Thiên Vị

Chương 12



Editor: Flower Nhật

Kim JaeJoong không biết đã ngủ bao lâu, khi cậu tỉnh lại thì đã không thấy YunHo trong phòng. Cúi đầu nhìn quần áo sạch sẽ trên người mình, JaeJoong cho đến giờ vẫn không thể tin được mình cùng YunHo làm, lại làm ba lần!

Nếu như nói lần đầu tiên là không khống chế được, vậy chứ lần thứ hai và thứ ba là gì? Huống chi ngay từ lần đầu, bản thân mình còn thanh tỉnh nhưng vẫn đáp ứng hắn.

JaeJoong quả thực rối rắm, mình và YunHo rốt cuộc là gì của nhau? Jung YunHo chưa từng nói thích JaeJoong, lại càng đừng nói tới yêu. Chính mình đối với YunHo là cảm giác gì cũng chưa rõ ràng liền cùng hắn làm, này hết thảy đều xảy ra quá nhanh.

Loại quan hệ này, chẳng lẽ gọi là bạn giường sao?

Nghĩ đến từ này, JaeJoong gắt gao nhíu mày, lấy tay chống thân ngồi dậy, phía sau truyền đến từng đợt đau đớn, thắt lưng một chút khí lực cũng không có.

Cậu cắn cắn môi, xoay người bước xuống giường, khó khăn đi tới cửa, cửa vừa mở liền thấy JunSu đứng ở ngoài, thấy JaeJoong đi ra lập tức vươn tay đỡ cậu, nói:

“JaeJoong thiếu gia, ngài có đói bụng không? Thiếu gia kêu JunSu chuẩn bữa sáng cho JaeJoong thiếu gia ăn.”

“Hắn ở đâu?” JaeJoong ngữ khí bất hảo hỏi.

“Thiếu gia cùng ca đi ra ngoài, nghe nói trong bang có việc, chắc cũng phải khá lâu mới về, phân phó JunSu phải chăm sóc JaeJoong thiếu gia thật tốt.” JunSu trả lời.

Cậu miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó đột nhiên nhận ra trong nhà có rất nhiều nam nhân mặc âu phục đen, liền hỏi:

“Những người này là ai?”

“JaeJoong thiếu gia, những người này là do thiếu gia phái đến để bảo hộ ngài. Còn nữa, thiếu gia nói JaeJoong thiếu gia mấy ngày này không nên ra ngoài, nếu như có việc gấp cần phải đi thì nhất định phải mang theo ChangMin thiếu gia và JunSu.”

JaeJoong nghe xong liền đen mặt.

ChangMin, chẳng lẽ muốn ta nhất định nửa bước không rời ChangMin? YunHo hẳn là rất quan tâm ChangMin đi.

“JaeJoong thiếu gia?” JunSu nghi ngoặc gọi.

JaeJoong lắc đầu, nói:

“Không có gì, đi xuống thôi.”

JunSu đỡ JaeJoong đi xuống lầu, vừa mới bước xuống thì bị đám người mặc âu phục đen gọi to ‘JaeJoong thiếu gia’ khiến cậu ba hồn bảy phách đều bay mấy. Phục hồi tinh thần lại, JaeJoong quay qua nói với JunSu:

“Về sau bảo họ đừng gọi hyung như vậy nữa, thực là giống đại ca quá đi!” (người ta là đại tỷ mà)

JunSu gật gật đầu, để JaeJoong ngồi trên ghế sa lon, sau đó đi lấy đồ ăn cho cậu. JaeJoong ngồi một mình lại bắt đầu miên man suy nghĩ, cuối cùng hối hận ném cái gối đang ôm trong ngực.

“Thực mẹ nó gặp quỷ, cư nhiên lại cùng hắn làm! A a a a a.”

“Ngu ngốc, anh lại lên cơn gì nữa?!” ChangMin nhìn, vẻ mặt khinh bỉ ngồi xuống bên cạnh JaeJoong.

JaeJoong thấy ChangMin liền đố kỵ, đây là đứa con mà YunHo sủng ái vô cùng!

“Này, tiểu quỷ chết tiệt, xem ra nhóc thật hạnh phúc khi được YunHo sủng ái như vậy nha, còn nói anh vô luận đi đâu đều phải mang theo nhóc, thực mẹ nó đáng ghét!”

ChangMin trừng mắt liếc JaeJoong, sau đó nhìn gối ôm trên mặt đất vừa bị JaeJoong ném đi:

“Ngu ngốc! Hắn sủng ái chính là anh, không phải tui, đừng có cái gì cũng đổ lên người tui.”

“Gì?” JaeJoong khó hiểu nhìn ChangMin.

“Anh nghe cho kỹ, người hắn sủng ái là anh không phải tui. Mọi việc hắn bảo anh làm, hết thảy đều vì an toàn của anh. Anh phải biết rằng, người như hắn, điều tối kỵ nhất chính là để người khác tìm được nhược điểm, cũng giống như rồng sợ bị hủy nghịch lân vậy. Mà anh, Kim tiên sinh ngu ngốc, anh chính là nghịch lân của YunHo!”

“ChangMin…” JaeJoong tròn mắt nhìn ChangMin, cậu không thể tin một đứa nhỏ 8 tuổi có thể nói được như vậy.

“Cái gì, gọi tên tui nhưng không nói câu nào, lại còn nhìn tui bằng cái bộ dáng như ăn phải phân.” ChangMin ghét bỏ nói.

“Con mẹ nó tiểu quỷ thối, nhóc nói ai ăn phân hả!” JaeJoong gào lên, đem gối ôm phía sau ném tới.

Sau đó hai người như cũ náo loạn cả lên, cuối cùng nhờ JunSu khuyên ngăn mới tạm thời đình chiến.

Một tuần sau, Jung YunHo vẫn biến mất không thấy tăm hơi, JaeJoong buồn chán kêu JunSu chỉ mình một số động tác phòng thân đơn giản.

“Ngu ngốc! Anh là đánh nhau hay cào loạn thế hả? Anh rốt cuộc là làm cái gì vậy?!” ChangMin lần thứ một trăm lẻ một nói.

“Nha, tiểu tử thối đừng nói nhiều! Nói nữa anh đạp chết nhóc a!” JaeJoong ức chế quát.

“Không sao JaeJoong thiếu gia, chúng ta thử lại một lần nữa.” JunSu nhanh chóng ngăn cuộc cãi nhau của hai người họ lại.

JaeJoong hung hăng trừng mắt lườm ChangMin một cái, mới xoay người tiếp tục học võ, cứ như vậy một tuần nữa lại trôi qua. Cuối cùng vào sáng sớm của tuần thứ ba, JaeJoong thấy được thân ảnh YooChun, lập tức chạy đến bên cạnh YooChun nói:

“YooChun, cậu rốt cục đã về!”

“JaeJoong thiếu gia, thiếu gia ở trong phòng. Thiếu gia mệt chết đi, cho nên thỉnh JaeJoong thiếu gia đến thăm.” YooChun cười cười nói.

“Hừ, ai bảo tôi muốn thăm hắn, tôi muốn đến phòng bếp a!”

Sau đó lon ton chạy vào trong bếp, chốc lát sau liền thấy JaeJoong bưng chén tham trà lén lén lút lút đến phòng YunHo.

Khi đứng trước phòng hắn, JaeJoong khẩn trương vô cùng, từ lúc bọn họ làm, thì không gặp nhau hơn mấy tuần, bây giờ tự nhiên cậu đứng trước cửa phòng hắn, có phải hơi kì quái hay không?

JaeJoong còn chưa nghĩ xong, ChangMin đi ngang qua đã chạy đến gõ cửa phòng YunHo, sau đó phóng như bay xuống lầu, hại JaeJoong muốn nhấc chân đạp nó cũng không kịp.

“Ai?” Bên trong cửa phòng truyền đến âm thanh lạnh lùng.

JaeJoong đứng ngoài cửa hơi run rẩy, cậu khẽ hắng giọng trả lời:

“Là em.”

“JaeJoong sao? Vào đi.”

JaeJoong đẩy cửa ra, liền thấy bóng dáng YunHo. Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, mang chén tham trà đến trước mặt hắn, cúi đầu nói:

“Này… đây là JunSu bảo em đưa cho anh.”

YunHo nhận chén trà trong tay JaeJoong:

“Cám ơn em, JaeJoong.”

“Đã nói là JunSu mà, đừng cảm ơn em.” JaeJoong không được tự nhiên đáp.

Chỉ thấy YunHo đem chén tham trà đặt trên bàn, không hề có ý định uống. JaeJoong nhíu mày, hỏi:

“Anh không uống sao?”

“JaeJoong.” YunHo đột nhiên gọi tên JaeJoong.

“Sao?”

“Cho tôi ôm một cái được không?” YunHo cúi đầu nhìn JaeJoong.

JaeJoong không dám nhìn thẳng YunHo, cũng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, YunHo giang hai tay, đem JaeJoong ôm vào ngực:

“Cám ơn.”

“Thật sự là mệt chết đi sao?” JaeJoong nhẹ giọng hỏi, có cảm giác YunHo trở về lần này thay đổi rất nhiều.

“Không sao, tôi sẽ không để em bị tổn thương, JaeJoong.” YunHo đáp, lại ôm cậu chặt hơn.

“Có liên quan đến em sao?”

“Không. Không liên quan đến em. Đừng nghĩ nhiều.” YunHo xoa tóc JaeJoong, rồi hôn lên đỉnh đầu cậu.

“Jung YunHo, anh…”

“Không thể gọi tôi là YunHo sao?”

“…YunHo, anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài một chút.”

“Tôi muốn ôm em ngủ.” YunHo thản nhiên nói.

Sau đó, JaeJoong tựa vào ngực YunHo, bồi hắn ngủ. YunHo vừa nằm lên giường, liền nhắm hai mắt lại, nhưng mà giấc ngủ không an ổn, luôn xoay tới xoay lui, JaeJoong nhìn nãy giờ, cuối cùng nhịn không được vươn tay ôm lưng YunHo, YunHo thế nhưng lại ngủ an ổn.

JaeJoong cười cười, cũng nhắm hai mắt lại.

Cậu nghĩ, có lẽ mình đã yêu YunHo mất rồi.

Lúc JaeJoong mơ mơ màng màng tỉnh lại thì thấy YunHo đang nhìn mình, cậu dụi dụi mắt hỏi:

“Làm sao vậy?”

YunHo cười, nói:

“Tôi nghĩ, nếu mỗi ngày thức dậy, có thể nhìn thấy em đầu tiên thật tốt.”

“Anh… Anh thay đổi.” JaeJoong bị YunHo đột nhiên thay đổi làm hết hồn.

“Cái dạng này, tôi chỉ cho em xem.” YunHo vươn tay xoa mặt JaeJoong.

“Cái… Có ý gì?”

“JaeJoong, em có dám ở cùng tôi hay không? Tuy rằng sẽ rất nguy hiểm, nhưng với khả năng của tôi, tôi sẽ bảo vệ em an toàn.”

“Việc nên làm, không nên làm chúng ta đều đã làm, anh cho rằng em còn có lý do để chạy trốn sao?” JaeJoong mỉm cười đáp.

YunHo cũng cười, hôn khẽ lên trán cậu.

“JaeJoong.” Sau đó không nói gì nữa.

JaeJoong kiểu gì cũng không nghĩ rằng cuộc sống của mình có thể trở nên kịch tính như vậy, vốn dĩ cậu là một người bình thường, gặp được YunHo, tất cả đều thay đổi.

Lúc ăn tối, JaeJoong vẫn không thể tin được mình cuối cùng ở cùng một chỗ với YunHo, cho dù lúc này hắn đang ngồi bên cạnh mình, JaeJoong vẫn như trước cắn đũa miên man suy nghĩ.

“JaeJoong.” YunHo gọi JaeJoong đang thả hồn theo gió.

“A? Làm sao vậy?” Cậu giật mình, vẻ mặt mờ mịt nhìn YunHo.

YunHo có điểm dở khóc dở cười trả lời:

“Cái này là tôi hỏi em mới đúng. Em như thế nào cắn đũa không ăn cơm?”

“Ngu ngốc đương nhiên rất đặc biệt a, anh ta cho rằng đũa ăn ngon hơn cơm.” ChangMin khinh thường nói.

“Tiểu quỷ chết tiệt! Nhóc muốn chết à?!” JaeJoong hung hăng trừng mắt liếc ChangMin, ChangMin cũng không vừa trợn mắt liếc lại.

YunHo vươn tay xoa tóc JaeJoong đang tức giận, nói:

“Đừng nháo, ăn cơm.”

“Nga.” JaeJoong ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

ChangMin kinh ngạc khó tin nhìn JaeJoong biết vâng lời, lại nhìn sang YunHo đang gắp thức ăn cho JaeJoong. Cuối cùng vẫn quyết định làm như vậy, cho dù biết rằng có thể sẽ gây nguy hiểm cho JaeJoong, YunHo vẫn cứ quyết định như vậy.

Jung YunHo, con đường này là do chính anh chọn, đến lúc đó nếu JaeJoong gặp chuyện gì, anh sẽ vô cùng hối hận.