Thiên Vị

Chương 11



Editor: Flower Nhật

Trong giấc ngủ, JaeJoong cảm thấy thật an ổn, khẽ nhích nhích người lại gần. Đột nhiên, cậu cảm thấy có điểm là lạ, như thế nào hôm nay lại đặc biệt ấm áp?

Nghi hoặc mở to mắt ra, nhìn thấy sau đầu mình là cánh tay rắn chắc của ai kia, JaeJoong lẩm bẩm ‘Xin Thượng Đế phù hộ con’ rồi chậm rãi quay người ra đằng sau, quả nhiên thấy được khuôn mặt của YunHo!

Ai nha mẹ ơi!

JaeJoong trong lòng kinh hô một tiếng, tối hôm qua ngủ lại trong phòng hắn cũng không biết!

Trộm ngắm ngắm bộ dáng khi ngủ của YunHo, JaeJoong không chú ý đến bàn tay đang di động của hắn, đến khi kịp phản ứng thì cậu đã bị YunHo xoay người đặt dưới thân.

“Nha! Jung… Jung YunHo, anh làm cái gì?! Tránh ra!” JaeJoong cuống quít giãy giụa.

YunHo không trả lời vội, chỉ nhẹ nhàng cầm bàn tay đang ầm ĩ của JaeJoong giam trên đỉnh đầu, sau đó gian tà cười:

“Đừng lộn xộn.”

JaeJoong mặt đỏ hồng, không kịp nhìn biểu tình của YunHo, gào lên:

“Jung YunHo, tôi cho anh biết, anh đừng hòng nghĩ này nọ với tôi! Còn nữa, mau buông ra, bằng không tôi… A hỗn đản! Anh đừng cắn ưm…”

Nghe tiếng rên rỉ của bản thân, JaeJoong lập tức cắn chặt môi dưới, trừng mắt kinh ngạc nhìn YunHo đang cắn xương quai xanh của mình.

Hắn, không phải muốn… thượng mình đi?!

JaeJoong nghĩ xong, lập tức ngẩng phắt đầu dậy, lại bị cái hôn của YunHo đè xuống, vừa tính phun lời mắng chửi cũng phải nuốt vào trong.

Nụ hôn lần này cùng lần trước không giống nhau, nếu như nói lần trước là ôn nhu, thì lần này chính là bá đạo, còn mang theo khí thế sở hữu mãnh liệt, tràn đầy đều là ***.

Đầu lưỡi YunHo mạnh mẽ thâm nhập khoang miệng JaeJoong, mút mát mật dịch bên trong, đầu lưỡi linh hoạt dò xét từng ngóc ngách, cuối cùng dừng lại trên đầu lưỡi cậu, kéo sang khoang miệng mình, chậm rãi nhấm nháp.

Bởi vì nụ hôn quá kịch liệt, nên khi tách ra vô tình phát ra âm thanh làm người ta thẹn thùng, một đường chỉ bạc theo trong miệng hai người đi ra. YunHo ngẩng đầu nhìn JaeJoong, từ từ buông lỏng cánh tay đang bị giam của cậu.

Tuy rằng tay đã được giải phóng, nhưng JaeJoong lúc này giống như đang trầm mê giữa những cái hôn, chẳng những không phản kháng, mà còn vươn tay ôm lưng YunHo, nghiêng đầu để môi YunHo thuận đường hôn xuống vành tai mình.

YunHo nhìn JaeJoong nhu thuận như vậy càng thêm làm càn, ở trên cổ dùng sức hôn mạnh, để lại một cái ký hiệu. Tiếp theo để lại vô số ký hiệu lớn nhỏ dọc xương quai xanh, sau đó ngẩng đầu hỏi cậu:

“JaeJoong, em… Có biết chúng ta hiện tại đang làm cái gì hay không? Nếu em không muốn, tôi sẽ lập tức dừng lại.”

Nghe YunHo nói xong, JaeJoong hoàn toàn tỉnh táo lại, muốn cự tuyệt, nhưng thân thể không khống chế được ngẩng đầu hôn hắn. Cái này cho dù JaeJoong có ầm ĩ bảo ‘Không’ thì YunHo cũng sẽ mạnh mẽ thượng cậu a!

Đầu lưỡi chạm khẽ chạm, JaeJoong cảm giác được YunHo đang cởi y phục của mình, bàn tay lành lạnh dừng trước ngực cậu, nắm hai điểm hồng hồng.

“Ưm…” JaeJoong cúi đầu rên rỉ một tiếng.

YunHo rời khỏi môi JaeJoong, cúi đầu ngậm một điểm hồng của cậu, bên kia vẫn như trước lấy tay vuốt ve.

Vươn đầu lưỡi đảo một vòng quanh điểm hồng đáng yêu kia, sau đó hơi hơi cắn, nhẹ nhàng kéo kéo, nghe được tiếng rên rỉ không nặng không nhẹ của JaeJoong như trong dự kiến, YunHo cười cười, sau đó buông điểm hồng đã bị mình đùa giỡn đến cứng lên, đi tới bên kia, bàn tay không ngoan ngoãn lần theo đường cong của JaeJoong đến hạ thân, muốn cởi quần cậu thì lại bị JaeJoong bắt lấy.

“Làm sao vậy?” Thanh âm khàn khàn mang theo *** nồng đậm.

“Em… Em…” JaeJoong đỏ mặt, ‘Em em’ nửa ngày cũng không nói được.

YunHo nhìn mặt khuôn mặt khó hiểu của JaeJoong suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới hiểu ra là do cậu thẹn thùng, cười cười hôn lên cổ JaeJoong, YunHo đẩy nhẹ tay cậu ra, tiếp tục công việc của mình.

Lúc quần bị cởi, cả người JaeJoong đỏ hồng hệt như tôm luộc, YunHo kề sát tai cậu, thì thầm hỏi:

“JaeJoong, này không phải là lần đầu tiên của em đi? Em chính là một người luyến ái ba năm.”

“Ai… Ai nói yêu ba năm liền nhất định sẽ làm chứ.”

“Thật tốt, vậy lần đầu tiên của em là tôi.” YunHo cúi đầu nở nụ cười.

“Anh vui vẻ cái quỷ gì nha!” JaeJoong giờ phút này muốn thẹn đến chết, đã vậy YunHo còn cố tình chen mấy câu ngu ngốc vô.

“Bởi vì, lần đầu tiên của em là tôi.” YunHo nói xong, lại tiếp tục làm việc của mình.

JaeJoong ngẩn người, khóe miệng không tự giác cong lên, ngay lập tức lại bị tiếng rên rỉ thay thế. YunHo cởi bỏ vật che chắn cuối cùng của cậu, cầm lấy phân thân hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên xuống.

“Ưm hừ… Jung… YunHo, anh không lẽ ưm… đã có kinh nghiệm?” JaeJoong rất hưởng thụ mắt nhắm mắt mở hỏi.

“Nhìn em tự nhiên có.” YunHo dùng lực một chút, JaeJoong liền chịu không nổi cả người run lên.

“Thực mẫn cảm.” YunHo mỉm cười, tiếp tục xoa nắn, cho đến khi JaeJoong sắp đạt đến cực hạn.

JaeJoong khó chịu cong người lên, hai tay cầm chặt ra giường, cắn môi dưới ngăn chặn tiếng rên rỉ dọa người. YunHo cũng không vội, dùng sức nhéo nhéo phân thân của cậu, khiến JaeJoong không thể không mở miệng rên lên, sau đó hắn nhướn mày dừng động tác, không nhúc nhích nhìn JaeJoong.

JaeJoong khó hiểu nhìn YunHo, thấy hắn bất động nhìn mình liền quyệt quyệt miệng, hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Em muốn tôi làm thế nào?”

“Anh…” Đến lúc này rồi mà còn muốn làm khó mình.

“Sao? Em không nói tôi không biết phải làm những gì.” YunHo nói rồi đưa tay lướt qua môi JaeJoong.

JaeJoong bắt lấy tay YunHo, sau đó lôi tay hắn đến hạ thân của mình, nói:

“… Em… muốn anh đối em giống vừa nãy.” Mặt đỏ tưng bừng.

YunHo thuận thế vuốt ve:

“Thích không JaeJoong?”

Cậu bị buộc đến nước mắt đều sớm rơi xuống, gật gật đầu, liền vươn tay ôm cổ YunHo, áp thân thể mình lên, tìm kiếm an ủi.

YunHo một bên hôn JaeJoong, một bên tiếp tục động tác dở dang, làm JaeJoong thở gấp liên tục. Đến khi cậu sắp phóng thích thì đột nhiên hắn thả chậm tốc độ.

“Ưm a… Ưm… Mau… Nhanh lên, em… Mau không được… Ân…” JaeJoong hổn hển nói, đưa tay muốn tự mình an ủi thì bị YunHo ngăn lại.

“Gọi tên tôi, gọi tên tôi tôi sẽ giúp em.” YunHo nói xong, tiếp tục chậm rãi lên xuống.

“Ưm hừ… Jung… Jung YunHo…” JaeJoong khó nhọc gọi.

“Sai rồi.” YunHo bất mãn nhíu mày.

“Hỗn đản! Anh… Anh khi dễ em, không cho em bắn… Ưm… Yun… Yun, nhanh lên.” JaeJoong bị tra tấn, khẽ khóc, lung tung nói xong thì cảm thấy động tác trên tay YunHo đột nhiên nhanh hơn.

“Ưm… Aha… Ân… A a a…” JaeJoong rốt cục giải phóng trong tay YunHo.

JaeJoong vô lực nằm ở trên giường mở to mồm thở phì phò, tròn mắt thoáng nhìn YunHo vươn đầu lưỡi liếm liếm đồ vật của mình trên tay, JaeJoong xấu hổ muốn chết, đúng lúc YunHo nhìn qua, cậu lập tức lấy gối che mặt mình lại:

“Đừng nhìn em!”

“Vì sao? Hương vị của JaeJoong ăn thật ngon.” YunHo nói, tay lại đưa về phía hạ thân JaeJoong, tách đôi chân tuyết trắng thon dài ra.

“Anh còn muốn làm gì?! A…” Lời nói bị ngắt quãng vì động tác của YunHo, hắn đem một ngón tay tiến vào mật huyệt của cậu.

“JaeJoong, em thỏa mãn, nhưng tôi thì chưa.” YunHo đáp, dùng tay kia ném cái gối đi, hôn lên môi JaeJoong.

“Ưm… Em… Em cũng có thể lấy tay… Giúp anh.”

“Tay không thỏa mãn được tôi, phải nơi này mới được.” YunHo nói xong, lại duỗi thêm một ngón tay vào.

“A… Đau! Đau quá… Ân… Chờ… Chờ một chút, anh đừng… Đừng nhúc nhích a…” JaeJoong nhíu chặt mày.

“Không thể đợi được nữa.” YunHo đáp, kéo tay cậu đến hạ thân của hắn.

JaeJoong lúc chạm vào phân thân của YunHo liền hoảng sợ, đây là của con người sao?

YunHo ấn tay JaeJoong lên xuống vài cái ở hạ thân mình, sau đó nói với cậu:

“JaeJoong, tự mình động.”

JaeJoong đỏ mặt chậm rãi lên xuống, cậu cảm thấy được phân thân của hắn còn có thể lớn hơn nữa, không khỏi hung hăng hâm mộ một phen.

Lúc YunHo đưa ba ngón tay tiến vào mật huyệt của JaeJoong, JaeJoong bị đau, dùng sức nắm chặt phân thân của YunHo, hại hắn suýt chút nữa bị tước mất vũ khí.

“Thật… Đau quá. Không làm nữa, không làm nữa Jung YunHo.” Hốc mắt JaeJoong bắt đầu đỏ lên, cậu không nghĩ sẽ đau như vậy.

“Đã đến đây thì không dừng được nữa, JaeJoong.” Ngay từ đầu tôi đã cho em cơ hội.

YunHo nói xong, ba ngón tay trong cơ thể cậu bắt đầu hoạt động khai khẩn, đau đớn cùng khoái cảm khác thường mang đến cho JaeJoong mâu thuẫn trước nay chưa từng có. Cậu vừa muốn YunHo rút tay ra, lại vừa muốn ngón tay của hắn tiếp tục thâm nhập.

“Ân… A… Ân hừ… Anh... Đừng xâm nhập nữa … Ân… Đủ… Đủ sâu a…”

Cảm thấy khai mở đã đủ, YunHo rút tay ra, sau đó nâng phân thân lên để trước mật huyệt của cậu, cọ cọ quanh thân mật huyệt rồi chậm rãi đưa vào.

“Ân… A… Đau… Đau quá… Đi ra ngoài… Jung YunHo đi ra ngoài… Thật sự từ bỏ… Đau quá…” JaeJoong vừa nói, vừa khóc.

“Ngoan, ôm chặt tôi, thả lỏng đi.” YunHo ngẩng đầu hôn lên nước mắt JaeJoong.

Vất vả lắm mới đi vào được một nửa, YunHo đã nhịn đến mức đầu đầy mồ hôi, còn JaeJoong sống chết không chịu để một nửa còn lại tiến vào, YunHo đành phải dừng lại dỗ JaeJoong.

“Ngoan, lập tức không đau. JaeJoong, JaeJoong… Đừng khóc.” YunHo khẽ lau mồ hôi trên trán cậu, ôn nhu nói.

“Oa, không làm nữa Jung YunHo, thật sự đau quá, em chịu không nổi.” JaeJoong khóc lắc lắc đầu, bộ dáng đáng thương khiến YunHo thật muốn hung hăng tiến vào.

“Yun… Yun, không làm nữa được không? Không làm nữa, đau quá, em sẽ chết mất, năn nỉ anh mà.”

JaeJoong làm nũng, khiến cho YunHo nghe xong có loại xúc động muốn chết. Chẳng lẽ em không biết đối với nam nhân, thời điểm *** đến không cần làm nũng sao?!

“Ngoan, thừa dịp lý trí của tôi còn, cho tôi đi vào, bằng không khiến em càng đau thôi JaeJoong.”

“… Kia… Vậy anh nhẹ một chút nha…” JaeJoong còn chưa nói hết câu đã bị YunHo dùng sức, một nhịp tiến thẳng vào trong, nước mắt lập tức tuôn xối xả.

“Lừa đảo! Lừa đảo! Anh gạt em, rõ ràng bảo anh nhẹ một chút đi, anh… Ừ… A… Ân hừ… A a a… Đừng, đừng như vậy… Mau.”

YunHo không chịu nổi khẽ run lên, mật huyệt như lửa nóng hút chặt phân thân của hắn. YunHo trong cơ thể JaeJoong chậm rãi trừu sáp, bởi vì đã quen dần, nên ra vào càng thêm thuận lợi.

“Ưm… Aha… Ừm… Chậm… Chậm một chút a… Không cần… Không cần sâu như vậy… Ân hừ… Đến… Đến đỉnh…” JaeJoong câu được câu mất thỉnh thoảng nói, vươn tay ôm chặt bả vai YunHo.

“JaeJoong… Ân… Thật thoải mái…” YunHo nói xong, liền cúi đầu hôn lên môi JaeJoong.

JaeJoong dù bị hôn nhưng vì tốc độc quá nhanh của YunHo mà vẫn phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, lúc YunHo dùng sức một nhịp tiến vào, JaeJoong lập tức rời khỏi môi hắn hô lớn.

“A a a a a a… Ân… Yun… Lại… Lại dùng lực đi… Aha… Ừ…” JaeJoong kìm lòng không được nói, hai chân quấn quanh thắt lưng YunHo.

YunHo đưa hai chân JaeJoong lên vai, sau đó dùng sức tiến vào người cậu, JaeJoong thấp giọng rên rỉ, chỉ cần nhấc đầu liền thấy nơi kết hợp của hai người, còn rõ ràng thấy được phân thân YunHo ra vào trong cơ thể mình.

“JaeJoong… JaeJoong…” YunHo điên cuồng mà trừu sáp, không ngừng gọi tên JaeJoong.

Giờ phút này, lý trí của hắn như bị *** cắn nuốt, trong đầu chỉ nghĩ phải hung hăng tiến vào người cậu, điên cuồng mà đoạt lấy hết thảy của cậu.

“Ân hừ… A a a… Không… Không được… Yun, phải… Muốn… Ừ… Mau… Nhanh lên…” JaeJoong nói xong, ôm chặt cổ YunHo.

Tay YunHo giúp JaeJoong lên xuống, đồng thời cũng gia tăng tốc độ trừa sáp của mình. Mỗi lần xâm nhập, JaeJoong đều không chịu nổi cong mình ra sau tạo thành tư thế thật xinh đẹp, đối với YunHo mà nói, chính là hấp dẫn vô cùng.

“A a a… Phải… Muốn … Ừ… Ân… Yun… Yun… A… A…”

“Ân… JaeJoong… Cùng nhau… Ân…”

YunHo ôm lấy JaeJoong, tiến vào càng thêm sâu, đồng thời trong cơ thể JaeJoong chuyển động. Một tiếng gầm nhẹ của cả hai, rốt cuộc cùng nhau tới đỉnh, cả hai cùng lúc ngã xuống giường thở hổn hển.

YunHo nhìn JaeJoong thần tình ửng đỏ sau khi đạt tới cao trào, không khỏi ngẩng đầu hôn lên môi cậu, JaeJoong cũng ôm chặt cổ YunHo, nhận cái hôn của hắn. Phân thân của YunHo còn tại trong cơ thể cậu liền cứng rắn lên, chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng rên rỉ của JaeJoong. Xem ra sáng nay cả hai người đều không ra khỏi phòng được rồi, à nhầm, phải nói là không xuống giường được rồi.

“YooChun, anh nói ngu ngốc kia đi đâu?” ChangMin không tin được ngoáy ngoáy lỗ tai.

“ChangMin thiếu gia, ngài không có nghe nhầm, JaeJoong thiếu gia ở trong phòng thiếu gia, từ tối hôm qua đến bây giờ.” YooChun nói, cố ý nhấn mạnh ‘từ tối hôm qua đến bây giờ ’.

“Khó trách JaeJoong thiếu gia đến giờ còn chưa xuống dưới, hôm qua JunSu thấy thiếu gia đem JaeJoong thiếu gia đang khóc lóc kéo vào trong phòng.” JunSu mỉm cười nói.

“… Bọn họ không phải là đang làm chuyện mà nhi đồng không nên biết đi?!” ChangMin thần tình hắc tuyến nhìn lên lầu.

“Chính xác!” YooChun nhìn ChangMin, trầm trọng gật đầu.

ChangMin liếc lên lầu, khó hiểu:

“Thực không biết hắn thích ngu ngốc kia chỗ nào.”

“ChangMin thiếu gia cũng thực thích JaeJoong thiếu gia không phải sao? Ngài chưa từng trước mặt người khác cười qua, chỉ trừ lúc ở cùng JaeJoong thiếu gia.” JunSu nói.

“JunSu, sao anh suốt ngày bênh vực JaeJoong vậy?” ChangMin trừng mắt nhìn JunSu.

“ChangMin thiếu gia, JunSu cảm thấy JaeJoong thiếu gia là một người thực đáng yêu, mà ngay cả khi thô tục, JaeJoong thiếu gia cũng có thể nói rất đáng yêu mà. Hơn nữa ở cùng một chỗ với JaeJoong thiếu gia có thể gặp được nhiều chuyện lý thú a!” JunSu đáp, không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười.

“YooChun, anh cảm thấy thế nào?” ChangMin quay sang YooChun.

YooChun cười cười, nói:

“Ngay cả thiếu gia cùng ChangMin thiếu gia đều thích JaeJoong thiếu gia, thì làm sao YooChun có thể không thích mà?”

“Ai, nói lại lần nữa, tui không có thích ngu ngốc kia!” Mới là lạ.

YooChun cùng JunSu nhìn nhau cười, không nói gì.