Thiêu Thân

Quyển 1 - Chương 6



Chương 6

Tác giả: Gió

Biên tập: Raph

---

"Alô, nhị thiếu, bên này xảy ra chuyện rồi." Giám đốc khu phát triển resort Thanh Nam – Phương Thần, gấp gáp thông báo cho Sở Du.

"Chuyện gì?" Sở Du từ tốn hỏi lại.

"Tôn Lâm ôm tiền đền bù bỏ trốn rồi!"

Khu resort Thanh Nam là một trong ba dự án trọng điểm của Sở Du trong năm nay. Tôn Lâm là phó giám đốc dự án, chịu trách nhiệm mọi khoản đầu tư đổ về resort.

"Tôi tới ngay!" Sở Du không chậm trễ, lập tức cùng Vương Khôn ra sân bay tới thành phố X.

Khi đến nơi, ngay tức khắc, cậu bị bao trùm trong sự hỗn loạn của khu resort. Tôn Lâm mang đi 1/3 chi phí xây dựng, Sở Du bận sứt đầu mẻ trán, một mặt cho người tìm Tôn Lâm, một mặt bắt đầu thảo luận phương án bù lại số tiền Tôn Lâm ôm đi.

Hơn một giờ đêm, cả đoàn đội chưa nghỉ ngơi. Ngón tay Vương Khôn lướt như bay trên bàn phím máy tính, đôi mắt trang điểm tỉ mỉ của cô sắc sảo nhìn những con số đang hiện ra trên màn hình máy tính dưới sự tính toán của phần mềm Excel.

Sở Du tựa cả người vào ghế, nhắm mắt, căng đầu suy nghĩ phương án khả thi nhất. Đúng lúc này, đột nhiên Sở Du nhận được một cuộc điện thoại tới báo, Tần Tranh mất tích.

"Đại thiếu đang ở thành phố X, biết chuyện liền tới luôn khu resort, đi từ bảy giờ tối, giờ chưa thấy đến nơi, điện thoại cũng không liên lạc được".

Không một tia do dự, Sở Du lập tức sắp xếp công việc cho trợ lý, bản thân đích thân tới nơi, huy động các nguồn lực đi tìm người.

Cậu gọi Tần Tranh khàn cả giọng, nhưng đáp lại cậu chỉ có bóng đêm thăm thẳm. Cậu quyết định đi xa hơn những người khác, tìm kiếm ở những chỗ nguy hiểm hơn. Trong lòng không ngừng cầu nguyện Tần Tranh an toàn, nhất định phải an toàn.

Trời không phụ lòng người, trong ánh sáng mập mờ của đèn pin, cậu thấy Tần Tranh nằm dưới vực, không sâu lắm, cậu bám theo vách đá cùng cây cối đi xuống.

"Tần Tranh!"

Không có lời đáp lại. Cậu nhanh chóng kiểm tra hơi thở của Tần Tranh. Rồi thở ra nhẹ nhõm khi thấy dao động khe khẽ dưới ngón tay mình.

Sở Du xốc Tần Tranh lên vai. Về chiều cao cậu thấp hơn hắn chỉ một chút, nhưng có điều, người thường xuyên không có khẩu vị, ngủ không tốt như cậu nào có sức mà vác Tần Tranh, thành ra cậu vừa thở hổn hển vừa tiến chầm chậm về phía trước. Lúc bò lên khỏi vách đá, không ngờ sảy chân một cái, ngã lộn mấy vòng. Cậu ôm Tần Tranh trong ngực, bảo vệ hắn vô sự ngược lại quần áo của mình bị rách hết. Trên vai, trên đầu, tất cả đều là vết máu. Sở Du không quan tâm nhiều, cậu tiếp tục cõng Tần Tranh leo lên.

Mọi người lặng đi khi thấy cậu đang thất tha thất thểu cõng Tần Tranh. Sở Du nhếch nhác như một kẻ bị bỏ rơi trong rừng rậm đã nhiều ngày. Quần áo rách bươm, tóc lấm bùn, máu đỏ thẫm chảy dọc theo khuôn gò má đông lại, bết dính vào tóc. Toàn bộ nhân viên của Tần thị có mặt lúc đó đều có cùng một ý nghĩ, phải dùng tốc độ ánh sáng đưa hai vị tổ tông này vào viện.

Sở Du tỉnh lại sau Tần Tranh, hắn ngồi trong phòng bệnh của cậu, nắm lấy bàn tay hiện được băng bó bằng gạc y tế trắng tinh. Hắn nghe mọi người kể lại sự chật vật lúc thấy cậu cõng hắn về, hắn cũng tưởng tượng được sự kiên trì khi cậu cõng hắn leo lên. Hắn biết Sở Du yêu mình, nếu không cậu cũng không nhẫn nhịn hắn nhiều năm như vậy. Hiện tại, hắn có lẽ...nên đáp lại Sở Du.

Suy nghĩ đến đây, Tần Tranh không nhịn được hôn lên môi Sở Du, Sở Du bị quấy nhiễu, mở mắt ra, ngập tràn trong mắt cậu là hình ảnh Tần Tranh. Nụ hôn của Tần Tranh rất dịu dàng. Đều là đàn ông, một mồi hỏa nhỏ là có thể châm lên dục vọng, lan tới mọi ngóc ngách cơ thể, thiêu đốt tất cả thần trí.

Đêm xuân ngắn ngủi, chờ đợi đã lâu, nay cả hai người chẳng ai muốn lãng phí.

Sông này bao giờ ngừng?

Hận này khi nào nguôi?

Chỉ mong tình ta chung một lối

Tương tư vẹn tròn chẳng phai phôi.*



Sáng hôm sau.

"Anh muốn cậu ấy chết sao, tinh trùng thượng não nó vừa phải thôi!". Lệ Liên Thành mắng liên thanh, hắn được gọi tới ĐỂ xử lý vết thương của Sở Du bị chảy máu lại DO hai kẻ nào vừa có một màn vận động kịch liệt NGAY trên giường bệnh.

"Đây là bác sĩ riêng của tôi, Lệ Liên Thành." Sở Du thấy người vừa tới dường như không hề để ý chút lịch sự nào, bèn ra mặt chủ động giới thiệu.

Bác sĩ Lệ trong lĩnh vực ngoại khoa, tim mạch và tâm lý đều thuộc top đầu. Điều này cũng khiến cho người ngoài không hề thắc mắc lịch trình khám bệnh đặc thù của Sở Du, chỉ phỏng đoán rằng người này có lẽ sức khỏe ở mặt nào đó không ổn, lại không hề nghi ngờ về tình trạng tâm lý đặc thù của cậu.

"Tôi không cố ý." Tần Tranh áy náy, lí nhí phân trần. Củi khô lửa bốc, trong tình trạng dục hỏa bùng cháy, hắn làm có hơi quá phận.

"Là do tôi một phần, đừng mắng anh ấy." Sở Du ngăn Lệ Liên Thành.

"Tôi còn chưa mắng cậu đâu, cậu cũng tinh trùng thượng não, thân thể lỗ lã thế nào mà còn không biết lượng sức." Lệ Liên Thành tức giận, động tác có phần mạnh mẽ. Sở Du ăn đau nhíu mày. Tần Tranh xót xa, vội vàng nói với Lệ Liên Thành.

"Anh nhẹ tay thôi."

"Lúc làm có nghĩ đến bây giờ không?".

Thân thể mình suy nhược đến mức nào Sở Du tự biết. Cậu dung túng Tần Tranh làm càn, người ăn khổ là cậu. Nhưng cậu không có cách làm khác đi, gần đây Tần Tranh ôn nhu hơn trước rất nhiều, thắp lên chút hi vọng nhỏ bé trong lòng cậu, rằng hắn...thay đổi rồi.

Kể từ khoảnh khắc thấy hắn đứng ngược sáng kia, Sở Du biết không có một biện pháp nào hữu hiệu để cậu có thể rời khỏi Tần Tranh. Thêm nữa, cả hai đều là con người mà, tình cảm nhen nhóm lên khát khao thuần túy nhất của giống loài, làm sao kiềm chế được.

Lệ Liên Thành xử lý xong vết thương liền ra khỏi phòng, trước khi đi hắn tuyên bố thu gấp đôi tiền giường, giường bệnh hai chức năng tất nhiên phải thu phí cao hơn.*

Tần Tranh ôn nhu vuốt ve mặt cậu.

"Khó chịu lắm không?". Hắn và Sở Du cực ít khi làm, lần nào cũng do mẹ hắn nửa khuyên nửa ép hắn mới động đến cậu.

"Không có gì nghiêm trọng đâu." Sở Du mỉm cười trấn an hắn, thực ra bị thương nhiều chỗ nhưng tổn thương nông nên không quá đau.

Hơn nữa, điều Sở Du không dám nói ra, còn là việc Sở Du đã từng không ít lần tự ngược, rạch tay, đập đầu gì đều làm rồi sao sợ chút đau cỏn con này được.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Sở Du cùng Tần Tranh quay lại giải quyết công việc. Khi nằm viện, cậu, Vương Khôn, Phương Thần đã bàn bạc nhiều lần, kết hợp với sự giúp đỡ từ bạn bè của Tần Tranh, sự cố hung hiểm này kết cục cũng qua. Còn Tôn Lâm, Tần Tranh nhờ cậy một số thế lực ngầm của thành phố X tìm tung tích, một khi tìm được ắt sẽ dạy y viết hai từ "hối hận" .

Bình thường, con người Tần Tranh khá hào sảng, nghĩa khí, nên khi có việc "đám hồ bằng cẩu hữu" kia đều nhao nhao muốn giúp đỡ. Nếu không thì lần này dự án resort Thanh Nam không biết tìm cửa nào để gỡ.



Gần đến Tết, mẹ Tần Tranh, phu nhân Trương Dung, bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, liền quyết định về nước.

Trương Dung mấy năm nay đều sống ở Mỹ, rảnh rỗi bà liền qua nhà mẹ của Sở Du tám chuyện, mà hầu hết là rảnh nên hai người bạn già gặp nhau thường xuyên. Trương Dung sang Mỹ vốn là do lời khuyên của Sở Du, cậu không muốn bà buồn lòng khi thấy tình trạng của mình với Tần Tranh.

Trương Dung ôm Chân nhi trong lòng, cười tươi như hoa chỉ cho bé cách chơi đồ chơi, vu vơ nói với hai đứa con.

"Nếu Chân nhi có thêm em trai thì tốt, có nếp có tẻ mới đầy đủ." Lần này về nước thấy Tần Tranh lãng tử quay đầu, bà vô cùng vô cùng hài lòng.

Lời nói lúc vô tình lại thành sự thật. Một buổi sáng nọ, Sở Du còn chưa kịp uống cốc sữa dì Hà chuẩn bị cho mình như mọi ngày thì đã vội vã che miệng, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.