Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 1



Chu Thanh Nhược bịnhốt trong tủ đồ đã hai ngày rồi, đói đến mức đầu váng mắt hoa, thật sựđã không chịu đựng được nữa, mặc dù nàng biết thế giới bên ngoài tủ làcảnh tượng long trời lở đất, cảnh chém giết đầy trời giống như quỷ dữ từ địa ngục sống lại, quân phản loạn sớm đã chiếm lấy hoàng cung rồi, cólẽ đi ra ngoài chính là chết, nhưng bây giờ nàng cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây cũng chỉ sống đến ngày mai, không bằng dứt khoát mạo hiểm một lần,có lẽ có thể may mắn chút ít?

Thời tiết khá u ám, mây đen đầytrời, mặt trời bị che khuất, tỏa ra ánh sáng khá yếu ớt, Chu Thanh Nhược lạnh quá run lên một cái, đều nói quân phản loạn cũng giống như lũcường đạo (cướp), dọc theo đường đi đốt lửa giết người chuyện gì cũnglàm, nếu mình mà gặp phải....

Nàng còn nhớ rõ ngày đó nàng chảiđầu bên song cửa sổ, cung nữ Linh Ngọc sắc mặt tái nhợt chạy vào, mởmiệng nói: “Chủ tử không xong rồi, sáng sớm hôm nay cửa thành đã bị phá, quân phản loạn đã đánh vào hoàng cung rồi.”

Chu Thanh Nhược cả kinh thất sắc, “Bệ hạ và Thái hậu đâu?”

Ánh mắt Linh Ngọc mang theo vài phần thương hại, “Chủ tử, tối hôm qua Bệ hạ và Thái hậu đã xuất cung từ mật đạo rồi..., bây giờ không phải là lúcnói chuyện này, chủ tử người núp vào bên trong tủ, nô tỳ đi ra bên ngoài xem tình huống một chút.”

“Em ra bên ngoài có thể gặp chuyện không?”

Linh Ngọc tự tin cười nói, “Chủ tử, người cũng biết ca ca em là lính tiênphong, lúc này bên ngoài rất rối loạn, dù tánh mạng y có bị gì nhất định cũng sẽ tới tìm em, em đi tìm Hoa ca ca, y thông thuộc nhiều đường, sau đó xem xem có thể làm sao cứu chủ tử ra ngoài.”

“Linh Ngọc!”

Chu Thanh Nhược cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Linh Ngọc rất nhanh đã đưa nàng vào trong nội thất đẩy vào trong tủ quần áo, sau đókhông nói tiếng nào liền rời khỏi.

Cứ như vậy đã qua hai ngày,cũng không thấy Linh Ngọc trở lại tìm nàng, ngược lại tẩm điện của nàng, lại bị người ta cướp sạch sẽ.

Về phần tại sao chỗ nàng ẩn thânlại không bị lục soát, thật ra thì cũng do may mắn, Chu Thanh Nhược ởtrong viện này gọi là Thủy Vân Gian, cách chánh điện khá xa, gần vớihướng Ngự hoa viên, nghe nói từng là chỗ ở của sủng phi tiền triều, bên trong có rất nhiều vật dụng của tiền triều vẫn còn lưu lại, ví nhưchiếc tủ lim hiện tại nơi nàng đang ẩn thân được sơn màu trắng đồng màuvới bức tường, được đặt sau chiếc giường khắc hoa, bao quanh bức tường,người bình thường căn bản không chú ý tới, lúc ấy nàng còn cảm thấy kỳlạ, dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân tại sao Linh Ngọc lại an trí nàng ở đây, bí mật an toàn.

Chu Thanh Nhược nếu quyết định đi ra ngoài dĩ nhiên cũng không phải là người dài dòng, gắng gượng nhấc cơ thể cứng ngắc đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, nhưng ngoài ý muốn là đẩy thế nào cũng không nhúc nhích, nàng lại tăng sức đẩy thêm một chút, nhưng vẫnkhông mở ra!

Đột nhiên nàng nhớ đến lúc mấy người phản quân kiavào bên trong thất không biết người nào đã nói một câu, cái giường nàycó phải là làm bằng gỗ tử đàn hay không? Một người khác nói chém mộtnhát chẳng phải biết ngay? Sau đó nàng liền nghe được tiếng gỗ rơi rớtxuống, chẳng lẽ là cây cột giá giường đã đè cửa tủ rồi?

ChuThanh Nhược sắc mặt trắng bệch, chờ thử lại mấy lần cũng không đẩy cửara được, sau đó cũng khẳng định suy đoán của mình là đúng, giường sậprồi, sau đó chặn lại cửa tủ.

Thu lu trong nơi chật chội, âm u trong tủ quần áo, Chu Thanh Nhược thật không nói rõ được cảm giác có bao nhiêu áp lực đè nén.

Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi Linh Ngọc trở lại?

Chu Thanh Nhược là loại người bình thường nếu gặp phải vấn đề khó khăn gìthì lại hết sức tỉnh táo, lúc này nàng cố gắng làm cho mình phải bìnhtĩnh lại, sau đó nghĩ tới cách ứng phó, thật ra thì nói đi nói lại biệnpháp chỉ có một cách duy nhất đó chính là gọi người đến đây cứu mình,mặc dù có thể sẽ bị người quân phản loạn bắt được, nhưng dù sao cũng tốt hơn một ngày nào đó xương đã mục nát thi thể thối rửa mới có người nhìn thấy thi thể của mình không đúng sao?

Chu Thanh Nhược đang nghĩ muốn liều mạng gõ cửa thế nhưng đột nhiên đè lên một nút nổi nào đó,sau đó... Nàng cảm giác ngăn hộc tủ phía dưới đột nhiên dời sang bêncạnh, nàng không kịp tránh né trực tiếp trượt xuống.

Đây rốtcuộc là nơi nào? Chu Thanh Nhược chỉ cảm thấy một tiếng bịch rớt xuốngmột địa đạo tối đen, cái mông đau muốn nở hoa, thế nhưng lúc này nàngđâu có rảnh để nghĩ những thứ ấy..., trong đầu cũng sợ hãi tự hỏi rốtcuộc mình đang ở chỗ nào!

Sau nửa canh giờ.

Chu Thanh Nhược lần theo địa đạo đi về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy một chút ánh sáng yếu ớt,nàng ra sức đi theo hướng ánh sáng đó, nàng kích động, đẩy cánh cửa gỗra, ngay sau đó một căn phòng trang trí vô cùng hoa lệ đột nhiên xuấthiện ngay trước mắt nàng, sau đó nàng nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổinằm trên tấm thảm đỏ, trong tay cầm ly rượu, đôi mắt lấp lánh chăm chúnhìn nàng...

“Ngươi là ai?”

Chu Thanh Nhược giật mìnhmột cái, hỏi ngược lại, “Ngươi là ai?” Mặc dù nàng phẩm cấp không cao,nhưng dầu gì người trong hoàng cung này nàng đều từng thấy, nhưng chotới bây giờ nàng chưa từng thấy qua người trước mắt này.

Nam nhân hớp một ngụm rượu, “Một kẻ đáng thương.”

Chu Thanh Nhược thấy đáy mắt nam nhân kia tràn ngập bi thương, chợt nghĩđến mình, kể từ khi hoàng cung này bị quân phản loạn chiếm giữ, vận mệnh các nàng những tần phi này nếu không có chạy trốn ra ngoài thì cũng chỉ là những người bị vứt bỏ mà thôi.

“Thì ra ngươi cũng là ngườiđáng thương.” Chu Thanh Nhược chợt cảm thấy đồng bệnh tương liên, cẩnthận quan sát đối phương, lúc này mới chú ý thấy,

Nam nhân nàymặc dù dáng vẻ nằm trên thảm rất vô lễ, nhưng dung mạo anh tuấn, nếuquăng giữa chốn đông người cũng không giấu được cao hoa (cao quý rực rỡ) cùng ngạo nghễ, đây chỉ có người quanh năm luôn sống trong quyền quýmới có được, ngay sau đó lại nhìn thấy y mang đôi tất màu vàng... nhìnđến đây, thân phận của y cơ hồ có thể nói rõ ràng rồi, nàng nghĩ nghĩuyển chuyển hỏi “Ngài là vị Điện hạ nào?”

Tiên đế có tổng cộngmười hai nhi tử, Chu Thanh Nhược lại chỉ thấy được năm người thôi, bấtkể cử chỉ hay dung mạo của người trước mắt, đều giống như huyết mạchhoàng gia, hơn nữa là một hoàng tử đáng thương cũng giống như nàng bịhoàng đế quên lãng vứt bỏ chạy trốn.

Về phần tại sao vị hoàng tử này lại xuất hiện nơi đây, mà không phải phủ đệ của y, chuyện này ChuThanh Nhược đã nghe Linh Ngọc nói qua, kể từ khi Kinh thành bị quân phản loạn bao vây, Hoàng đế gọi những hoàng tử còn ở kinh thành chưa đượcphong vương vào cung, hình như là Hoàng đế nói muốn nhường ngôi cho mộtvị hoàng tử, cái này thật rõ ràng là ý muốn trốn tránh trách nhiệm,nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Quả nhiên vị nam tử kia lộ ra một nụ cười phức tạp khó hiểu, nói, “Ha ha, một vị hoàng tử bị người quên lãng mà thôi.”

Mặc dù không nói mình là ai, nhưng cũng gần giống Chu Thanh Nhược suy đoán, nàng yên lòng, gặp phải hoàng tử tiên đế dù sao cũng tốt hơn gặp phảiquân phản loạn hung tàn chẳng phải sao?

Mới vừa buông lỏng, cơn đói bụng, khát nước giống như cuồng phong gió lốctập kích nàng, nàng thấy bốn phía cũng không có bình trà nào, gian phòng hỗn loạn không chịu nổi, đưa ánh mắt nhìn về phía chai rượu trên taynam tử kia, hạ quyết tâm, nhìn bình rượu đối phương, mặt dầy vô sỉ nói,“Cho ta uống hai ngụm, ta đã hai ngày hai đêm không ăn không uống rồi.”

Hành động này nhìn như không hợp với lẽ thường, nhưng ngẫm nghĩ vẫn có thểhiểu, trước tiên Chu Thanh Nhược cũng không phải là nữ tử cổ đại, nànglà một linh hồn hiện đại chuyển kiếp đến, vốn cũng không để ý nhiều đếnchuyện nam nữ cấm kỵ gì..., cho nên đầu tiên nhìn thấy nam nhân nghĩ làcó thể giúp đỡ được hay không? Mà không phải kiêng dè, đây là thứ nhất,thứ hai có lẽ vì nàng đã sắp chết khát!

Một người đã sắp chết rồi, nào còn nghĩ tới chuyện cử chỉ của mình có thích hợp hay không?

Giống như lúc động đất người bị đè phía dưới, rất nhiều người sẽ nhận mìnhuống nước tiểu giải khát vậy thôi, hành động này thật ra cũng chỉ làhành động bất đắt dĩ, chờ được cứu ra, mọi người chỉ biết cảm động cho ý chí cầu sinh của họ, đau lòng khi thấy họ khổ sở, ai còn để ý đến cóuống nước tiểu qua không?

Nam tử nhìn thấy Chu Thanh Nhược nhận lấy bình rượu liền uống ừng ực ừng ực, trong mắt lóe lên chút thần thái quỷ dị.

“Khụ khụ, rượu này cay thật.” Chu Thanh Nhược cuối cùng cũng được giải khát, nhưng bởi vì bụng rỗng lại uống rượu, nhanh chóng cảm thấy đầu váng mắt hoa, nâng đầu có chút chóng mặt, nói, “Ngài uống rượu, không có đồ nhắm sao?”

Nam tử thấy Chu Thanh Nhược vì uống rượu, hai má trở nênđỏ ửng, làm cho làn da nàng vốn hơi tái nhợt tăng thêm chút màu sắc,giống như hoa hải đường nở rộ vậy, rất thanh mát động lòng người, tronglòng suy nghĩ, nhan sắc này ngược lại rất tốt.

“Có thịt bò, ngươi có muốn không?”

“Muốn muốn muốn, cho ta hai miếng đi, ta đã đói bụng cả hai ngày rồi.”

Nam tử thấy Chu Thanh Nhược tự nhiên thoải mái ăn thịt bò khô của mình,không biết sao lại cảm thấy có chút buồn cười, đã bao nhiêu năm không có mấy ai dám nói chuyện như thế với y rồi.

Ăn mấy miếng thịt bò,uống nửa bầu rượu, Chu Thanh Nhược đã say khướt mơ mơ màng màng khôngbiết đông tây nam bắc rồi, nhưng đầu óc vẫn nhớ tình cảnh hiện tại củachính mình, nàng bây giờ chính là ăn bữa hôm lo bữa mai đấy.

“Thấy ngài bên này cũng không có ai, có phải quân phản loạn đã rút lui rồihay không?” Chu Thanh Nhược không biết nơi này là điện các gì, nhưng làthấy đã một lúc lâu nhưng không có ai đi vào, không nhịn được hỏi, “Haylà viện quân của chúng ta đến rồi?” Chu Thanh Nhược nói đến những câusau trên mặt mang theo mấy phần gấp gáp khẩn trương.

Nam tử trẻ tuổi cười ngạo nghễ hỏi, “Ngươi cảm thấy quân phản loạn dễ dàng thất bại thế à?”

Chu Thanh Nhược suy nghĩ đến thế cục hiện tại, nhất thời ủ rũ, đương kimhoàng đế chính là một kẻ ngu ngốc, thời điểm quân phản loạn kéo tới đánh lại chẳng thèm quan tâm, lại còn phái thị vệ của chính mình làm tướngquân, điều năm vạn binh mã đi ngăn cản, sau đó liền mất tiên cơ, chờ tập họp hai mươi vạn đại quân đi qua lần nữa cũng đã là lúc quân phản loạnđã bức tới kinh thành, tốc độ rất nhanh, chiến thuật khủng bố lợi hại,quả thật vô cùng khó hiểu, sau lại mới biết quân phản loạn thế nhưng lại hợp lực cùng với kỵ binh Hung Nô Mạc Bắc tấn công, Hung Nô là dân tộcsống trên lưng ngựa, lại đưa cho quân phản loạn mượn mười vạn quân kỵbinh, tốc độ dĩ nhiên sẽ rất nhanh, chính là Binh quý thần tốc không aicản nổi.

“Haizz, là ta hồ đồ.” Chu Thanh Nhược mặt như đưa đám cúi đầu xuống.

Thật ra thì cái gọi là quân phản loạn trong miệng Chu Thanh Nhược các nàng,nhưng quân phản loạn lại xem mình chính là chính thống, là vì sao? Bởivì cầm đầu bọn họ chính là nguyên Thái tử Lý Thần.

Nói đến vịThái tử này cũng là một người đáng thương. Mất mẹ từ nhỏ, Tiên đế sợ ybị ức hiếp tự mình mang bên người nuôi dưỡng, sau khi lớn lên quả nhiênlà thông tuệ cơ mẫn, văn võ toàn tài, mấy hoàng tử đứng sau so sánh cùng Thái tử giống như hạt ngọc với hạt cát vậy, không ai bằng được, là nhitử Tiên đế yêu thương nhất.

Chỉ tiếc cuộc đời vị Thái tử nàykhông được trôi chảy, đêm tối ngày Tết trung thu Thái tử cùng Tần phicủa tiên đế cấu kết, bị bắt gian tại chỗ, sau nữa lục soát dưới đáygiường tra ra những kiện long bào, tiên đế vô cùng tức giận, nhốt Tháitử vào trong Hoàng Giác tự.

Tiên đế cũng vì chuyện này mà chịuđả kích, bệnh liệt giường, chưa đến nửa năm đã băng hà, sau đó Tân đếlên ngôi, rồi sau đó cũng không biết tại sao Thái tử bị nhốt trong Hoàng Giác tự lại chạy mất.

Chờ đến lúc nghe thấy tin tức Thái tử LýThần cũng là mấy tháng trước quân phản loạn lấy danh nghĩa nguyên Tháitử Lý Thần mới là người thừa kế chính thống, mọi người mới ý thức được,thì ra là y vẫn chưa chết, còn tập hợp những người nguyện ý ủng hộ cùngnhau đoạt lại hoàng vị của y.

Quân phản loạn lại nói Hoàng đế gian hiểm tiểu nhân vì ngai vàng mà mưu hạiThái tử, hại chết Tiên đế, thật có thể nói là tội ác tày trời.

Tóm lại hai phe đều nói đối phương mới là người mưu phản.

“Vậy ngài có biết nguyên Thái tử khi nào thì... Vinh đăng Đại Bảo?” Chỉ cầnđã định xuống thời gian lên ngôi, nội cung hỗn loạn này sẽ kết thúc.

Ánh mắt nam tử mang theo vài phần chăm chú nhìn nàng nói, “Ngươi cũng không đến nỗi là phụ nhân chỉ biết ở trong nhà tô son điểm phấn.”

Lời này ý tứ nói Chu Thanh Nhược cũng có chút kiến thức, Chu Thanh Nhượcnghe nam tử này nói xong cũng có chút dở khóc dở cười, quyết định khôngcùng người này tiếp tực dây dưa, nàng còn có việc còn chưa có làm đâu,nói, “Tạ ân điện hạ đã cho thức ăn, ta còn muốn tìm một người, thật sựkhông thể ở đây bồi cùng điện hạ.” Chu Thanh Nhược lảo đảo đứng lên,miễn cưỡng phúc phúc lễ với nam tử, mặc dù giờ khắc này nàng hận khôngđược nằm ở đây ngủ say một giấc. Nhưng trong lòng vẫn còn đang băn khoăn đã hai ngày không nhìn thấy Linh Ngọc, lại lúc nào cũng phòng bị nguyhiểm có người phát hiện tới nên cố gắng đứng lên.

Nam tử nhíu nhíu mày nói, “Ngươi say như vậy còn muốn đi đâu? Chung quanh đây đều có quân phản loạn cả.”

Chu Thanh Nhược nghe thấy thế rất là cảm kích, mở ra đôi mắt to trống rỗngvì say rượu nói, “Đa tạ Điện hạ đã lo lắng..., nhưng mà ta lại không thể ngồi ở chỗ này chờ chết được.” Chu Thanh Nhược nói đến đây thì ngừnglại, lắc đầu cố gắng để mình nói cho thật rõ ràng, không nên vì say rượu mà nói ngọng, rất chân thành nói, “Điện hạ cũng không cần quá buồn đau, ta có một ngu kiến, cũng không biết Điện hạ có thể muốn dùng đến haykhông..., thật ra thì bọn họ đều nói nguyên Thái tử điện hạ hung tàn,thí sát, nhưng mà ta lại cảm thấy y cũng không phải là người như vậy, vì sao có thể được Liêu Vương ủng hộ? Phải biết Liêu Vương ở Đại Chu nổidanh là Hiền Vương, lại nói lúc công thành có thể không từ thủ đoạn nào, chờ sự nghiệp ổn định tự nhiên muốn phát triển kinh doanh, cho nên, nếu như Điện hạ chịu đi theo, nguyên Thái tử điện hạ đã rời kinh thành mấynăm, chính là thời điểm rất cần người giúp đỡ, Điện hạ sao không dựa vào điểm ấy lập công?”

Nếu như là ngày thường Chu Thanh Nhược không uống rượu say, cũng không ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, cũngkhông tự nhiên tùy ý nói ra những ý nghĩ trong lòng mình như vậy, nhưngvào lúc này dù sao cũng không phải là hoản cảnh bình thường, hơn nữanàng là người có ân tất báo, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm báo ơn người cho mình thức ăn, cho nên quyết định nói ra lời này.

Trong lòng lại nghĩ nam nhân thời đại này thật hạnh phúc, chỉ cần co dãn khuất phục là có đường sống, nàng đã bị đóng dấu là tần phi của Nhân Tông hoàng đế,làm sao còn cách thoát thân.

Nam tử nhìn Chu Thanh Nhược, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

Chu Thanh Nhược biết y đã nghe lọt tai rồi, bổ sung thêm, “Không phải là ta nói Bệ hạ không được, nhưng là nguyên Thái tử điện hạ chỉ có mấy thángđã đánh vào Kinh thành yếu địa, đây là khí phách bậc nào? Mà Bệ hạ chúng ta... Mấy ngày trước còn đang suy nghĩ nên nhường ngôi cho đứa em nàođấy.” Chu Thanh Nhược cười khổ, so hai bên cao thấp cũng đã biết như thế nào, cho nên tất nhiên biết sau này là nguyên Thái tử điện hạ.

“Ngươi cảm thấy y rất có khí phách?”

Chu Thanh Nhược gật đầu, “Thái tử điện hạ tất nhiên là bất phàm, Đông Sơntái khởi nói đến thì dễ dàng, làm sẽ gian khó nhường nào? Ta cũng chỉ là một phi tần bị vứt bỏ, nhiều nhất là bị đưa vào trong am tự sinh tựdiệt, nhưng Điện hạ lại khác, ngài là nam tử, lại không đắc tội nguyênThái tử, sao không tìm một cơ hội kiến công lập nghiệp? Dù sao cũng tốthơn ở chỗ này mượn rượu giải sầu qua ngày.”

Chu Thanh Nhược nói xong tâm tình cũng khá thấp thỏm nhìnnam tử kia, phải biết những lời nói của nàng là đại bất kính..., dĩnhiên thật ra nàng cũng không phải là người chí công vô tư như vậy,trong lòng cũng có lòng riêng, nếu như người trước mắt thật nghe lời nói của nàng lại được nguyên Thái tử coi trọng, có lẽ cũng có thể nghĩ biện pháp lót đường về sau cho nàng cũng không chừng, luôn là kết một mốithiện duyên.

Kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân ấybất chợt nhìn nàng cười cười, giống như ánh mặt trời phá tan mây đen,chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng, phong thần tuấn mỹ, khí thếhào hùng... Trên người còn có phong thái uy nghi thiên hạ.

Nàng nhìn đến ngây người, nghe thấy trái tim mình đập thình thịch thình thịch.

Đứng ngoài cửa có hai tướng sĩ mặc áo giáp, nam tử trẻ tuổi mang bội đao,cách bọn họ mười bước chân còn một người mang vẻ uy nghiêm nắm tay binhsĩ kia.

Trong hai nam tử, một nam tử có vóc dáng khôi ngô ngheđược lời nói của Chu Thanh Nhược cũng không nhịn được nữa, nói, “Thật là làm loạn, cái nữ tử này, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, còn dámnói chuyện với Điện hạ như vậy.” Nói xong cũng muốn xông vào trong.

Một nam tử khác mày kiếm sắc bén không nói một lời đã rút đao chặn lạiđường đi của y, lạnh mặt nói: “Đại Cá Nhi (vóc dáng lớn), Điện hạ nóilúc này ai cũng không muốn gặp, ngươi muốn kháng mệnh?”

“BộiNinh ca, Điện hạ nói như vậy vì sợ chúng ta nhìn thấy thời điểm Điện hạphát bệnh, nhưng bây giờ không giống vậy, không nói đến tiểu tử nàykhông biết đi vào bằng cách nào, còn dám cả gan làm loạn, nói khôngchừng đó là gian tế của tên cẩu hoàng đế, ta muốn đi vào giáo huấn nàngta một chút!”

Trong lòng Bội Ninh thầm mắng mấy câu, nghĩ tớitên Dương Hổ này mặc dù là huynh đệ của y, nhưng là không thể không nóicó một số việc nhỏ thật đúng như một cái cọc gỗ, Điện hạ từ nhỏ khắc khổ luyện võ, còn được danh sư chỉ điểm qua, bản lĩnh không thấp, bìnhthường mọi người còn không phải đối thủ, huống chi là một nữ tử yếuđuối?

Phải biết kể từ khi xảy ra chuyện bắt gian kia, Điện hạ đối với nữ tử tránh như tránh rắn rết, đừng nói có thể ngây ngô nói chuyệntrong thời gian dài như vậy, chỉ đến gần thôi đã không được phép, chonên phục vụ bên người Điện hạ không có nữ nhân.

Có thể vô thanh vô tức ngây ngô thời gian dài như thế, lại còn có thể hàn huyên lâu như vậy điều này nói lên cái gì?

Nói rõ Điện hạ có mưu tính khác! Bây giờ bọn họ đi vào chẳng phải không biết thức thời hay sao?