Thiếp Khuynh Thành

Chương 64: Buông tay



Edit: L2NT + Phi Nguyệt

Mộ Dung Ca nhìn sang Lâm Khinh Trần đang đi bên cạnh Lâm ThiệnNhã, đêm hôm đó quá tối nên cô không thấy rõ dung mạo của y, hôm nay mới đượcnhìn kỹ. Nét đẹp ôn nhuận như cơn gió, vô cùng khôi ngô, dung mạo của y cũng dịudàng giống như giọng nói, y là người thứ hai sau Lan Ngọc công tử khiến cô có cảmgiác vô cầu, người con gái đã từng được y yêu mếm chắc chắn là người hạnh phúcnhất thế gian này.

Dường như tất cả sự vật trên thế gian này chỉ là những thứ tầmthường ở trong mắt họ.

Nhìn thấy được người như ý muốn, Mộ Dung Ca lập tức cúi đầu,giả vờ hèn mọn như tất cả các cung nhân khác ở trong điện.

Hoàng đế Phong quốc vừa ngồi xuống, những lời ngợi ca, nịnhbợ liên tiếp vang lên.

“Các vị thái tử, hoàng tử đã không quản ngại đường xa đếnđây khiến trẫm rất hài lòng! Hôm nay trẫm cố ý bày thịnh yến khoản đãi, các vịthái tử hoàng tử không cần câu nệ, cứ thoả thích uống rượu!” – Lâm Thu Thànhgiơ chung rượu lên, hào khí ngút trời, cao giọng nói.

Nhưng đáng tiếc, lời nói của lão cũng chỉ thu được một chútsự chú ý của mọi người, khiến họ nâng chung rượu lên uống một ngụm mà thôi.Trong lòng ai cũng hiểu rõ lão chẳng thể cứu vãn được tương lai của Phong quốc,bọn họ đến đây ngày hôm nay là vì sức hấp dẫn của việc, có thể lấy được mỹ nhântuyệt sắc và mười tòa thành trì mà chẳng cần tốn công sức gì.

Lâm Thu Thành cũng không thèm để ý, uống qua vài chung rượu,lão phất tay, một nhóm ca kĩ ăn mặc hở hang từ cửa tiến vào trung tâm điện, bắtđầu múa điệu vũ quyến rũ mê người.

Ánh mắt mọi người đảo liên tục, lúc thì nhìn đám ca kĩ hởhang đang uốn éo nhảy múa, lúc lại liếc sang mỹ nhân tuyệt sắc Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã biết tất cả khách khứa đang nhìn vào mình, đôimắt khép hờ, trong lòng thầm giằng co. Đêm nay nàng trang điểm cẩn thận khôngphải muốn đoạt ánh mắt của tất cả mọi người, mà chỉ cần một mình Nguyên Kỳ màthôi. Nàng vẫn luôn âm thầm quan sát y, nhưng y lại chẳng hề liếc mắt nhìn lấymột lần. Trước đó nàng còn thề với Lâm Khinh Trần rằng sẽ khiến Nguyên Kỳ yêunàng, nhưng giờ nàng không dám khẳng định điều đó. Nguyên Kỳ là một nam nhân cóma lực hấp dẫn rất lớn, từ cách đây rất lâu khi lần đầu tiên nhìn thấy bức họacủa y, nàng đã hồn siêu phách lạc.

“Nghe đồn Thiện Nhã công chúa tài mạo song toàn, hôm nay cóthể để mọi người ngồi đây mở mang tầm mắt được không?” – Người vừa cao giọngnói là Thái tử Bạch quốc đang dán chặt mắt vào Lâm Thiện Nhã.

Nghe vậy, mi mắt Mộ Dung Ca khẽ giật giật, Thái tử Bạch quốccũng có vài phần táo bạo thật. Sau màn múa của đám ca kĩ, lại dồn chú ý vào ThiệnNhã.

Lâm Thanh Nhã khẽ nhếch miệng, cảm thấy thật buồn cười: ThiệnNhã là giai nhân khuynh quốc khuynh thành, đoạt tất cả danh tiếng của nàng, naylại bị so sánh với đám ca kĩ.

Vẻ mặt Lâm Thiện Nhã không hề có chút tức giận nào, ngay cảnhìn mặt Thái tử Bạch quốc nàng cũng không thèm. Bầu không khí trong điện trởnên yên tĩnh, có người thầm cười Thái tử Bạch quốc to gan lớn mật, còn phầm lớnmọi người đều mong chờ màn khoe tài của công chúa Thiện Nhã.

Dưới ánh nhìn của nhiều người, Thái tử Bạch quốc ý thức đượcvừa rồi mình hơi đường đột, xấu hổ nở nụ cười. Cũng không hổ danh là hoàng tửđược hoàng đế Bạch quốc yêu quý nhất, suy nghĩ một lát đã tìm ra lý do chữa thẹn:“Đã mạo phạm rồi, bản cung cũng như mọi người đều yêu quý công chúa Thiện Nhã,tình huống cấp bách muốn nhìn thấy tư thái khuynh thế của công chúa một lần nênmới đưa ra yêu cầu trắng trợn như vậy. Tuy nhiên để cho màn múa của các ca cơthêm phần thú vị, bản cung nghĩ ra một cách, chi bằng các khách quý từ các quốcgia phái người hiến nghệ có được không?”

Người của các nước hiến nghệ ư?

Tất cả đều nhướng mày, mục đích của họ đến Phong quốc để cướiThiện Nhã làm vợ, nên chỉ mang mấy tỳ nữ thông phòng theo thôi, người tài nghệvô song đâu thể tùy tiện dẫn đi. Lời đề nghị của Thái tử Bạch quốc thật đường đột.

Nhưng Lâm Thu Thành lại vỗ tay thật to, kích động nói: “Biệnpháp của Thái tử Bạch quốc quá hay! Thiện Nhã, Thanh Nhã, các con mau lên hiếnnghệ đi!” Ông ta nghiêng đầu về phía hai cô con gái phân phó.

Hai bàn tay Thiện Nhã giấu trong áo nắm chặt lại, phụ hoàngthật hồ đồ! Ngầm so sánh con gái mình với đám người hạ đẳng theo hầu các kháchquý với nhau, đúng là tự chuốc lấy nhục! Nàng là công chúa của một nước, từ trướctới giờ cái mà nàng phải học chính là ‘gặp nguy không loạn’, nên sau khi LâmThu Thành lên tiếng, nàng vẫn gật đầu đồng ý: “Vâng, thưa phụ hoàng.”

Nàng khẽ đảo tầm mắt về phía Nguyên Kì, muốn nhìn thấy chútbiến sắc trên khuôn mặt của người ấy, nhưng hắn vẫn thản nhiên như cũ.

Về phía Lâm Thanh Nhã lại khác, hôm nay có cơ hội hiến nghệ,nàng phải khiến tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái tên Lâm Thanh Nhã.

“Thanh Nhã, người có dung mạo giống Thái tử phi đang ở đâu?”

Trong lúc Lâm Thanh Nhã đang mừng thầm, Lâm Thu Thành liếc mắtkhẽ hỏi. Nàng lập tức đảo mắt về phía Mộ Dung Ca đang đứng sau Triệu Tử Duy.Lâm Thu Thành dời ánh nhìn, tuy rằng đôi mắt đã hơi mờ, nhưng nhìn nghiêng quảthật giống như đúc. Mặc dù chỉ là một tỳ nữ thân phận thấp kém, vậy mà dung mạogiống hệt Thái tử phi còn trẻ, khiến đôi mắt ông ta có chút đục ngầu. Nhưng ôngta cũng không ngu ngốc, hành xử nông nổi, chỉ kích động nhìn chằm chằm Mộ DungCa.

Mộ Dung Ca bỗng nhiên cảm thấy ánh nhìn khiến người khác khóchịu, cô nhìn lại, thấy ánh mắt hoàng đế Phong quốc đang dán chặt vào mình,tràn đầy sắc dục. Cô thu tầm mắt, thầm cảm thấy buồn nôn, đồng thời trong lòngdấy lên nghi ngờ, Thái tử phi Phong quốc là con dâu của ông ta, vậy mà ông tacòn có ham muốn với nàng ta!

Trong chốc lát khi Mộ Dung Ca ngẩng đầu, không ai để ý vẻkhiếp sợ trong đáy mắt Lâm Khinh Trần. Yên Nhi?? Đêm đó không phải Phong Nhi ảotưởng, mà đúng là người thật? Nhưng nhìn kĩ, y lại phát hiện ra, mặc dù khuôn mặtgiống nhau, nhưng nàng ta cùng lắm mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Nếu Yên Nhicòn sống, năm nay đã hai mươi hai. Cho nên, nàng ấy không phải Yên Nhi. Nhìncách ăn mặc của nàng ấy, là người của Tề quốc! Người bên cạnh Thái tử Tề quốcsao?

Triệu Tử Duy nhìn thấy nét kinh ngạc trong mắt Lâm Khinh Trần,đôi mắt đen thẳm của hắn lóe sáng.

Giữa trung tâm đại điện có đặt một cây thất huyền cầm, LâmThiện Nhã đứng dậy bước tới. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành, dáng vẻ thướttha yểu điệu, hấp dẫn mọi ánh nhìn.

“Thiện Nhã đành bêu xấu vậy.” Lâm Thiện Nhã khẽ thi lễ, taonhã ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh xanh xao nhẹ đặt xuống dây đàn. Mọi ngườinín thở nhìn tới, cảnh tượng ngàn năm có một này có lẽ chỉ nhìn thấy một lầntrong đời! Dù sao cũng chỉ có một người trong số họ được ôm mỹ nhân về nhà màthôi.

Mộ Dung Ca hạ thấp mi, giấu mối nghi ngờ vào trong lòng. Côkhép hờ mắt, chuẩn bị thưởng thức tài nghệ đánh đàn của Lâm Thiện Nhã. Nếu lờiđồn đại không phải là giả, chắc chắn Thiện Nhã sẽ khiến mọi người phải kinh diễm.Cô cũng thầm mong chờ!

Tiếng đàn thánh thót vang lên, tựa như một hồ nước tronglành, với từng cơn gió mát lành lạnh trong đêm mùa hạ, phả vào mặt từng người.Âm thanh khoan khoái vấn vít xung quanh, khiến con người ta quyến luyến trongthế giới tiếng đàn, hưởng thụ sự yên bình. Đương lúc tất cả đắm chìm vào trong,tiếng đàn chợt ngừng bặt. Khi mọi người bất mãn mở mắt, Lâm Thiện Nhã đã taonhã đứng dậy, phản ứng của bọn họ khiến nàng tự tin mỉm cười. Nàng liếc qua tấtcả vẻ mặt ngơ ngác, nhìn về phía nam nhân độc nhất vô nhị, người duy nhất khiếnnàng ngày nhớ đêm mong kia, đáy mắt hắn ánh lên nét tán thưởng!

Buổi biểu diễn vừa rồi của nàng vô cùng đặc sắc!

Triệu Tử Duy cũng khen ngợi vài phần, đôi mắt sáng rực nhìnLâm Thiện Nhã! Danh xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ không phải là giả!

Tam hoàng tử Lương quốc mở to mắt nhìn chằm chằm Thiện Nhã,cất tiếng khen ngợi: “Khúc nhạc chỉ có ở trên trời mà thôi!”

“Hay! Tuyệt vời! Xem ra trong thiên hạ không có nữ tử nào cóthể so sánh với công chúa Thiện Nhã.” Thái tử Bạch quốc kích động đỏ mắt, hắn từnggặp qua vô số người, nhưng chưa từng có một người con gái nào khiến hắn rung độngnhư vậy. Huống hồ là một mỹ nhân có một không hai trong thiên hạ.

Các khách quý nhìn Lâm Thiện Nhã với ánh mắt nóng bỏng khônghề che dấu.

Lâm Thiện Nhã khẽ thi lễ: “Thiện Nhã hổ thẹn không dám nhận.”Chỉ có nàng mới hiểu rõ, những năm gần đây vì danh tiếng thiên hạ đệ nhất mỹnhân này mà nàng phải trả giá rất nhiều! Nàng am hiểu nhất chính là thất huyềncầm, đương nhiên trước mặt Nguyên Kì, nàng không thể phạm bất cứ sai lầm nào. Lầntấu đàn vừa rồi, nàng đã thả hết tâm trí vào nó, cuối cùng cũng đổi được ánh mắttán thưởng của hắn.

Mộ Dung Ca mỉm cười, thầm khen ngợi tài đánh đàn cao siêu củaThiện Nhã, quả thật hiếm ai vượt qua được nàng ta. Nhưng dường như vừa rồi ThiệnNhã cũng dồn hết tâm sức vào đó? Cô cảm nhận được ánh mắt của Thiện Nhã hướng vềphía Nguyên Kì, xem ra hoa rơi là cố ý, mà nước chảy cũng có tình.

Nguyên Kì chợt nhướng mắt, thâm trầm liếc cô. Cái liếc mắt ấykhiến người khác kinh hãi, cô lập tức cúi đầu, tiếp tục giả vờ hèn mọn, ungdung mặc kệ mọi chuyện.

Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã cực kì khó coi, nàng không ngờ tài nghệđánh đàn của Lâm Thiện Nhã lại xuất quỷ nhập thần như thế! May mà từ nhỏ nàngkhông hề thích cầm nghệ, sở trường của nàng là phi thiên vũ (điệu múa bay lêntrời), do mẫu phi sáng tạo ra. Năm đó, mẫu phi dựa vào điệu múa này mà chiếm đượcsự sủng ái của phụ hoàng, nàng đã luyện tập nhiều năm, còn điêu luyện hơn mẫuphi vài phần. Nếu Lâm Thiện Nhã dựa vào đàn để chiến thắng, thì nàng sẽ dùngtài múa để giành thắng lợi. Nhưng hiện giờ tất cả mọi người vẫn đang trầm mêvào dư âm của tiếng đàn, nên chẳng ai tự nguyện đi ra. Mà nàng nhìn thấy nụ cườitươi sáng của Thiện Nhã thật chướng mắt.

Các khách quý si mê nhìn Lâm Thiện Nhã, đồng thời trong lòngthầm hạ quyết tâm, nhất định phải đoạt được mỹ nhân. Nhưng khi nhìn về phíaNguyên Kì và Triệu Tử Duy, họ đều không khỏi sợ hãi, chỉ sợ muốn đoạt mà khôngđoạt nổi.

Lâm Thanh Nhã nghiêng người sang Lâm Thu Thành, khẽ nói: “Nếuphụ hoàng muốn toại nguyện như ý, vậy hôm nay phải tuyên bố trước mặt các kháchquý nhi thần cũng hòa thân, của hồi môn là năm tòa thành trì. Chỉ cần phụ hoànggả nhi thần cho Thái tử Tề quốc, phụ hoàng có thể đề xuất ý muốn của mình vớiThái tử Tề quốc.” Vốn nàng định chờ sau khi yến tiệc kết thúc, sử dụng vài thủđoạn để Mộ Dung Ca chủ động lên giường phụ hoàng, sau đó nàng sẽ từ từ thu hútánh nhìn của Nguyên Kì và Triệu Tử Duy từ Thiện Nhã sang mình. Nhưng trong chốclát nàng hiểu ra, nếu để Lâm Thiện Nhã liên thủ với Lâm Khinh Trần, nàng khó cóthể được việc!

Hơn nữa, nàng cũng muốn xem, sau khi Thiện Nhã gả cho NguyênKì như ý muốn, dựa vào năng lực có khiến Nguyên Kì yêu nàng ta được chăng? Cóthể đổi lấy sự yên ổn cho Phong quốc không? Nếu không thể được, đó chính là lúcLâm Thanh Nhã nàng nổi danh thiên hạ! Trái với sự lãnh đạm kẻ nào cũng không thểđến gần của Nguyên Kì, nàng có vài phần ái mộ với Triệu Tử Duy khí phách ngangtàng hơn.

Lâm Thu Thành nghe xong, đôi mắt đảo quanh, cho rằng kế nàycủa Thanh Nhã cũng không tệ, bèn gật đầu đáp ứng: “Được!”

Giữa những lời ca ngợi Lâm Thiện Nhã, Triệu Tử Duy nghiêng đầunói nhỏ với Mộ Dung Ca: “Ngoại trừ tài chơi cờ và ca múa, nàng còn thứ gì kháckhông?”

Nghe vậy, Mộ Dung Ca lập tức khẽ nói: “Trừ hai thứ đó, thiếpkhông biết gì nữa.”

“Ồ?” Triệu Tử Duy rõ ràng không tin, Mộ Dung Ca vốn quen giảvờ giả vịt, nhìn sự tán thưởng của nàng với tài đánh đàn của Lâm Thiện Nhã vừarồi, nàng cũng biết âm luật.

“Lát nữa nàng tới hiến nghệ đi.” Triệu Tử Duy chợt lên tiếng,vẻ mặt khó đoán.

Đôi lông mày đang giãn ra của Mộ Dung Ca dần nhăn lại. Hiếnnghệ ư? Cô liếc qua Lâm Khinh Trần và hoàng đế Phong quốc. Chỉ thấy vẻ kích độngtrong đáy mắt Lâm Khinh Trần đã biến mất, khi nhìn về phía cô, y chỉ mỉm cườiôn hòa. Lòng cô hiểu rõ nụ cười ấy, không thuộc về kẻ phàm phu tục tử! Nhưng vớihoàng đế Phong quốc, cô không thể không đề phòng, thầm cảm giác có điều gì đókhông đúng. Có lẽ tất cả cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng trực giác cô mách bảo, nếu hiến nghệ, sẽ có chuyện xảyra. Cô nhìn Triệu Tử Duy, trầm giọng hỏi: “Thái tử muốn thiếp hiến nghệ thậtsao?”

Đôi mắt Triệu Tử Duy đen thẫm hơn, chỉ trầm mặc không nói. MộDung Ca khẽ mỉm cười, tình yêu trong mắt hắn, so với khát vọng làm bá chủ thiênhạ, quả thực nhỏ bé không đáng kể. Chẳng phải cô sớm đã nhận ra đấy thôi.

Lâm Thiện Nhã hiên ngang trở về chỗ ngồi giữa những tiếng catụng của mọi người.

“Thiện Nhã, sao hôm nay lại xuất toàn lực?” – Lâm Khinh Trầnđã nghe ra ý định của Thiện Nhã, cũng bởi vì thế mới khiến cho tất cả mọi ngườiở đây phải rung động. Nhưng việc nàng dốc toàn lực mà không giữ lại chút vốnnào rất nguy hiểm, có lẽ sau này Lâm Thiện Nhã sẽ không bao giờ thể hiện được mộtkhúc nhạc hoàn hảo, được mọi người tán thưởng như vậy nữa.

Lâm Thiện Nhã cười khổ, sao nàng lại không biết việc đó có hạinhư thế nào. Nhưng dưới tình huống như vừa rồi, nếu nàng không xuất ra toàn lựcthì sao có thể nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Nguyên Kỳ? Nàng không còn lựachọn nào khác, danh hiệu nữ nhân tài hoa của nàng tuyệt đối không phải hư danh.– “Ca không cần lo lắng, trong lòng muội đã có sắp xếp. Nhưng vừa rồi muội thấyca thất thần nhìn về phía Thái tử Tề quốc, là vì sao vậy?”

“Thiện Nhã muội nhìn đi sẽ biết.” – Lâm Khinh Trần đảo tròngmắt sang bên, ý bảo Thiện Nhã nhìn về phía Mộ Dung Ca.

Lâm Thiện Nhã nghi ngờ nhìn sang, vừa thấy người đang đứngsau lưng Triệu Tử Duy, nàng lập tức trừng mắt nhìn trân trối, thiếu chút nữa đãđứng lên đi tới gần nhìn cho rõ hơn. Là Thái tử phi! Nếu không phải do LâmKhinh Trần bảo nàng nhìn thì không bao giờ Lâm Thiện Nhã chú ý tới một tỳ nữ thấphèn.

Lâm Thiện Nhã quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Khinh Trần: “Tháitử phi?”

“Không, nàng ta không phải, thần sắc hoàn toàn khác nhau, tuổitác cũng không phù hợp. Vừa rồi ta cũng tưởng vậy, nhưng nàng ấy khôngphải. YênNhi đã sớm mồ yên mả đẹp, sao có thể sống lại?” – Lâm Khinh trần lắc đầu. Mọiđường nét, cử chỉ của Yên Nhi đều đã in sâu vào trong đầu óc của y, làm sao ycó thể nhận lầm?

Lâm Thiện Nhã thất kinh, nàng biết giờ phút này không nênnhìn chằm chằm vào một đứa tỳ nữ để tránh người khác khỏi nghi ngờ. Hơn nữa,nhìn từ góc độ của nàng, đứa tỳ nữ đó cũng có dáng vẻ hèn mọn, tuy trông khônggiống với những tỳ nữ khác, nhưng thứ duy nhất không giống đó chính là nó códung mạo giống hệt Thái tử phi. – “Phong Nhi vẫn luôn ngày nhớ đêm mong Thái tửphi, ca có thể nói với Thái tử Tề quốc nhường lại đứa tỳ nữ đó, rồi để nó hầu hạcho Phong Nhi.”

Lâm Khinh Trần nghe vậy chỉ cười nhẹ, nghĩ đến Phong Nhi bébỏng khiến hắn có phần đau lòng, hai ngày nay nó luôn đòi gặp Yên Nhi

“Tài đánh đàn của Thanh Nhã không thể so sánh với Thiện Nhãtỷ tỷ nên không dám bêu xấu, Thanh Nhã xin dâng lên các vị một điệu vũ.” – LâmThanh Nhã đã thay y phục sang bộ cánh trắng muốt với ống tay áo rất dài. Dung mạotrang nhã, vẻ đẹp diễm lệ vốn có của nàng hòa cùng sắc trắng trên y phục sinhra sự quyến rũ kì lạ, hoàn toàn trái ngược với vẻ thuần khiết ban đầu.

Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn Lâm Thiện Nhã đềuchuyển sang nàng. Rất hiếm người có thể dung hợp được sự thuần khiết và quyếnrũ ở cùng một chỗ, có người nam nhân nào kháng cự được sức hút từ một nữ nhânnhư vậy đây?

Phản ứng của mọi người khiến Lâm Thanh Nhã vô cùng thỏa mãn,một rặng mây đỏ xuất hiện trên gương mặt. Nàng ta ngượng ngùng nhún mình thi lễ,rồi lập tức tung ống tay áo dài trắng muốt lên không trung, dáng người uyểnchuyển múa quanh dải tay áo mềm mại, gương mặt xinh đẹp của nàng dập dờn thoắt ẩnthoắt hiện.

Điệu Phi Thiên Vũ của Thanh Nhã cần lực chân vững vàng,nhưng mỗi chuyển động lại phải thể hiện sự mềm mại như đang bước đi trên mây, ốngtay áo dài xoay tròn như những đóa mây trắng mờ ảo, Lâm Thanh Nhã như đang baylượn trong không trung với những đám mây trắng vây xung quanh điệu múa củanàng.

Giờ khắc này, Lâm Thanh Nhã có vẻ đẹp thuần khiết hoàn mỹ.

Lâm Thiện Nhã khẽ nhíu mày, thì thầm với Lâm Khinh Trần:“Ca, chúng ta đã quá xem thường nó rồi.”

Mộ Dung Ca lạnh nhạt nhìn điệu múa tung bay của Lâm ThanhNhã, kỹ thuật múa cơ bản của nàng ta khá vững chắc, rất có năng khiếu về khiêuvũ, chỉ cần nhìn cách nàng ta tung dải tay áo dài lên không trung là biết nàngđã tập luyện vất vả thế nào, thân hình hoàn mỹ ổn định vững vàng, trình độ củaThanh Nhã có lẽ còn giỏi hơn Mộ Dung Ca.

Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy nhìn điệu vũ của Lâm Thanh Nhã lạinhớ đến điệu vũ trong rừng cây ngày hôm ấy của Mộ Dung Ca, kỹ thuật của LâmThanh Nhã rõ ràng cao hơn, nhưng lại thiếu vài phần hờ hững mà chỉ Mộ Dung Ca mớicó.

Điệu vũ kết thúc, Lâm Thanh Nhã quỳ gối hạ thắt lưng, dịudàng nói: “Thanh Nhã bêu xấu rồi!”

“Thanh Nhã công chúa không hổ danh là muội muội của ThiệnNhã công chúa, dung mạo lẫn tài hoa đều đẹp như nhau!” – Có người khen ngợi.

Riêng điệu vũ này đã tốn biết bao tâm tư của Lâm Thanh Nhã,giờ phút này nàng thực sự quyến rũ động lòng người. Mặc dù dung mạo của nàngkhông đẹp tới mức chấn động như Lâm Thiện Nhã, nhưng sự cố gắng này có thể đặtnàng sáng ngang với Thiện Nhã.

“Thì ra Phong quốc còn có một vị công chúa tài sắc vẹn toànnhư vậy!”

Gương mặt Lâm Thanh Nhã giãn ra, cười ngượng ngùng. Nụ cườicủa nàng thật hoàn mỹ, quyến rũ hòa cùng thanh khiết.

Hoàng đế Phong quốc tự hào khi nhìn thấy phản ứng của mọingười, lão cũng cảm thấy mình quả thực đã không chú ý nhiều tới Lâm Thanh Nhã,xem ra con bé có thể giúp được nhiều cho lão đây! Nếu đã như vậy, lão sẽ hoànthành mong muốn của Thanh Nhã.

Sau khi dừng điệu vũ bước trên mây mờ ảo, Lâm Thanh Nhã trởvề vị trí, tao nhã ngồi xuống, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước nhưng miệng lạinói với Lâm Thiện Nhã rằng: “Thiện Nhã tỷ tỷ, Thanh Nhã chờ đợi ngày này đãlâu.” – Ngày nào nàng cũng đợi, đợi cho đến lúc có thể khiến toàn thiên hạ biếtLâm Thanh Nhã nàng là ai, trước đây nàng không có cơ hội đó, nhưng rốt cuộc hômnay cũng đã có.

Lâm Thiện Nhã nhẹ nhàng cười: “Bản cung chúc mừng Thanh Nhãmuội muội.” – Chỉ dựa vào một điệu múa mà muốn xoay chuyển cả cục diện sao? LâmThanh Nhã thật quá si tâm vọng tưởng!

“Tạ tỷ tỷ chúc mừng. Thanh Nhã có được thành tựu như ngàyhôm nay, tất cả là nhờ công lao tỷ tỷ thường ngày dạy dỗ. Từ đáy lòng Thanh Nhãmong tỷ tỷ có thể được như nguyện.” – Lâm Thanh Nhã cười dịu dàng, trả lời.

Lúc này, trong đại điện xuất hiện một người, là người hiếnnghệ của Hạ quốc.

Người này chính là Ánh Tuyết đang bị nội thương và kiếmthương. Ánh Tuyết có dung mạo tuyệt sắc, vì bị thương mà sắc mặt hơi tái nhợt,nhưng chính điều đó lại toát lên vẻ mỏng manh yếu đuối cho nàng ta.

“Thiếp là nô tỳ của Thái tử Hạ quốc, cả gan dâng lên một bàica.” – Nàng đứng giữa trung tâm điện, tư thái không hề hèn mọn, ngược lại còncó phần cao ngạo, nàng thể hiện vị trí của mình một cách hết sức chính xác.

Giọng hát du dương uyển chuyển vô cùng êm tai vang lên, có lẽđây là một dài dân ca của Hạ quốc, làn điệu rất có phong cách của Hạ quốc.

Có thể nói giọng hát của Ánh Tuyết rất hay, âm sắc tinh thuầntrong trẻo, trời sinh hơi khàn khàn, từng làn điệu êm tai từ từ tuôn ra.

Sau khi thưởng thức màn biểu diễn xuất sắc của Lâm Thiện Nhãvà Lâm Thanh Nhã, cho dù giọng hát của Ánh Tuyết có hay đến đâu thì nàng tacũng chỉ là một nô tỳ, vì thân phận này mà Ánh Tuyết phải chịu lép vế hơn hẳn,mọi người cũng chỉ thưởng thức bài ca của nàng mà thôi. Nhưng không khó để nghera, Ánh Tuyết vẫn chưa sử dụng hết toàn lực, nàng ta không có ý định tranhgiành danh tiếng.

Đúng là màn biểu diễn của hai vị công chúa Phong quốc đã làmrung động tất cả mọi người, Ánh Tuyết chỉ là một nô tỳ, dù có biểu diễn tốtcũng không thể so sánh với Lâm Thiện Nhã và Lâm Thanh Nhã.

Mộ Dung Ca đã đợi sẵn ở cửa đại điện, khi Ánh Tuyết hoàn tấtmàn biểu diễn, bước xuống thì gặp ngay Mộ Dung Ca, Ánh Tuyết dùng thanh âm chỉcó hai người nghe thấy nói: “Hôm nay ta mới biết vì sao Thái tử và Thái tử Tềquốc lại đối xử đặc biệt với ngươi, thì ra là vì ngươi có dung mạo giống hệtThái tử phi Phong quốc đã chết.” – Nụ cười của nàng ta có phần hả hê.

Mộ Dung Ca khẽ liếc qua, thản nhiên nói: “Theo ta được biết,bởi vì ngươi ngu xuẩn nên đã phải trả giá bằng việc cả đời không thể mangthai.” – Vì một lần ngu xuẩn mà phải trả giá quá đắt, lúc này còn muốn ngu xuẩnlần thứ hai sao?

Sắc mặt Ánh Tuyết tái nhợt, theo bản năng đưa tay xoa bụng.Một cước của Triệu Tử Duy khiến lục phủ ngũ tạng của nàng bị trọng thương, cũngkhiến nàng cả đời này không thể có con, đây chính là cái giá đắt nhất mà nàngphải chịu đựng. Lúc đó Ánh Tuyết chưa nhìn rõ tình thế mà đã xuất thủ nên mớirơi vào kết cục như vậy.

Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn lướt qua phản ứng của Ánh Tuyết,cô rũ mắt, cúi đầu bước vào trong điện.

Khi Mộ Dung Ca từ từ tiến vào, một vài đạo ánh mắt chiếu xuốngcô.

Cả Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã đều nhìn Mộ Dung Ca,trong lòng họ dấy lên nghi vấn. Thái tử Tề quốc để cô lên hiến nghệ chắc hẳn phảicó âm mưu?

Hoàng đế Phong quốc vừa nhìn thấy Mộ Dung Ca, hai mắt lão lậptức sáng ngời.

Nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Nhã càng thêm quyến rũ xinhđẹp.

Nguyên Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt hắn đen láy lạnh giá như đỉnhnúi quanh năm phủ đầy băng tuyết, thâm trầm khó lường nhìn Mộ Dung Ca. Mỗi bướcđi hướng vào trong điện của cô đều như đang đạp lên than nóng cắm đầy những mũigai nhọn. Nhìn vẻ trấn định thong dong của Mộ Dung Ca có vẻ như cô không biếtgì hết, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy hình bóng của cô, dường như từsâu thẳm trong lòng Nguyên Kỳ có một vết rách từ từ nứt ra.

Triệu Tử Duy bỗng nhiên nắm chặt song quyền, âm trầm nhìn MộDung Ca. Hắn nhớ tới tin tức nhận được lúc ban sáng từ Tề quốc, đôi mắt hắncàng thêm tối tăm. Để bảo toàn ngôi vị Thái tử và vì Tề quốc, hắn bắt buộc phảilàm như vậy, đó là cách duy nhất.

Mấy vị hoàng tử Phong quốc vừa nhìn thấy dung mạo của MộDung Ca đều vô cùng kinh ngạc. “Dung mạo của cô gái này giống hệt Thái tử phi.”

Không khí trong điện lúc này rất náo nhiệt, dù bọn họ có ngạcnhiên nhưng cũng chỉ dám nhìn nhau thắc mắc mà thôi. Nhị hoàng tử Phong quốcthích thú nhìn về phía Lâm Khinh Trần, muốn thấy được điều gì ở trong mắt ynhưng không thành công, trong đôi mắt ấy chỉ có sự bình tĩnh.

“Thiếp là tỳ nữ của Thái tử Tề quốc.” – Mộ Dung Ca ngẩng đầu,cất lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Giới thiệu một câu ngắn gọn, cô liền ngồi xuống, trước mặtlà cây thất huyền cầm, trong mắt cô lóe lên ánh sắc lạnh. Mộ Dung Ca nhìn lướtqua Triệu Tử Duy, cô nghe nói Thái tử phi Phong quốc rất giỏi cầm kỹ, nếu nàng ấycòn trên đời, nhất định sẽ tranh nhất nhì với Thiện Nhã công chúa. Triệu Tử Duybiết cô giấu tài nên đã sai người mang cầm lên trước.

Có rất nhiều chuyện đã bắt đầu thì không thể hối hận làm lại.Rõ ràng hắn hiểu điều đó hơn cô.

Mộ Dung Ca khép hờ đôi mắt, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đặtlên cây thất huyền cầm.

Vì để nâng cao khí chất nên từ nhỏ cô đã phải luyện cầm, hơnnữa, từ những ký ức của phần thân thể này, cô biết cầm kỹ là một trong nhữngtài nghệ mà các tiểu thư khuê các ở đây bắt buộc phải học, có thể nói phần thânthể này không hề xa lạ với thất huyền cầm, không những thế Mộ Dung Ca trước đâycòn khá am hiểu về cầm, nhưng suy cho cùng vẫn kém xa Thiện Nhã công chúa.

Tiếng đàn ngân lên, nó không thánh thót như tiếng đàn củaLâm Thiện Nhã, vừa vào phần mở đầu đã là một cảnh tượng rộng lớn.

Thập diện mai phục, nơi nào cũng đầy sát khí. Sinh ra ở thờiloạn, khói lửa nổi lên khắp nơi. Thân là nữ tử nên bất đắc dĩ phải trở thành đồchơi cho đám đàn ông. Con đường phía trước trải đầy bụi gai đâm chảy máu, nguycơ trùng trùng. Khi làn sương mù dày đặc mở ra, chính là lúc thiên hạ đại loạn!

Tiếng đàn xơ xác tiêu điều tỏa ra từ những ngón tay lướttrên dây đàn, phảng phất như được nhìn thấy đất trời mênh mông trên thảonguyên, bỗng từ đâu hàng nghìn hàng vạn binh mã thúc ngựa tiến tới, đất trờicũng đổi sắc.

Triệu Tử Duy cau mày, chăm chú nhìn Mộ Dung Ca, nàng đangdùng tiếng đàn để bộc lộ những tâm tư giấu kín nơi đáy lòng?!

Tiếng đàn đã ngừng nhưng mọi người vẫn còn khiếp sợ, họ chưatừng được nghe khúc nhạc nào chấn động như vậy, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Nguyên Kỳ nắm chặt chung rượu y đang thưởng thức, đôi mắt tốiđen không thể rời khỏi nữ nhân đang từ từ đứng dậy kia.

“Hay hay! Thì ra bên cạnh Thái tử Tề quốc lại có nhân vật lợihại như vậy, tỳ nữ này cũng không tệ. Thái tử Tề quốc có bằng lòng tặng cho trẫm?”– Lâm Thu Thành phục hồi lại tinh thần, lão lập tức chiếu cặp mắt nóng bỏng lênngười Mộ Dung Ca, sau đó quay sang Triệu Tử Duy đưa ra yêu cầu của lão.