Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 139: Trì Thanh Đến Bắt Người Trở Về



Một câu đã lâu không thấy cũng là câu tưởng niệm đau thương trong lòng bấy lâu nay. Trong bãi đổ xe không một bóng người, cả tiếng hít thở của hai bên cũng rõ ràng. Một tháng không gặp, bộ dáng Trì Thanh cũng không có gì thay đổi, nhưng hàn khí trên người cũng là so với trước kia càng thêm nhiều. Nhìn ánh mắt đối phương đều là lạnh lùng, Bạch Lâm biết, chính mình đã khiến người này không còn khoái hoạt như xưa.
"Theo ta đi" Trì Thanh nhẹ giọng nói, dò xét Bạch Lâm bằng ánh mắt. Thấy Trì Thanh nhìn mình như vậy, nàng cảm thấy may mắn khi hôm nay mặc quần áo che kín thân thể. Xuất phát từ tâm tư, Bạch Lâm cũng không nên để Trì Thanh biết tình trạng thân thể mình ra sao. Như thế tâm trạng Trì Thanh càng không tốt.
"Thanh, ta rấtt muốn đi cùng ngươi, nhưng hiện giờ không đúng thời điểm" Bạch Lâm nói xong, hơi tránh né ánh mắt Trì Thanh. Nàng thật sự lúc này không nên đi, nàng còn chưa biết thế lực của Bạch Quân lại còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành.
"Ta lặp lại lần nữa, theo ta đi" nhìn đến Bạch Lâm, Trì Thanh cũng lạnh nhạt ra lệnh nói. Nghe được lời này, Bạch Lâm há hốc mồm muốn nói gì, Trì Thanh cũng đã nhanh hơn một bước đem nòng súng đặt trước ngực Bạch Lâm. Trước ngực là cảm giác lạnh cứng, thấu đến tận xương tủy, mặc dù không nổ súng nhưng vẫn khiến trái tim Bạch Lâm đau như bị bóp nát. Nhìn đến người mình thương yêu dùng súng chỉ vào, loại cảm giác này cũng không tốt gì, khiến cho Bạch Lâm nhớ lại Trì Thanh đưa mình đi Đức. Dù vậy Bạch Lâm cũng không đứng dậy, không có chút hận ý đối với cô. Là nàng làm cô bị thương lòng, là nàng thiếu cô rất nhiều.
"Thanh, ta hiện tại thật sự không thể cùng ngươi đi. Chuyện hết thảy ta làm đều vì ngươi, thương tổn ngươi vì ta muốn loại bỏ Bạch Quân như kết cục mà ta đã lập. Ta biết, ta làm tim ngươi băng giá, cho nên ngươi hận không thể giết chết ta. Ta cũng không cầu ngươi tha thứ, cũng không năn nỉ ngươi buông tha ta. Nhưng mà mong ngươi cho ta chút thời gian được không?"

Việc đã đến mức này, Bạch Lâm cũng không còn giấu diếm Trì Thanh. Nàng kích động giải thích, thở dốc hỗn độn đứng lên. Nhìn đến bộ dáng sốt ruột của nàng , Trì Thanh chậm rãi buông súng. Nhìn đến nàng nguyện ý thả chính mình, trong lòng Bạch Lâm ấm áp chỉ thấy vừa rồi những khó chịu đều theo Trì Thanh đi qua. Nếu Trì Thanh nguyện ý thả chính mình, thì nàng ấy nhất định tin tưởng mình.

"Thanh, cảm ơn ngươi. Hết thảy thế lực của Bạch Quân ta đều đang nắm giữ, hắn cũng bị ta giam ở căn cứ. Chờ sự việc giải quyết xong xuôi, ta sẽ giải thích cho ngươi mọi chuyện rõ ràng" Bạch Lâm nói xong xoay người muốn lên xe, đột nhiên trên cồ có cảm giác tê rần. Ngay sau đó liền có chất lỏng được tiêm vào cơ thể. Bạch Lâm cố sức giãy dụa, nâng chân đá trúng người phía sau, mà ống tiêm cũng theo người kia văng ra phía sau.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trì Thanh, trên tay còn cầm ống tiêm, Bạch Lâm lảo đảo tựa lên xe, vẻ mặt không thể tin. Nguyên do chính vì mình lần này khiến cho Trì Thanh không tin. Mặc dù nàng mang sự việc nói ra hết thảy cũng đã quá chậm. Nàng không tin chính mình sẽ không thương tổn mình lần nữa mới đối với mình như vậy.
"Ngươi không tin ta?" mặc dù sớm đã có đáp án nhưng nàng vẫn muốn nói ra. Nàng lấy tay bấu vào phần eo muốn mượn đau đớn để để giảm bớt vật khiến nàng vô lực. Nhưng mà, xem tình trạng hiện giờ, chắc hẳn không thể chống cự nổi.

"Ta vì gì phải tin tưởng ngươi?" Trì Thanh không đáp lại câu hỏi, tiến lên phía trước muốn tiêm hết phần chất lỏng vào người Bạch Lâm. Đúng lúc này, người bỗng quay ra sau chạy đi. Thấy Bạch Lâm chạy trốn, Trì Thanh đuổi theo, bắt lấy bả vai muốn đem nàng đánh ngã.
Hai người ở bãi đổ xe dằn co đứng lên. Trì Thanh thực sự kinh ngạc, vì cái gì hiện giờ Trì Thanh vẫn còn đủ sức lực chống cự. Tuy rằng chỉ có nữa ống thuốc tê cũng sẽ làm cho một người không còn thể lực. Lập tức nàng nhớ đến chính mình lúc trước bùng nổ, chớp mắt, Trì Thanh liền hiểu được, nguyên do là vì ngươi thật sự không muốn đi cùng ta sao?
"Bạch Lâm, ta khuyên ngươi, đừng giãy dụa nữa, ngươi không thoát được đâu" liếc Bạch Lâm, đã bị chặn đến không còn đi được mà vẫn muốn tránh né , Trì Thanh vươn tay chặn cổ đem nàng áp lên tường. Thân thể nàng vô lực nghiêm trọng, muốn nâng tay lên cầm lấy cổ tay Trì Thanh nhưng không nâng đến được.
"Ta chỉ là... Có chuyện không thể yên tâm... Trì Thanh....thả ta đi đi" Bạch Lâm nói đứt quãng, vừa rồi đã dùng hết khí lực mà chạy, hiện giờ nói một câu cũng đã nặng nề.
"Ngươi trở về chỉ biết làm nhiều chuyện cản trở chúng ta, ta sẽ không để ngươi đi"
"Không có, ta không nghỉ tổn thương ngươi...ta... Ta chỉ là"

Quá yêu ngươi....

Nữa câu sau Bạch Lâm cũng khong nói ra bởi vì nàng gần như đã bị Trì Thanh đánh ngã đem vào xe. Nhìn đến bộ dáng gầy yếu của Bạch Lâm, hai má hóp vào làm cho Trì Thanh nhăn mặt, nàng tăng ga cho xe về nhà. Này cảnh tượng giống hệt thời điểm một năm trước Trì Thanh đem nàng quay về. Hiện tại ngẫm lại, cả hai mỗi một lần tách nhau ra nguyên nhân chỉ vì Bạch Lâm phản bội, mà gặp lại đều do mình chủ động đem nàng về. Trì Thanh bất đắc dĩ cười nhạo, là do mình thất bại. Quả nhiên, mình không phải một người mẹ đúng nghĩa nàng cũng không xứng người yêu tốt. Nhân sinh đều thấy bại như nhau, có thể xứng đôi kết cục cô độc.
Từ Bạch Thị về nhà, Trì Thanh ôm Bạch Lâm vào nhà. Nàng phát hiện, cơ hồ người này đã gầy đi rất nhiều. Điều này đã khiến cho Trì Thanh thấy có chổ nào kì quái.
"Đại tỷ ngươi đã trở lại, Bạch Lâm làm sao vậy?" mở cửa vào, Trì Thanh chạm mặt Lục Úy Lai. Trì Thanh không để ý đến ánh mắt lo lắng của Úy Lai, cũng không để tâm đến ánh mắt nghiền ngẫm của Tô Ngạo Ngưng, trực tiếp lên lầu đem Bạch Lâm về phòng. Tách ra mới một tháng mà Bạch Lâm như thế này, Trì Thanh vuốt ve mái tóc nàng, người kia khi ngủ còn nhăn. Trì Thanh hồi tưởng lại những câu nói ở bãi đổ xe sáng nay, có nên tin những lời đó khong. Sáng nay nàng nhận được lệnh từ Boss, đến Bạch Thị để mang Bạch Lâm về.
Không thể không thừa nhận, thời điểm nhận nhiệm vụ, trong lòng nàng đầy vui sướng. Nàng cùng Bạch Lâm không chỉ có đơn giản là ân oán cá nhân, cơ hồ một tháng nay nàng rất muốn đi tìm Bạch Lâm, nhưng vì không muốn làm hỏng kế hoạch của tổ chức mà phải nhịn xuống.
Gần đây Boss rất kì quái, không chỉ có Tô Ngạo Ngưng mà còn có Trì Thanh và Lục Úy Lai cũng nhìn ra được. Hắn thường xuyên cho các nàng làm một ít chuyện rất kì quái, mặc dù biết chổ Bạch Quân giấu người cũng không có làm gì. Ngược lại mỗi ngày hắn tránh ở trong phòng, còn mệnh lệnh đem Tăng Hân về hắn cũng bảo người hầu từ trong phòng đem tin ra. Mới đầu nghe tin tức, Trì Thanh cảm thấy rất quái lạ, lại nhìn sang Tô Ngạo Ngưng cũng có thái độ khác thường, nàng liền cảm thấy sự tình có kì quái. Nay Boss cho mình đem Bạch Lâm đi, không biết có cái gì không ổn, dù sao Bạch Lâm cũng là trợ thủ đắc lực của Bạch Quân lại còn là con gái của hắn. Nhưng mà. .. Nếu lời nói của Bạch Lâm ở bãi đậu xe là thật, giờ phút này Bạch Quân có lẽ bị vây trong trạng thái không thể hành động gì. Nếu ở phía sau tập kích Bạch Gia, chẳng phải là điều kiện có lợi sao?

Chính là, theo lời nói Bạch Lâm có thể tin tưởng sao, nếu vì lừa chính mình mà lập nên hiểm cảnh đến lúc đó không chỉ có tính mạng mình mà còn có tổ chức cũng sẽ gặp an nguy. Điểm này Trì Thanh không thể lựa chọn, tin thì không được, mà không tin cũng không được. Ngay lúc Trì Thanh miên man suy nghỉ. Bạch Lâm chuyển người tỉnh lại, hừ nhẹ một cái, Trì Thanh nhanh chóng che giấu cảm xúc, đứng dậy nhìn Bạch Lâm từ trên xuống. Trì Thanh bất động, nàng không biết Bạch Lâm hiện giờ suy nghỉ cái gì. Nhưng nàng phát hiện, người kia nhìn mình bằng một ánh mắt thất vọng. Sự thất vọng trong mắt Bạch Lâm bị Trì Thanh thu vào trong, này muốn nói thất vọng phải là nàng nói mới đúng chứ?. Chính mình đem hết thảy lòng tin lên người này, vậy mà hết lần này đến lần khác đều phản bội nàng. Trì Thanh không biết chính mình làm chuyện gì sai, càng không biết vì cái gì mà Bạch Lâm đối với chính mình thất vọng.
"Ngươi... "

"Ngươi.. "

Hai người đồng dạng cùng nói ra một lượt. Nhìn đến bộ dáng vẫn bách của Trì Thanh, Bạch Lâm trừng mắt nhìn, con ngươi đen đã hiện lên vài phần kiên định.
"Thanh, ngươi đã đem ta về nơi này, ta cũng không có gì để nói. Theo 5 năm ta rời đi, ta cùng Tăng Khả Hận núp phía sau Bạch Quân. Chúng ta bề ngoài vì hắn làm việc, kì thật chính là để hắn tin tưởng hai chúng ta. Mượn việc đó để đánh bại hắn"

Bạch Lâm mới tỉnh dậy liền vội vàng hướng Trì Thanh giải thích, trước sau như một Trì Thanh vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh, giống như chuyện không liên can gì đến. Nhìn đến thái độ của Trì Thanh, Bạch Lâm vừa buồn vừa thấy may mắn. Buồn cho Trì Thanh không động , lại thích bộ dáng vô vị của người. Bạch Lâm xem nhẹ chịu khổ, cũng không nói là nàng vì kế hoạch đã trả giá bao nhiêu, nàng không cần Trì Thanh biết. Nàng chỉ cần một chút tính nhiệm của Trì Thanh bây giờ, nàng không thể lãng phí thời gian này, Bạch Quân hiện tại bị nhốt, mọi việc diễn ra quá thuận lợi, thuận lợi đến mức nàng phải lo lắng.
"Ngươi có chứng cớ gì cho mọi chuyện ngươi nói? " Trì Thanh cưỡng chế sự hoài nghi trong lòng cùng một ít tia không nên mừng thầm, bình tĩnh hỏi lại Bạch Lâm. Cùng lúc đó ánh mắt Bạch Lâm đang sáng lên vì nghe câu nói của Trì Thanh mà ảm đạm trở xuống.
"Ta khong có chứng cơ gì chứng minh lời ta nói, nhưng ta thật sự không nghỉ muốn đả thương hay làm hại ngươi. Khi ở nơi giam giữ, ngươi như vậy, so với ngươi ta còn khó chịu hơn. Thanh, tin ta thêm lần nữa có được không?" Bạch Lâm nói là dẫn theo vài phần cầu xin. Nghe được Bạch Lâm nói lời này, Trì Thanh thờ ơ lấy từ ngăn kéo dưới giường ra ống tiêm, lần nữa tiêm lên cổ Bạch Lâm.
"Đừng. .." Bạch Lâm biết so với ống tiêm trước, ống tiêm này sẽ có liều mạnh hơn. Nó sẽ khiến cho toàn thân vô lực, không thể nhúc nhích, điều này cũng chứng minh, Trì Thanh đã muốn mất đi tính nhiệm đối với mình.
Thanh, ta không thương tổn ngươi, ta chỉ là muốn giúp đỡ ngươi, thay ngươi làm một ít chuyện cuối cùng, tin tưởng ta, tin tưởng ta đi...1

Bạch Lâm hé miệng, muốn nói ra, nhưng càng hấp tấp, yết hầu lại không thể phát ra âm thanh. Mắt thấy Trì Thanh lấy ra còng sắt trên đầu giường, đem tay nàng khóa lên trên lại muốn rời đi, nàng rất muốn gọi Trì Thanh lại nhưng căn bản có thế nào cũng không thể lên tiếng.

Chớ đi,... Chớ đi....

Bạch Lâm dùng ánh mắt có thể nói, Trì Thanh nhìn ra được tia cầu xin ở lại. Nhưng nghỉ đến nàng trong căn cứ đã vũ nhục mình thế nào. Dù cho mình gắn định vị trong thịt nàng ta, nàng ta cũng cắt thịt lấy ra, đủ để Trì Thanh không thể tính nhiệm được nàng nữa rồi.
Mắt thấy Trì Thanh rời đi, cửa phòng cũng đã đóng lại, Bạch Lâm nằm trên giường, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ đứng lên. Thân thể lại bắt đầu phát đau, nhưng vì bị tiêm vào thuốc tê nên phần nào cũng giảm đi sự đau đớn. Khi sắp thổ huyết, nàng gạt bỏ sự ghê tỏm cố nén nhắm hai mắt nuốt trở vào bụng.+
Thanh, ta có thể đào tâm ra cho ngươi, ngươi chỉ một ánh mắt cũng keo kiệt cho ta. Ta nên làm như thế nào, ngươi có thể tin tưởng ta thêm lần cuối. Một lần cuối cùng nữa được không?...