Thiều Quang Diễm

Chương 52:



Ngu Ninh Sơ kinh ngạc nhìn Tống Tương, nhìn xem quận chúa vương phủ vô ưu vô lự nhu thuận động lòng người, vậy mà lại lén xem thoại bản tử, mà lại có được một phen kiến giải như thế.

Thẩm Minh Lam giội nước lạnh cho Tống Tương: "Luyện võ rất vất vả, muội có thể chịu được?"

Tống Tương đắc ý nói: "Chịu được a, ca ca ta đã bắt đầu dạy ta, chờ ta học tốt kiến thức cơ bản, liền sẽ tiếp tục dạy ta cưỡi ngựa bắn tên.’’

Thẩm Minh Lam đối với tập võ không có hứng thú. Ngu Ninh Sơ lại cảm thấy Tống Tương lời nói rất có đạo lý, nếu như nàng biết công phu, như vậy cho dù tương lai bị ép gả cho cái kia loại ác nhân như Tào Khuê, cũng chưa chắc không có sức tự vệ.

"Tương biểu tỷ, ta muốn theo tỷ học công phu, có thể chứ?" Ngu Ninh Sơ mong đợi hỏi. Tống Tương thật cao hứng có thể nhiều thêm đồng bạn, lập tức đáp ứng: "Đương nhiên có thể, về sau mỗi sáng sớm muội cũng đến Mặc Hương đường, chúng ta cùng nhau theo ca ca ta học.’’

Ngu Ninh Sơ chỉ muốn học võ kiện thân, cũng không dám chạy tới Mặc Hương đường tiếp cận Tống Trì, cùng Tống Tương thương lượng: "Ta có chút sợ Trì biểu ca, có thể làm phiền biểu tỷ đến Bích Ngô đường dạy ta sao? Hoặc là chúng ta đi vườn hoa cũng được, ta không cầu võ nghệ tinh xảo, có thể học được một chút da lông, có thể giúp ta cường thân kiện thể liền thỏa mãn.’’

Tống Tương không hiểu rõ: "Muội vì sao sợ ca ca ta?"

Thẩm Minh Lam cười nói: "A Vu đây không phải là sợ, là sợ người lạ, chúng ta nữ hài tử dễ dàng chơi đến cùng nhau, các ca ca lại không đồng dạng.’’Tống Tương bừng tỉnh đại ngộ, thống khoái đáp ứng về sau đi Bích Ngô đường dạy Ngu Ninh Sơ.

Hương sơn ở vào ngoại ô phía tây kinh thành, cách cũng không xa, xe ngựa đi hơn nửa canh giờ liền thuận lợi đến dưới chân Hương sơn. Mọi người xuất phát sớm, lúc này mặt trời vừa mới lên cao, gió thu phơ phất, nắng ấm hoà thuận vui vẻ, chính là thích hợp leo núi thưởng thu, giãn ra gân cốt.

Bởi vì bên trên xe thổ lộ tâm tình, Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương quan hệ cũng càng thêm thân mật lên, vừa xuống xe, ba cái cô nương liền vừa nói vừa cười lên núi, một tấc cũng không rời, tựa như thân sinh tỷ muội.



Đường núi dùng thềm đá xây thành, thường bị gió thu quét, mặt đất sạch sẽ, hai bên cây xanh râm mát, thỉnh thoảng xen lẫn mấy cây phong, lúc này lá phong đã đỏ, xanh biếc cùng phong đỏ lẫn nhau xen lẫn, sắc thái lộng lẫy, tựa như vẩy mực mà thành họa tác.

Đây vẫn chỉ là chân núi, nếu như đứng ở chỗ cao phóng tầm mắt trông về phía xa, nhìn thấy phong cảnh cỡ nào bao la hùng vĩ. Ngu Ninh Sơ hướng vọng đến đỉnh núi, trong lòng tràn đầy hướng tới.

Thẩm Minh Lam còn tưởng rằng biểu muội ghét bỏ đường núi quá dài, cười giải thích nói: "Hương sơn vùng này có mấy cái ngọn núi, kỳ thật cũng không tính quá cao, chúng ta hiện tại leo mới chỉ một nửa đường đến đỉnh Hương Phong, đi nhanh, hai khắc đồng hồ liền có thể trèo lên đỉnh.’’

Thẩm Khoát phá nói: "Hai khắc đồng hồ là chân của chúng ta nhanh, lần trước đến bên này, cũng không biết là ai, bò lên một nửa liền la hét không được, bây giờ trước mặt A Vu ra vẻ cao nhân.’’

Thẩm Minh Lam làm bộ muốn đánh hắn. Thẩm Khoát nhanh nhẹn chạy lên, Thẩm Minh Lam cầm theo váy đuổi theo.

"Biểu tỷ chậm một chút, cẩn thận ngã.’’

Ngu Ninh Sơ lo lắng dặn dò. Thẩm Minh Lam một bên truy đuổi Thẩm Khoát một bên hướng về sau mặt khoát tay: "Chúng ta đi trước đình phía trước chờ các ngươi.’’

Tống Tương nắm tay Ngu Ninh Sơ sóng vai đi. Tống Trì liếc mắt hai người cùng nhau nắm tay, ánh mắt không khỏi rời lên phía trên. Bên này cơ hồ không có cái du khách khác, Ngu Ninh Sơ vẫn đeo mạng che mặt, dường như muốn phòng hắn cùng Thẩm Mục, Thẩm Khoát.

Ngay tại lúc Tống Trì chuẩn bị nhìn về phía nơi khác lúc, một trận gió núi đột nhiên thổi tới. Mạng che mặt màu trắng bị gió thổi lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi ửng đỏ, mũi thanh tú môi anh đào, giống như một cây phong đỏ đứng giữ đám cây xanh um tùm, tươi mát chói mắt.

Tống Trì run lên một cái trong chớp mắt, lúc hồi tâm lại, thoáng nhìn Thẩm Mục bên cạnh vậy mà cũng đang nhìn Ngu Ninh Sơ, hiển nhiên cũng bị sắc đẹp ndưới khăn che mặt hút hồn. Tống Trì bỗng nhiên ý thức được, nàng mang theo mạng che mặt, cũng không phải là vẽ vời thêm chuyện. Không biết, nếu như Thẩm Dật ở đây, nàng có thể hay không gỡ xuống mạng che mặt.