí thủ lĩnh? Cậu không làm hả?"

"Tôi là phó. Vị trí thủ lĩnh, chúng ta cùng nhau giữ giúp Ngô Nhân."

Nói xong, Chu Khiêm dứt khoát xoay người, đi về phía một căn biệt thự gần đó: "Chúng ta tìm đồ trước."

Đi một lát, nghe thấy phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, Chu Khiêm không cần quay đầu nhìn cũng biết đó là Bạch Trụ.

Anh tự nhiên giơ tay ra sau, quả nhiên một bàn tay khác liền nắm lấy.

Chu Khiêm cười cười, chờ người nọ bước tới bên cạnh mình thì nghiêng đầu nhìn.

Màn đêm buông xuống. Thành phố bao phủ trong cái bóng mờ ảo.

Nhưng đôi mắt của Chu Khiêm lại luôn sáng rọi, hấp dẫn người khác không ngừng đi về phía trước.

Người này đúng thật là lãnh đạo trời sinh.

Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm thật lâu, sau đó siết lấy tay anh: "Kha Vũ Tiêu giết Tề Lưu Hành, mục đích là xuất hiện ở phó bản này, bảo đảm em muốn báo thù cho Tề Lưu Hành nên em sẽ tham gia phó bản này."

"Nhìn từ ngoài thì điều này hợp logic. Nhưng thật ra lại có hơi vòng vèo dư thừa. Muốn dẫn dụ em tham gia phó bản này, họ có nhiều cách thức đơn giản hơn."

"Đúng. Em hiểu. Cho nên chuyện Tiểu Tề bị sát hại không hề đơn giản như vậy. Em hiểu rõ."

Chu Khiêm đi đến trước mặt căn biệt thự, sau đó đối diện với Bạch Trụ.

"Em lùi ra sau." Bạch Trụ kéo Chu Khiêm ra sau mình, sau đó dùng chân đá văng cánh cửa gỗ màu đen.

Ngay lúc này, nhóm người chơi đều nhận được thông báo mới từ hệ thống ——

【 Một người chơi đã dẫn đầu tìm được vòng tay màu vàng 】

【 Người chơi này đã kích hoạt quy tắc mới: Người chơi không đeo vòng tay khi tìm được vòng tay, trong vòng 3 phút phải đeo lên tay, nếu không người chơi đó sẽ tử vong tại chỗ; sau khi đeo vòng tay, người chơi tìm thấy vòng tay khác có thể bỏ qua yêu cầu này, nếu tìm được nhiều vòng tay cùng một lúc thì có thể tự do chọn màu đeo theo ý muốn 】

【 Sau khi đeo vòng tay, người chơi có thể tùy ý đổi mới vòng tay, có tác dụng gia nhập vào đôi nhóm mới; khi bỏ vòng tay cũ, vòng tay sẽ tự động bị tiêu hủy; cần đeo vòng tay mới trong vòng 3 phút 】

【 Số lượng người chơi trong phó bản ở thời điểm hiện tại: 100 người 】

【 Số lượng và màu sắc của vòng tay ở thời điểm hiện tại: Cam – 25 vòng; vàng – 25 vòng; lục – 25 vòng; lam – 25 vòng; chàm – 25 vòng; tím – 25 vòng 】

【 Vòng tay bị tiêu hủy cũng sẽ giảm bớt số lượng vòng tay có màu sắc tương ứng; hệ thống sẽ tiếp tục thông báo số lượng vòng tay cho người chơi 】

Chu Khiêm đọc hết quy tắc, tạm thời không quá để ý, chỉ lấy đèn pin soi rọi vào trong nhà.

Tề Lưu Hành, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ cũng kịp thời chạy đến.

Hà Tiểu Vĩ: "Mọi người, tôi phát hiện cái quy tắc này thật là hố hàng người chơi. Đeo vòng tay cùng màu thì là đồng đội của nhau, không thể tấn công nhau. Hệ thống lại vừa mới nói có thể đổi vòng tay khác. Tôi vốn nghĩ chúng ta có hai người chơi cấp Thần, có thể đứng ra thu mua những người chơi của đội khác, khiến họ quay xe về phía chúng ta, nhưng tôi bỗng nhiên nghĩ ra một cái hố to bự ——"

"Hệ thống nói số lượng người chơi còn lại càng ít càng tốt. Nếu chúng ta thu nhận quá nhiều người, cuối cùng vượt ngưỡng số lượng quy định từ hệ thống... Chúng ta không thể tấn công nhau, vậy thì chỉ có nước chết chùm!"

Tề Lưu Hành nghĩ một chút, nói: "Người chơi có tất cả là 100 người, vòng tay lại là 150 vòng. Có lẽ chúng ta cần phải thay đổi đội nhóm nhiều lần mới có thẻ ứng phó được tình huống tiếp theo. Chúng ta cần phải tìm một số vòng tay để mang theo phòng hờ."

"Đúng vậy. Kết hợp sách lược của hai người lại một chút. Tìm vòng tay đeo vào, thu mua vòng tay, là nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của chúng ta. Nếu tìm được vũ khí tấn công người chơi thì có thể dẫn đầu mượn sức."

Chu Khiêm nói xong lại nhìn qua Bạch Trụ ở bên cạnh: "Anh Trụ, anh đủ tiền không?"

Bạch Trụ gật đầu: "Đủ."

"Vậy thì không thành vấn đề." Chu Khiêm cười cười, lại nói tiếp: "Ngoài ra, mọi người đừng chỉ lo đến PVP, hệ thống nói rằng cần điều tra vì sao phó bản lại sụp đổ, cho nên vẫn còn thông tin ẩn. Ví dụ như căn biệt thự trước mặt chúng ta hiển nhiên khá là có ý đồ ——"

Chu Khiêm dùng đèn pin đảo một vòng, lại rọi đèn xuống dưới chân.

Đó là một đồ vật màu đen, dính chặt trên thảm, cũng không biết là từ niên đại nào.



Anh ngồi xổm xuống, dùng đèn pin chiếu lên, nói: "Hình như là máu, máu đã khô từ rất lâu."

Không chỉ trên thảm có máu mà toàn bộ vách tường đều là máu đen.

Nhóm Chu Khiêm vào đúng phòng khách của căn biệt thự.

Trong phòng khách không có TV, thảm, bàn trà, sô pha đều trông rất xưa cũ, kiểu mẫu hoàn toàn là từ thế kỷ trước.

Ngoài ra, không khí ở đây không dễ ngửi, cửa sổ đóng chặt khiến nơi này tràn ngập mùi mốc không thể tiêu tán.

Căn phòng này hiển nhiên trông như bị ma ám hoặc là có liên quan đến vụ án giết người.

Quả nhiên, ngay sau đó, Hà Tiểu Vĩ đang thăm dò ở bên cạnh liền la lên: "Đm!"

"Làm sao vậy?"

Chu Khiêm giơ đèn pin lên đi qua, phát hiện Hà Tiểu Vĩ mở ra một cầu thang dẫn xuống tầng ngầm.

Khi đi đến gần, một mùi hương tanh tưởi xộc thẳng vào mũi Chu Khiêm.

Anh chiếu đèn pin đến, nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ không cẩn thận vấp ngã vì đá trúng một cái đầu người.

Cái đầu chỉ còn lại xương khô, có lẽ đã chết từ rất lâu.

Cong lưng, dùng một tay xách đầu lâu lên nhìn xung quanh, Chu Khiêm phát hiện phần đầu này bị chịu thương tổn nghiêm trọng —— phần trán lõm xuống sâu, còn có dấu hiệu nứt vỡ ở sau gáy, giống như khi còn sống bị ai đó dùng vật nặng đánh trúng.

Khi nạn nhân còn sống hẳn đã bị hung thủ bạo hành nặng nề.

Ở bên cạnh. Hà Tiểu Vĩ lại lên tiếng: "A! Cái gì kia!"

Hắn gõ tay xuống dưới sàn, phát hiện rỗng ruột. Hắn mở gác sàn lên thì thấy có ba vòng tay, một cái màu trắng, hai cái màu vàng.

"Có nên lấy không?" Hà Tiểu Vĩ hỏi Chu Khiêm: "Màu trắng thường không may mắn mà hả?"

Nghe vậy, Chu Khiêm không chỉ làm lơ đi mà còn trừng mắt liếc qua, một lát sau nói: "Xem như là hai chúng ta tìm ra. Chúng ta đều lấy đeo. Mang đi hết đi."

Nói đến đây, Chu Khiêm thò tay xuống dưới sàn, hiển nhiên đã mục tiêu, nhưng không biết vì sao, anh lại rụt tay về.

Quay đầu lại, anh nhìn Bạch Trụ đang đi về phía mình, cố ý hỏi: "Anh Trụ, anh nói xem em sẽ đeo màu nào?"

Ở chung với Chu Khiêm nhiều năm, đối với câu hỏi này, Bạch Trụ đã xem như là thói quen, có thể nghe hiểu và biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng vì hai người đã chia cách nhau khá lâu, đôi khi y sẽ nhất thời quên di.

Lúc này, y dự định nói một câu theo bản năng "Em đeo màu mà em thích đi", nhưng cuối cùng y lại nhớ ra điều gì đó.

Hơi dừng lại một chút, y nhìn Chu Khiêm, nhàn nhạt cười: "Màu trắng."

Chu Khiêm mỹ mãn cười, quả nhiên xoay người thò tay xuống lấy vòng tay màu trắng đeo vào tay.

Hà Tiểu Vĩ: "..."

Đi xuống cầu thang tối đen, phạm vi đèn pin chiếu rọi cũng hữu hạn, vừa rồi họ cũng chưa thấy toàn bộ không gian. Bây giờ, Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ, Bạch Trụ lần lượt đeo ba vòng tay màu trắng, vàng, vàng, đứng trước cửa cầu thang, dùng đèn pin rọi xuống dưới, nhìn thấy có rất nhiều xương trắng trên cầu thang.

Cách ba người họ là một cái đầu, sau đó là xương ngực và hai bàn tay, tiếp tục là xương đùi, cuối cùng là vài ngón chân vỡ vụn rải rác.

Nhìn thấy tình huống này, ba người đều trở nên nghiêm túc hơn.

Nơi này từng xảy ra chuyện gì đã không còn khó tưởng tượng nữa ——

Có người bị đánh đập tàn bạo, sau đó bị nhốt dưới tầng hầm.

Hung thủ khóa cửa tầng hầm. Nạn nhân muốn kêu cứu, trước khi chết đã dùng hết sức bò lên cầu thang, có lẽ người này không ngừng dùng móng tay cào cửa, đánh đập lên cánh cửa muốn đi ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công. Người này chết ngay trên cầu thang.

Không biết bao nhiêu năm trôi qua, xương trắng trở nên hủ bại, có lẽ nơi này cũng từng xảy ra động đát nên phần xương còn lại bị vỡ nát, chỉ còn lại cái đầu lâu ở trên bậc một, phần thân thể còn lại thì rơi xuống dưới.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, người nãy đã có bao nhiêu tuyệt vọng?

Một lát sau, Ẩn Đao ở lại tầng một tra xét tình huống, Tề Lưu Hành lên tầng hai. Nhóm ba người Chu Khiêm đi xuống tầng hầm.

Đến tầng hầm, họ mới phát hiện ra ở đây có nhiều xương trắng hơn.

Tầng hầm dựng một hàng các tủ kính lớn. Bên trong mỗi tủ kính đều chứa một bộ xương. Có lẽ từng có nước ngập kín trong tủ và thân xác của những nạn nhân luôn bị nhốt trong tủ kính.

Trong đó có một tủ kính bị đập vỡ, thủy tinh còn lẳng lặng nằm yên trên sàn, không có ai dọn dẹp, phần lớn thủy tinh dính đầy máu đen.

Câu chuyện hoàn chỉnh lại rõ ràng thêm một bước ——

Có rất nhiều nạn nhân bị nhốt trong tủ kính ở tầng ngầm. Nạn nhân mà nhóm Chu Khiêm nhìn thấy ở cầu thang là người duy nhất đã đập vỡ được tủ kính, muốn trốn thoát ra ngoài, chân người đó dẫm lên thủy tinh chảy máu, nhưng vì muốn tiếp tục sống nên nạn nhân kiên trì chạy lên cầu thang...

Đáng tiếc, người đó cuối cùng vẫn phải bỏ mạng lại nơi này.

Hà Tiểu Vĩ cau mày: "Đm, bắt nhốt người khác rồi đánh đập, nhốt trong tủ kính thủy tinh dưới tầng hầm, trong tủ kính còn chứa nước... Cái loại biến thái gì vậy hả?"

Ánh mắt Chu Khiêm sắc bén lên, nói: "Cảm giác rất quen. Nhiều nạn nhân như vậy... Hung thủ hiển nhiên là một tên sát nhiên liên hoàn."

Nghĩ đến điều gì, Hà Tiểu Vĩ trừng lớn mắt nhìn anh: "Cậu nói... Nhà triển lãm án mạng?!"

"Đúng vậy." Chu Khiêm đáp: "Còn có rất nhiều gian triển lãm chúng ta chưa đi qua... Có lẽ phó bản này sẽ dùng một cách thức khác để cho chúng ta thấy được."