Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 138: Lật Ngửa Ván Cờ



"Cha, tìm ta có việc gì?" - tiễn Phó Xa đi, Bạch Lâm từ thang máy lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, bước vào phòng chủ tịch. Vừa vào trong nàng đã gặp ánh mắt Bạch Quân chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt hiện rõ sự hoài nghi cùng ác ý. Ngay khi hắn cực lực che giấu đi vẫn để nàng thấy được.
"Nghe nói gần đây thân thể ngươi không tốt, có vấn đề gì sao? " - Bạch Quân trong giới thương trường nhiều năm, còn chính mình trong bang xã hội đen lâu đến vậy, chả trách khi nói chuyện toàn là sự giả dối quan tâm. Bạch Lâm thấy vậy cũng tung hô diễn theo.
"Chỉ là cảm mạo mà thôi, hiện tại đã ổn"

"ân, như vậy tốt rồi. Ta vừa nhận được tin, ca ca ngươi mất ở nước ngoài. Vài ngày sau thi thể sẽ được đưa về, ngươi xem chuẩn bị hậu sự cho tốt. Hắn tuy chỉ là con nuôi nhưng sinh thời cũng có góp sức nhiều, là ta có lỗi với hắn."
Nghe được Bạch Quân phân phối, Bạch Lâm ngật đầu đáp. Từ lúc vào cửa đến giờ Bạch Quân vẫn không để nàng ngồi, để nàng tùy ý đứng đó đến mõi cả chân..

"Bạch Lâm, ngươi có biết chuyện tỷ tỷ ngươi gần đây gặp chuyện không hay? "

"Cái gì, tỷ tỷ xảy ra chuyện" - Đối phương bỗng nhiên chuyển đề tài, Bạch Lâm ra vẻ kinh ngạc nói lại, trong lòng lại dâng lên chút lo lắng.
Hiển nhiên Bạch Quân để mình đến đây lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chính mình, chỉ có thể là đã hoài nghi. Về phần hắn đã nhìn ra sơ hở hay chưa Bạch Lâm còn chưa rõ. Nàng và Bạch Quân, song phương đều biết người đối diện chính là địch nhân, lại không nguyện ý đánh động. Mà Bạch Lâm sợ nhất chính là Tăng Khả Hận không thể cứu được Tăng Hân còn bị Bạch Quân bắt trở về, hiển nhiên là kế hoạch đổ vỡ.
"Nàng cứu ra mẫu thân nhưng lại bị nhóm người khác cướp. Trước mắt ta còn chưa biết được tung tích hai mẹ con nó, thực chất là do người đó mang đi" - liếc mắt đến Bạch Lâm nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc, Bạch Quân thấp giọng nói. Câu cuối cùng hắn hiện lên tia vui vẻ đắc ý.
Bộ dáng kia không giống chút nào là cha lo lắng cho con, còn giống như mưu cáo bày ra để giết mục tiêu tiếp theo. Nhìn đến bộ dáng Bạch Quân như vậy, Bạch Lâm nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nếu Bạch Quân bắt được Tăng Khả Hận sẽ không cùng mình ở đây nói nhiều như vậy.
"Một khi đã như vậy con thay mặt cha đi tìm các nàng về, Bạch Lâm nhất định đem bọn họ về sớm nhất" - Bạch Lâm nói xong sẽ quay người rời đi, chưa kịp đi vài bước đã nghe Bạch Quân gọi nàng. Nghe đến âm thanh phía sau, Bạch Lâm không quay đầu nhưng khóe miệng hiện lên ý cười. Cuối cùng, thiếu kiên nhẫn vẫn là Bạch Quân.
"Cha, ngươi đây là có ý gì? " Bạch Lâm xoay người hỏi, nhìn dáng vẻ trên mặt có vẻ vô hại. Nhìn đến bộ dáng của nàng, Bạch Quân nhíu mày, cầm súng bởi vì dùng sức quá mà gân xanh cũng nổi lên.
"ta là có ý tứ gì, Bạch Lâm ngươi hẳn là biết rất rõ ràng. Bạch Lâm, đừng tưởng ngươi là con ta rồi làm xằng làm bậy, ta thà giết lầm còn hơn bỏ xót"

"Cha, rốt cuộc ngươi có ý gì, con thật sự không hiểu" - đối mặt với sự chất vấn của Bạch Quân ,Bạch Lâm không ngay mặt trả lời mà là mờ mịt hỏi lại.

"Ta nói gì, ngươi hẳn biết rõ ràng. Ngươi cho là ngươi cùng Tăng Khả Hận lên kế hoạch chu toàn không một chút sai sót? Ta nói cho ngươi, cục cảnh sát là người của ta, cả tổ chức ngươi an bày cũng có tay chân ta trong đó. Ngươi cho là giết Bạch Tịch ta sẽ nguy hại? Bằng các ngươi có thể lừa dối hai chuyện, quả thực buồn cười"

Bạch Quân trên mặt càng lộ vẻ tức giận . Hắn sớm đã nghỉ đến Bạch Lâm nghe theo lời hắn đầu quân là vì lí do gì. Khôn khéo như Bạch Quân sẽ không tin Bạch Lâm vì tiền và quyền lực mà đi theo mình. Cho tới bây giờ hắn mới nhìn rõ, đơn giản là bày ra một kế hoạch, gày sẳn cái bẩy để chính mình bước vào, cuối cùng, nguyên nhân chính là trừ bỏ mình.
Mới đầu Bạch Quân còn có một chút tín nhiệm với Bạch Lâm từ khi Bạch Quân gặp chuyện không may, sự hoài nghi ngày một tăng. Mắt thấy vẻ mặt vô tội của Bạch Lâm, Bạch Quân hận không thể giết nàng ngay lập tức. Dù sao Bạch Lâm là người đầu tiên dám tính kế để hắn mắc vào.
"Cha, ngươi nói vậy, có bằng chứng gì?" nghe Bạch Quân vạch tội nàng, nàng vẫn nhướn mày tiếp tục nói

"Bạch Lâm ngươi diễn tốt lắm, kế hoạch cũng mưu trí, không hổ danh là con ta. Chẳng qua, ngươi hiện tại cái gì cũng chậm. Ta sẽ không tha cho ai phản bội, ngươi hẳn đừng trách ta, trách ngươi vận khí xấu đi"

Nói xong Bạch Quân gõ gõ súng lên mặt bàn, một đám nam nhân mặc vest đen bước vào tay đều cầm đao, chỉ có Bạch Lâm là tay không, ngay cả điểm phòng thân cũng không có. Đối mặt với tình thế đó, Bạch Lâm không có nữa điểm lo sợ, mắt còn sáng lên.
"Ngươi là muốn giết ta? " - Bạch Lâm hướng Bạch Quân đến gần nhẹ giọng hỏi.
"Bạch Lâm, ngươi thật thông minh lại rất có dũng khí, nếu ngươi đối với ta ưu tiên một chút như trước có lẽ ta thật sự mắc mưu. Chẳng qua ngươi quên đi ngươi là tự thân yếu đuối không biết lượng sức. Ngươi cho là ngươi làm chuyện khó xử với Trì Thanh, cùng Tăng Khả Hận diễn tốt là có thể lừa gạt ta. Ngươi cho là giết Bạch Tịch có thể chặt đứt một bên tay của ta à. Ngươi tự đắc chính là nguyên nhân thất bại."

"Theo ta 5 năm, ta thật sự không tin tưởng ngươi vì tiền mà theo ta. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là con ta rồi thế nào, Bạch Quân ta chính là không thiếu người, ngươi cũng không còn sống được bao lâu. Ngươi hẳn là biết! Trong thân thể ngươi ta đã tiêm vào một loại độc tố ngày đêm ăn mòn thân thể ngươi, không có thuốc giải độc."

Bạch Quân nói xong, thấy mặt Bạch Lâm tái nhợt, đắc ý bậc cười. Nghe âm thanh chói tai, Bạch Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nhìn đến Bạch Quân đến gần. Bạch Lâm thân hình không lùn, lại mang thêm đôi giày cao gót làm cho chiều cao vượt khỏi Bạch Quân một cái trán. Liếc đến Bạch Lâm không một chút sợ hãi, Bạch Quân trầm lặng suy nghỉ, không biết vì sao lại không có chút phản ứng? Người thường gặp chuyện chết chóc căn bản sẽ không như vậy.
"Bạch Quân, từ giờ phút này ngươi không còn xứng đáng với hai chữ 'phụ thân', càng đúng hơn là không phải là người. Ngươi cả đời đều đắc ý, làm những chuyện thương tổn người khác. Nhưng lần này không có người giúp ngươi, hết thảy mọi chuyện ngươi đối với Trì Thanh, ta sẽ đòi lại hết không sót một chuyện. Về phần ngươi nói ta tự đại là nguyên nhân thất bại, giờ ta có thể trả lại cho ngươi.
"Ngươi có ý tứ gì?" nghe được Bạch Lâm nói, lại nhìn đến ánh mắt đầy sát thương kia, Bạch Quân thấy có điểm không đúng. Theo bản năng hắn định giơ tay lấy khẩu súng trên bàn, bỗng nhiên tay bị ma sát, cả người bị chấn từ phía sau, ấn xuống mặt bàn, chưa kịp nhìn đến đã có con dao cắm lên bàn tay
Bàn tay bị đâm thủng đau nhức, hắn ta một thân mồ hôi lạnh tuôn ra, nhìn đến xung quanh, hiện tại hắn đang ở thế bất thanh bất động, rốt cuộc hắn đã biết vì sao có cảm giác khác lạ. Những người này không phải đi theo hắn mà là bị đổi thành người của Bạch Lâm. Phát hiện chuyện này, Bạch Quân gắt gao nhìn Bạch Lâm, ánh mắt kia hung ác giống như một con sói dữ, hận không thể đem Bạch Lâm ăn tươi nuốt sống.
"Có ý tứ gì? Rõ ràng vậy chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Bạch Lâm nói xong đi đến trước mặt hắn

"Theo lý, 10 năm qua ngươi phạm tội, bao gồm rửa tiền, giết người, buôn lậu vũ khí, buôn bán thuốc phiện, tất cả đều ghi lại. Mấy thứ này cũng đủ để ngươi nhận án tử , chính là ta muốn dùng biện pháp của ta để trừng phạt ngươi ngay trong căn cứ của ngươi"

Bạch Lâm nói xong, mấy tên áo đen liền muốn đi đến Bạch Quân động tay. Mắt thấy những người đó đi đến, Bạch Quân trừng mắt với Bạch Lâm hai tròng mắt đã muốn đỏ bừng lên.
"Bạch Lâm, ngươi cư nhiên dám đối với ta như vậy! Ta nói cho ngươi biết, người nắm quyền Bạch Gia là ta, nếu ta có chuyện gì , bọn họ biết xảy ra chuyện, nhất định ngươi không thể yên bình. Ngươi sẽ bị thế lực Bạch Gia đuổi giết, ngươi... "

Bạch Quân còn chưa nói xong đã thấy trên cổ tê rần, ngay sau đó liền mất đi tri giác. Ngay lúc hôn mê, Bạch Lâm mở cửa, lại đứng trước mặt một đám người nói gì đó. Bọn họ đều là những trợ thủ đắc lực của nàng. Nhìn đến bọn họ hướng Bạch Quân cười trào phúng. Ở giây phút nào đó, Bạch Quân đúng là bật cười, nhưng tươi cười này không nhận thấy được.

Tận mắt thấy Bạch Quân bị người đưa lên xe , sắc mặt Bạch Lâm vốn tái nhợt lại càng trở nên tiều tụy. Nàng nghe những lời nói a dua nịt hót cũng không cảm thấy vui. Nàng một mình đi đến bãi đổ xe, đồng thời nhận lấy cuộc gọi.
"Lâm tiểu thư, sự tình ra sao?" mới mơt điện thoại liền nghe đến giọng điệu lo lắng của Phó Xa truyền đến.
"Chuyện Bạch Quân đã giải quyết, từ nay về sau chuyện của Hải Thị sẽ không có người tên Bạch Quân. Bên ngươi thế nào?"
"Này.." nghe được Bạch Quân nói bên kia đã được giải quyết, Phó Xa ngẩn người rất lâu cũng không phục hồi lại tinh thần. Nàng không rõ giải quyết cái gì lại càng không biết làm sao Bạch Lâm giải quyết được. Hết thảy chuyển biến quá nhanh, nhanh đến nổi nàng không thể theo kịp tiến độ. Bạch Lâm thuận lợi giải quyết Bạch Quân, mặc kệ như thế nào, Phó Xa vẫn cảm thấy bất an.
"Phó Xa, ngươi có đang nghe không?"

"à ,ờ Lâm tiểu thư, ta đang ở bệnh viện điều tra, chính là nơi này bị người động tay động chân trước ta. Căn bản không hề lưu lại vết tích đánh nhau. Tăng tiểu thư có thể bị người đem đi rồi, còn là ai ta vẫn chưa rõ"

"um, ngươi mau chóng trở về, hiện tại chúng ta cần phải làm rõ thế lực trong và ngoài nước của Bạch Quân. Hơn nữa, đem tội trạng hắn công bố, phá hủy hoàn toàn danh dự hắn. Mặt khác chuyện tìm Tăng Khả Hận vẫn tiếp tục, ta..."

Điện thoại đến đây bỗng nhiên bị cắt đứt. Gọi lại lần nữa thì không có người nhận. Phó Xa cảm thấy kì quái, vội vàng láy xe đến chổ Bạch Lâm. Hôm nay quá nhiều chuyện kì quái, đến cả chuyện giải quyết Bạch Quân cũng trùng hợp vào hôm nay. Phó Xa không tin Bạch Quân dễ dàng thua trận vậy, thực hiển nhiên Bạch Lâm cũng phát giác chuyện không thích hợp. Nghỉ đến cuộc điện thoại gián đoạn đó, Phó Xa càng tăng tốc chạy, nàng thật sự hy vọng bản thân lo lắng là dư thừa.
Mà bên này, trong bãi đổ xe, tiếng giày cao gót lạch cạch ngày càng một gần hơn. Bạch Lâm sững sờ tại chổ nhìn người đứng trước mặt cầm lấy súng hướng đến nàng. Qua thật lâu nàng mới lên tiếng.+
"đã lâu không thấy"