Thiếp Khuynh Thành

Chương 66: Dứt khoát buông tay



Edit: Phi Nguyệt

Cả người Lâm Khinh Trần cứng đơ, đứng im tại chỗ, y nhìnNguyên Kỳ bằng ánh mắt không thể tin. Thật đáng sợ! Mọi thứ trên thế gian đều bịcon người này nắm hết trong lòng bàn tay, Lâm Khinh Trần luôn cho rằng sự việckhiến y thay đổi hoàn toàn vào năm năm trước, ngoại trừ phụ hoàng và y sẽ khôngcòn ai biết.

Nhưng con người có dung mạo hoa lệ luôn mang theo nụ cườithanh nhã ở trước mặt – Thái tử Hạ quốc lại biết! Năm năm trước y không thể bảovệ được Yên Nhi, năm năm sau, lại một lần nữa y đứng trước dục vọng không hềche dấu của phụ hoàng. Nhưng thân phận của người con gái này lại là một tỳ nữ,năm năm trước Yên Nhi có ngôi vị Thái Tử Phi bảo hộ mà phụ hoàng còn khôngbuông tha, nói gì tới người con gái này…

Nguyên Kỳ cười nhạt, hắn kiên trì chờ đợi Lâm Khinh Trần đáplại, giống như trăng sáng đêm nay đang nhô lên cao, im lặng tỏa ra ánh sángnhàn nhã.

Mộ Dung Ca quay đầu nhìn người đàn ông mà có lẽ cả đời côcũng không nhìn thấu, càng không muốn nhìn thấu – Nguyên Kỳ. Giờ khắc này, hắnlại một lần nữa thành công nghịch chuyển cán cân vận mệnh, đôi mắt đen láy ônhòa ấy như đang khiến cô rơi vào một vùng trời băng tuyết, ý tứ của hắn là gì?Đột nhiên hắn nổi lòng nhân từ ư? Không, có lẽ là vì giá trị lợi dụng của côtrong giờ phút quyết định này, ngoài ra không còn tác dụng nào nữa.

Gương mặt Mộ Dung Ca trở nên lạnh lùng, đứng ở nơi đây, côchẳng thể làm gì khác ngoài việc theo dõi sự việc biến chuyển. Bàn tay đang nắmchặt tay cô lúc này rất ấm áp, người con gái đã chết kia thật may mắn mới đượcnam tử ấm áp này bảo vệ. Nhưng khi Nguyên Kỳ nói ra yêu cầu kia, cô đã hiểu rõ,nếu ở lại hoàng cung Phong quốc, thứ mà cô phải đối mặt không đơn giản chỉ là cầusinh. Triệu Tử Duy muốn cô, cô không theo. Triệu Tử Duy giữ lại tính mạng củacô, kiên nhẫn chờ đợi khiến cô cảm kích. Nhưng trong tình huống rơi vào tầm ngắmcủa lão già chỉ có sắc dục này, sao cô có thể buông xuôi! Mặc dù Lâm Khinh Trầnlà Thái tử của một quốc gia, cứ cho rằng quan tâm tới cô nhưng y còn có việc củamình, mà ngày y rời cung cũng không còn xa nữa.

Phong vân cuộn trào mãnh liệt trong mắt Triệu Tử Duy có phầnhòa hoãn, nhưng khi hắn vừa rũ mi, bưng chung rượu uống một ngụm, thì cảm giácđau đớn lại dâng lên, hắn không nghĩ Nguyên Kỳ lại nói ra yêu cầu đó vào lúcnày. Bàn tay cầm chung rượu bỗng trở nên căng thẳng, chất rượu màu ngọc bíchsóng sánh, tí tách chảy xuống bàn như đang nhỏ vào tim hắn. Hắn ngẩng đầu, sắcmặt trắng bệch, cặp mắt lạnh lẽo hung ác nhìn thẳng vào Nguyên Kỳ ngồi đối diện.

Lâm Thiện Nhã đưa đôi mắt đẹp nhìn Nguyên Kỳ đầy kinh ngạc,chàng lại chủ động yêu cầu muốn một đứa tỳ nữ! Mà nguyên nhân cực kì đơn giản,chỉ vì tài nấu ăn của nữ tỳ này rất tốt thôi? Lâm Thiện Nhã nhìn sang Mộ DungCa, đây là lần đầu tiên trong đêm nay nàng nhìn kỹ cô, dung mạo xinh đẹp, dángngười thướt tha nổi bật, từ lúc bắt đầu cho tới giờ, cô ta vẫn luôn bình tĩnh,sự bình tĩnh này không tương xứng với thân phận của cô ta. Đáy lòng nàng thầmrun lên, liếc sang Nguyên Kỳ, nhưng đôi mắt kia quá bình tĩnh, căn bản không hềcho nàng có cơ hội tìm kiếm.

Lâm Thu Thành, Lâm Thanh Nhã, Thục quý phi, và những ngườikhác không nghĩ một kết cục đã định như vậy lại có thể nghịch chuyển, càngkhông nghĩ tới kẻ nghịch chuyển là Nguyên Kỳ.

Lâm Thu Thành càng nghĩ càng sợ, nếu Lâm Khinh Trần vì dungmạo của đứa tỳ nữ này mà từ chối, để Nguyên Kỳ tức giận thì hậu quả khó gánh nổi.Hạ quốc lớn mạnh như vậy, chỉ có năm tòa thành trì đâu thể lọt vào mắt y. Giờkhắc này Lâm Thu Thành lão không thể làm điều gì ngu ngốc, suy nghĩ về cuộc sốngvinh hoa phú quý sau này và mối quan hệ lợi hại trong đó. Nếu Lâm Khinh Trần dẫnđứa nô tỳ này rời khỏi hoàng cung thì sao? Vậy lão cũng không được đền bù nhưmong muốn, lại còn đắc tội với Thái tử Hạ quốc, chi bằng cứ đưa đứa nô tỳ nàycho y!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Lâm Khinh Trần, ychậm rãi nhắm mắt. Dáng vẻ tự sát thê thảm của Yên Nhi năm năm trước hiện rõtrước mắt khiến y bừng tỉnh, cảm giác bất lực, thống hận, phẫn nộ, khổ sở đến mứcmuốn sống cũng không được khiến y như vỡ vụn.

Nắm chặt bàn tay của Mộ Dung Ca, ánh mắt y trở nên kiên quyết,xoay người nhìn Nguyên Kỳ, y nói: “Không…”

Lâm Khinh Trần còn chưa nói xong đã bị Lâm Thu Thành chặn họng,lão cười: “Chỉ là một đứa nô tỳ, nếu Thái tử Hạ quốc để ý, trẫm liền làm chủ tặngcho Thái tử Hạ quốc.”

Dứt lời, Lâm Thu Thành trợn mắt với Lâm Khinh Trần, đúng nhưlão nghĩ, nó thực sự không biết trời cao đất dày là gì, dám cự tuyệt!

Hai hàng lông mày của Lâm Khinh Trần nhíu chặt, lần đầu tiêny nhìn Lâm Thu Thành đầy sát khí. Năm năm trước y chọn lựa bỏ đi là vì không muốngiết chết phụ thân sinh thành ra y. Nhưng hôm nay sự ngu ngốc, nhu nhược củaLâm Thu Thành khiến y hối hận, nếu lúc này y có hành động bất hiếu chính là vìmuốn báo thù cho Yên Nhi! Sự ngu dốt của phụ thân khiến bách tính Phong quốc phảilầm than, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vì năm đó đã không ra tay.

Mộ Dung Ca cười nhạt, cô thoát khỏi tay Lâm Khinh Trần, đã đếnnước này, cô càng phải tỉnh táo, Mộ Dung Ca khẽ nói: “Thái tử Phong quốc, dùsao cũng xin cảm tạ người.”

Dứt lời, cô dứt khoát xoay lưng, kiên định đi tới trước mặtNguyên Kỳ vẫn đang chờ đợi, thi lễ, Mộ Dung Ca cất giọng nói vừa dịu dàng vừa lạnhlùng. – “Thiếp Mộ Dung Ca chúc Thái tử Phúc thọ an khang, niềm vui bất tận.”

Nguyên Kỳ không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô, y khẽ gậtđầu, thản nhiên nói: “Mộ Dung Ca, tới hầu hạ ta.”

Là Mộ Dung Ca ư? Mọi người cùng ồ lên. Đây chính là Khánhvương phi bị Khánh vương Nguyên quốc bỏ, biếm xuống làm ca kĩ rồi tặng cho Tháitử Tề quốc? Chẳng trách bọn họ lại muốn tranh giành cô gái này.

Triệu Tử Duy nắm chặt chung rượu trong tay đến nỗi khiến nóvỡ vụn, rượu bên trong ly văng tung tóe khắp nơi, văng lên cả đôi mắt tối đen,rượu làm tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ, không nhìn rõ Mộ Dung Ca. Nàng đã lựachọn đón nhận Nguyên Kỳ, nàng có biết Nguyên Kỳ là kẻ không thể nắm bắt? Đã rơivào tay Nguyên Kỳ, e rằng cả đời này nàng đừng mong chạy trốn khỏi y.

Chắc chắn nàng hiểu rõ điểm ấy, nhưng vẫn đón nhận! Ý nghĩđó khiến sắc mặt Triệu Tử Duy càng thêm âm trầm khủng bố, nỗi đau đớn hắn cố giấuở sâu bên trong da thịt đang dần dần tuôn trào ra ngoài.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiện Nhã hiện lên vẻ kinh ngạc,thì ra đứa nô tỳ này là Mộ Dung Ca. Chẳng trách nó không giống với những nô tỳkhác. Nhưng đối với một người cao nhã như Nguyên Kỳ thì khác, có phải chàngđang thương hại cho đứa ca kĩ này không?

Thời khắc này Lâm Thiện Nhã không hề nghĩ tới, người cao nhãnhư Nguyên Kỳ sẽ không dễ dàng thương hại bất cứ ai.

“Mộ Dung Ca?” – Lâm Khinh Trần nhìn tấm lưng mảnh khảnh củaMộ Dung Ca, bóng lưng cô mặc dù nhỏ bé nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng sựkiên cường, mưu trí ẩn giấu sau tấm lưng ấy, dưới tình huống hỗn loạn như thếnày, nhưng cô lại biết bình tĩnh đối mặt với khốn cảnh, đưa ra lựa chọn củamình.

Nếu cô đã lựa chọn như vậy, hắn đồng ý. Nhưng cô ấy có biếtsau này phải đối mặt với những gì không? Việc cô ấy được Nguyên Kỳ hao tổn tâmtrí kéo về, đã nói lên cô ấy có vị trí nhất định trong lòng y.

Mộ Dung Ca tự nói với lòng mình, Giờ phút này ngươi khôngcòn lựa chọn nào khác, bước tới phía trước chính là đường ra duy nhất.

Khi Mộ Dung Ca đi tới đứng phía sau Nguyên Kỳ, không còn aidám quan sát cô nữa, chỉ còn một ánh mắt buốt thấu tận xương ở phía đối diệnđang chăm chú nhìn vào cô. Cô rũ mắt cúi đầu không cho người khác nhìn thấy suynghĩ trong mắt mình. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, lựa chọn của hắnlà chính xác nhất đối với những người đi theo hắn.

Ánh Tuyết đứng cạnh liếc nhìn Mộ Dung Ca, dù có nằm mơ ÁnhTuyết cũng không thể ngờ, kẻ có lẽ sẽ rơi vào tay của Hoàng đế Phong quốc lạiđược Thái tử muốn, rốt cuộc thì trên người con ả Mộ Dung Ca này có bao nhiêu malực có thể khiến Thái tử, Hoàng đế Phong quốc và Thái tử Phong quốc cùng nhautranh đoạt?

Trước ánh mắt quan sát của Ánh Tuyết, Mộ Dung Ca vẫn bìnhtĩnh như thường, đôi mắt không hề gợn sóng sợ hãi.

Yến tiệc đón gió tẩy trần tiếp tục, những nữ tử tài hoa ởcác quốc gia khác bước lên biểu diễn, mọi người lại cùng cười nói rôm rả.

Tất cả đều có vẻ bình tĩnh, vô sự, sự bình tĩnh này cũngkhông có gì lạ, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc chuyển nhượng tỳ nữ không khiếnnhiều người chú ý tới mà thôi.

-

“Ca ca, vì sao buông tay? Dung mạo giống hệt Thái tử phi củađứa tỳ nữ đó có thể bù đắp nỗi nhớ thê tử của ca ca mà. Những nữ nhân từ trướcđến nay muốn tiếp cận ca ca thì thôi không nhắc tới, nhưng nữ nhân có dung mạocủa Thái tử phi thì khác, nếu ca muốn giữ nó lại để làm ấm giường cũng là chuyệnhết sức bình thường.” – Từ Nghi Xuân Các đi ra, Lâm Thiện Nhã thấy xung quanhkhông còn ai liền quay sang chất vấn Lâm Khinh Trần.

Lâm Khinh Trần quay đầu, nhìn thẳng vào Lâm Thiện Nhã như muốntìm ra ý tứ thật sự đằng sau những lời nói của nàng, vẻ mặt hắn cứng lại: “ThiệnNhã, muội đang lo lắng?”

Lâm Thiện Nhã chớp mắt, mím môi, “Thiện Nhã không cần lo lắng.”– Xét về tài năng, dung mạo xinh đẹp hay thân phận địa vị, nàng đều trên cơ MộDung Ca nên không cần lo lắng. Nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn có cảm giáckhông đúng. Từ trước đến nay Lâm Thiện Nhã luôn quan sát sự việc một cách tỉ mỉ,làm việc gì cũng vô cùng tự tin, nhưng tràng cảnh diễn ra trong Nghi Xuân cunghôm nay có vẻ gì đó không bình thường.

“Phụ hoàng đột ngột giảm một nửa quà cưới của muội, nhưng đồngthời kết thân được với hai vị Thái tử Tề quốc và Hạ quốc, mượn sức của họ kiềmchế lẫn nhau giúp Phong quốc yên ổn được một thời gian, nhưng cũng vì hành độngnày mà có thể đưa tới cho Phong quốc một mầm họa, phía trước là sói phía sau làhổ khó lòng phòng bị. Nếu muội đã quyết chọn Thái tử Hạ quốc thì không cần biếtlựa chọn này có chính xác hay không.” – Một lúc lâu sau, Lâm Khinh Trần mới loâu, trầm giọng nói.

Lâm Thiện Nhã cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy quyết tâmkhông lùi bước. “Hôm nay đã đến bước này, muội không thể lùi lại, cũng không thểhối hận.”



Trên đường quay về Trường Xuân cung, Mộ Dung Ca đi theo sauNguyên Kỳ.

Đêm đã về khuya, con đường đi chỉ được soi rọi bằng thứ ánhsáng mờ nhạt của những chiếc đèn lồng, sương mù có phần dày đặc. Mộ Dung Ca ngẩngđầu nhìn người nam nhân thay đổi như chong chóng ở trước mặt.

Tự hỏi lòng cô không biết hắn, nếu là trước đây cô sẽ khôngbao giờ tốn công sức đi lý giải ý đồ của hắn, nhưng bây giờ thì khác, vì cô đãđứng sau lưng hắn, nhìn bờ vai rộng uy nghi như đám mây trên bầu trời đang quansát những sinh linh bé nhỏ ở dưới, đôi mắt Nguyên Kỳ thâm sâu khó lường, như đãsớm nhìn thấu tâm can của Mộ Dung Ca.

Dù cô không biết vì sao hắn lại xuất thủ đúng lúc mấu chốt,nhưng Mộ Dung Ca hiểu rõ, nếu cô không có giá trị lợi dụng, Nguyên Kỳ sẽ khôngbao giờ xuất thủ.

“Mộ Dung Ca, đang nghĩ vì sao bản cung lại nói Thái tử Phongquốc nhượng lại cô?” – Khi cô đang trầm tư thì bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi.

“Bởi trù nghệ (tài nầu ăn) của thiếp rất tốt!” – Trong bóngtối, khóe miệng cô khẽ nhương lên tạo thành nụ cười nửa miệng, lời nói ra khôngthành khẩn chút nào.

Câu trả lời này khiến người nam tử đi phía trước khẽ nhíumày, mặt không đổi sắc, hắn cười nhạt, “Bị Thái tử Tề quốc vứt bỏ có đủ đaukhông?”

Câu hỏi này quá tàn nhẫn! Hắn đúng là kẻ vô tình, khiến cô lạimột lần nữa phải đối mặt với những chuyện đã xảy ra trong Nghi Xuân cung. MộDung Ca cười tự giễu, lạnh lùng trả lời: “Từ khi về bên Thái tử, thiếp đã quênmình có đau lòng hay không.”

Trong mắt Nguyên kỳ lóe lên ánh sáng sắc lạnh, hắn không nóigì nữa.

Ánh Tuyết bước đi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung ca, đôimắt nàng ta tràn đầy đố kị, may mà bóng đêm xung quanh quá tối, giúp che dấu nhữngcảm xúc đang lộ ra ngoài. Thái độ của Thái tử đối với Mộ Dung Ca quả thực khácbiệt!

Được Nguyên Kỳ đồng ý, Mộ Dung Ca đi vào trong Vĩnh Đứccung.

Ngọn đèn dầu trong Vĩnh Đức cung tỏa ra ánh sáng trong suốt.Sau khi kết thúc yến hội, Triệu Tử Duy đã vội vàng bỏ đi. Mộ Dung Ca nhìn lướtqua căn phòng của Triệu Tử Duy, ánh nến trong phòng chập chờn, có một bóng ngườicao lớn đứng ở trước cửa.

Chỉ liếc nhìn một cái đã khiến cô hồi tưởng lại mấy ngày vừaqua ở trong căn phòng đó.

Đồ đạc của Mộ Dung Ca vốn không nhiều, thứ duy nhất khiến côlo lắng cũng chỉ có mấy tấm ngân phiếu và bạc mà thôi. Mộ Dung Ca cũng đã mởngăn kéo bàn trang điểm, nhìn chung quanh xem còn vật gì nữa hay không. Đêm nayxảy ra quá nhiều chuyện khiến cô quên mất mình không hề có phấn son hay trang sức.

Mộ Dung Ca tự cười bản thân mình, xem ra hình bóng người đànông kia vẫn có sức ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô. Thu lại tâm tư, Mộ Dung Ca thảytay nải lên vai, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.

Trong viện có hai người, một người là Quất Đào, người kia làLưu Vân.

Cả hai đều nhìn Mộ Dung Ca đầy vẻ phức tạp, khi cô định bướcqua bọn họ, Quất Đào liền ngăn cản, gương mặt nàng ta đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi.”

“Lỗi duy nhất của cô là đã đá tôi một cước.” – Mộ Dung Ca liếcmắt nhìn Quất Đào, cười lạnh. Có lẽ nàng ta muốn xin lỗi vì đã nghĩ oan Mộ DungCa muốn câu dẫn Triệu Tử Duy chăng?

Mộ Dung Ca tiếp tục bước đi, lần này lại đến Lưu Vân chặn đườngcô. Mộ Dung Ca nhíu mày, lạnh giọng nói: “Huynh cũng có lỗi với ta?”

Mặt không đổi sắc, Lưu Vân chỉ thoáng giật mình, hắn nhanhchóng quay mặt đi chỗ khác: “Thái tử muốn gặp ngươi.”

Triệu Tử Duy muốn gặp cô? Mộ Dung Ca khẽ biến sắc, nhưng rấtnhanh cô đã khôi phục lại lẻ lãnh đạm: “Hôm nay ta đã là nô tỳ của Thái tử Hạquốc, xin thứ lỗi không thể tuân lệnh.” – Mộ Dung Ca dùng sức đẩy Lưu Vân ngaytrước ánh mắt kinh ngạc của Quất Đào, thẳng lưng rời đi.

Vừa tới cửa Vĩnh Đức cung, bỗng phía sau vang lên giọng nóiquen thuộc, “Nàng nhất định không muốn gặp bản cung?”

Thân hình cứng ngắc của Triệu Tử Duy đứng ở trước cửa phòng.Lúc trước hắn vẫn luôn che giấu đôi mắt thâm trầm sau vẻ lười nhác bất cần,bóng tối trong mắt hắn dường như có thể thôn phệ cả đêm tối. Nhưng lúc này đây,trong mắt hắn chỉ có hình bóng dứt khoát của người con gái kia.