Thiên Tài Khí Phi

Chương 100: Ai là kẻ lỗ mãng?



Ngoài phủ quận chúagió nổi mây phun, bên trong quận chúa phủ lại có người đang trằn trọc.Tối nay Vân Mộng Vũ cũng không ngủ ngon được, trong đầu không ngừng vọng lại tiếng lời thề của Sở Hiên. Khi thì cảm thấy trong lòng vắng vẻ, khi thì lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Ngày hôm nay, trong Yếnkinh mọi người đang lan truyền chuyện này nhanh chóng.

Kỳ quái là giống như có người đã an bài sẵn. Mọi người đối với hôn sự củaVân Mộng Vũ và Sở Hiên đều mang thái độ chúc phúc, liên tục ca ngợi. Màđối với Hứa vương phủ cùng với Hứa Du Nhiên thì lại phê bình. Cái gì màDu Nhiên quận chúa đức hạnh không tốt, để thị nữ học theo, lại còn xảyra chuyện một nữ ba nam. Thanh danh của Hứa Du Nhiên ở Yến kinh có thểnói là xuống dốc không phanh, danh vọng của Hứa vương phủ cũng bởi vậymà bị ảnh hưởng.

Hứa vương đối với việc này rất giậndữ, tối hôm qua định tìm Hứa Du Nhiên chất vấn, nhưng lại được báo làHứa Du Nhiên không ở trong phủ. Nghe tin, Hứa vương lại phẫn nộ, lúc này hắn cũng phát hiện Hứa Du Nhiên có chút là lạ.

Hắnkhông ngủ một đêm, luôn chờ trong thư phòng. Hứa Du Nhiên sau khi rờiphủ quận chúa, lại chạy đến ngoài thành luyện kiếm cho hả giận. Vốn muốn trở về nghỉ ngơi, không nghĩ tới nửa đường lại bị thị vệ bên người củaHứa vương chặn lại, nói là Hứa vương cho mời. Vốn nàng không muốn để ý,nhưng nghĩ lại, dù sao cũng đã đến bước này, vậy thì nàng sẽ trực tiếpngả bài, biến thế lực của Hứa vương làm thuộc hạ của nàng.

Vì thế nàng cứ mặc một thân hắc y, trên tay cầm kiếm vào thư phòng của Hứa vương.

Hứa vương đêm qua không ngủ nên sáng sớm tính tình không được tốt. Lại nhìn thấy Hứa Du Nhiên cứ đi vào như vậy, nhất thời lớn tiếng trách cứ:“Ngươi bây giờ càng ngày càng không có phép tắc, thân là một nữ tử, lại ở bên ngoài cả đêm không về nhà. Ngươi nói xem, ngươi đi đâu, làm gì?”

Hứa vương vốn nghĩ, chỉ cần Du Nhiên giải thích rõ ràng. Như vậy, chuyện này cũng cho qua.

Nhưng hắn lại không thấy Du Nhiên giải thích, ngược lại còn nhìn thấy bộ dáng không kiên nhẫn của nàng. Hứa Du Nhiên chậm rãi ngồi xuống ghế của hắn, sau đó giương mắt liếc nhìn Hứa vương. Không kiên nhẫn nói: “Nói cáigì, có gì để nói chứ? Đêm qua ta cũng không làm gì cả, chỉ đi phủ quậnchúa giết Vân Mộng Vũ mà thôi.”

Hứa Du Nhiên vừa nóixong, Hứa vương lập tức phẫn nộ đứng dậy, đập tay xuống bàn. Cái bàn lập tức vỡ vụn hóa thành bột phấn, Hứa vương đứng ở kia mang ánh mắt bốchỏa nhìn chằm chằm Hứa Du Nhiên, hình tượng nho nhã bình thường đã không còn nữa. Cũng khó trách, cả đêm qua Hứa vương không ngủ, mà nữ nhi bình thường luôn luôn ôn nhu hiếu thuận, có hiểu biết, hôm nay có thái độnhư thế. Hắn làm sao có thể không phẫn nộ, làm sao duy trì được hìnhtượng nho nhã.

Bị Hứa vương nhìn chằm chằm, Hứa Du Nhiên vẫn thờ ơ, cứ ngồi ở kia.

Thấy nàng không nhìn mình, Hứa vương vươn tay phải, mạnh mẽ đưa lên mặt HứaDu Nhiên. Muốn đánh nàng một cái tát, giáo huấn nàng một chút, nhưng cổkình khí này cũng chỉ mới đi được nửa đường đã bị người ta triệt tiêu.Hứa Du Nhiên tùy ý nhấc tay trái, liền hóa giải công kích của Hứa vương.

Thấy như vậy, ánh mắt của Hứa vương lập tức trở nên sắc bén lên. Hắn lạnhlùng nói: “Vẫn biết ngươi có võ công, nhưng không nghĩ ngươi là cao thủ. Ngươi căn bản không phải là nữ nhi của ta, ngươi rốt cuộc là ai?”

Hứa vương cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, sau khi biết Hứa Du Nhiên cónội lực thâm hậu, hắn biết nàng không phải là nữ nhi của hắn. Dù sao nội công sâu như thế cũng là được rèn luyện từ lúc nhỏ, nếu không thì cũngphải nhờ vào tâm pháp thượng đẳng mới có thể được như thế. Mà nữ nhi của hắn bị bỏ quên trong phủ mười mấy năm, làm sao có thể có võ công thâmhậu như thế? Lại còn có nhiều phương diện am hiểu sâu sắc như thế, trừphi là từng được giáo dục từ nhỏ mà nên. Hơn nữa nữ nhi lại kỳ lạ nhưvậy, trong lòng hắn lại càng hoài nghi.

“Nha, lão già này cũng chưa hồ đồ, ngươi cuối cùng cũng đã phát hiện. Đúng vậy, taquả thật không phải nữ nhi của ngươi. Như thế nào, bây giờ ngươi tínhđối phó với ta như thế nào đây? Muốn giết ta sao? Hay là bỏ qua? Bấtquá, ngươi không quan tâm đến nữ nhi Hứa Du Nhiên của ngươi sống chết ra sao ư?” Minh Du Nhiên cũng không muốn giả mạo nữa, nên nói thẳng vàovấn đề.

Nghe được lời của nàng, Hứa vương cười nhạomột tiếng, tiếp theo nói: “Nữ nhi thật ư? Sống chết ra sao ư? Chuyện đócó ý nghĩa sao? Dù sao nữ nhi của ta cũng còn nhiều, thiếu nàng cũng đâu có sao. Hơn nữa, ngươi có thể công khai ở trong Hứa vương phủ làm DuNhiên quận chúa lâu như vậy, nếu so với nàng thì cũng là lành ít dữnhiều.”

“Ngươi có phải là phụ thân của nàng khôngvậy? Đã vậy còn không muốn quan tâm đến nữ nhi của mình, tốt xấu thìcũng do mình sinh ra. Bất quá, ngươi nói đúng, quả thật nàng đã chết.Còn chết rất đáng thương! Bởi vị nữ nhi của ngươi bị bỏ đói lại mệt nhọc quá độ, cuối cùng ở trong viện phía sau bị bệnh, không ai thèm hỏi thăm mà chết.” Nhớ tới Du Nhiên đáng thương kia, trong lòng Minh Du Nhiênmặc dù có chút đau lòng, nhưng nàng cũng không quan tâm, bởi vì kẻ yếukhông đáng để thương hại.

Nghe nữ nhi chết, Hứa vương thờ ơ, bây giờ hắn không quan tâm đến nữ nhi của mình, mà là nữ tử lailịch không rõ này. Nữ tử này võ công rất cao, nếu có thể làm thuộc hạcủa mình, vậy hắn có thể cho nàng một con đường sống.

Nhìn thấy hắn đang tính kế, Minh Du Nhiên khinh thường nói: “Ngươi đừng vọng tưởng, muốn lợi dụng ta, ngươi không có bản sự đó đâu.”

Minh Du Nhiên dứt lời, ý định của Hứa vương bị nhìn thấu, hắn cũng khônggiận, ngược lại là cười nói: “Nga, ta lại rất tò mò về thân phận của cônương. Kỳ thật cô nương không nên cự tuyệt sớm như vây, có điều kiện gìchúng ta có thể từ từ bàn bạc.”

Nghe nói như thế, Minh Du Nhiên giống như đang nghe chuyện cười nên nhịn không được nở nụ cười khanh khách.

Hứa vương thấy nàng cười, tức giận hỏi: “Cười cái gì?”

Nghe nói như thế, Minh Du Nhiên nhịn cười, trả lời hắn.

“Chẳng lẽ ngươi không biết là chuyện rất buồn cười sao? Còn nói điều kiện?Ngươi có tư cách gì mà bàn điều kiện với ta? Ngươi biết ta là ai sao?”

Minh Du Nhiên dứt lời, sắc mặt của Hứa vương cũng đã dịu đi, đổi thành biểutình chế giễu, hắn buồn cười hỏi: “Không biết cô nương có lai lịch nhưthế nào a? Nói ra thử xem có làm cho bổn vương kinh ngạc không a.”

“Thiếu chủ của Bồng Lai đảo, thân phận này có đủ hay không?” Minh Du Nhiên nói.

Nghe thế, biểu tình của Hứa vương lập tức cứng đờ. Hắn có nghĩ sao thì cũngkhông nghĩ là Bồng Lai đảo, lại còn là thiếu chủ. Lúc này đã có chútphiền toái, Bồng Lai đảo không phải dễ chọc vào. Trên đảo đi ra đều làtuyệt thế cao thủ.

Nhìn cô nương này thì sẽ biết, tuổi còn nhỏ, võ công lại cao như thế.

Nghĩ đến Bồng Lai đảo này, Hứa vương cảm thấy sau lưng mình đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn biểu tình kia của hắn, Minh Du Nhiên rất vừa lòng, nàng cười nói: “Hứavương không nên khẩn trương, ta sẽ không làm vậy với ngươi. Chỉ cầnngươi làm việc cho ta, đến lúc đó ta không chỉ không làm khó dễ ngươi,còn có thể cho ngươi nhiều phần thưởng.”

Đây đúng làsự chuyển biến lớn, lúc nãy Hứa vương lại định mời Minh Du Nhiên. Nhưngsau đó, lại biến thành Minh Du Nhiên đe dọa và mời lại Hứa vương.

Trong lòng Hứa vương không ngừng giãy dụa, nhưng đến cuối cùng, hắn bỗng phát hiện, hắn có khả năng để giãy dụa sao? Nếu nàng là người của Bồng Laiđảo thật, như vậy ngay cả cơ hội cự tuyệt hắn cũng không có, huống chinàng còn nói sẽ có thưởng. Cho nên chỉ cần xác nhận thân phận của nàng,như vậy chuyện này cũng như ván đã đóng thuyền.

Tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của hắn, Minh Du Nhiên lấy ta một tấm lệnh bài bên hông, ném về phía hắn.

Lúc Hứa vương đang tự hỏi cũng không phát hiện có vật bay tới, hắn theo bản năng mà tiếp nhận. Kết quả vừa thấy trước mắt, là tín vật của Bồng Laiđảo. Hứa vương lật qua lật lại vài lần, xác nhận là thật. Tuy rằng chưatừng gặp qua thứ này, nhưng về tin tức của tấm lệnh bài Bồng Lai đảo này hắn biết. Đây không thể là giả.

Sau khi Hứa vươngsuy nghĩ kỹ, ngẩng đầu lên. Trước hết là trả lại lệnh bài cho Minh DuNhiên. Sau đó cẩn thận mở miệng hỏi:“Không biết thiếu chủ có gì cần hỗtrợ, cứ việc nói ra, bổn vương có thể làm, nhất định sẽ cố gắng hết sứcđể hoàn thành.”

Nhìn biểu hiện cùng phản ứng của Hứavương, Minh Du Nhiên vừa lòng, nàng khen nói: “Người thức thời mới làtrang tuấn kiệt, tương lai Hứa vương nhất định có thể làm nên việc lớn.”

“Cảm ơn thiếu chủ khen ngợi.” Hứa vương nói.

“Được, tốt lắm. Bây giờ ta muốn ngươi lập tức vào cung, vô luận như thế nàocũng phải ngăn cản hôn sự của Sở Hiên cùng Vân Mộng Vũ.” Minh Du Nhiênnghiêm túc nói.

Tuy rằng Hứa vương rất tò mò, vì saolại phải ngăn cản hôn sự của bọn họ, nhưng hắn không hỏi. Hắn biết cáigì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Vì thế Hứa vương cũng không nói gìkhác, chỉ vâng một tiếng, rồi lui xuống chuẩn bị vào cung.

Trong phủ Lại bộ Thượng Thư, lúc này Lí Nghị đang bí mật bàn chuyện với một người trong thư phòng.

“Hoàng thượng hôm qua rất tức giận sao?” Lí Nghị hỏi.

Mà vị thái giám ngồi trên kia lập tức trả lời: “Đúng vậy, hôm qua hoàngthượng ngủ lại Hoa Thanh cung, lúc đó sắc mặt của Hoàng thượng khôngđược tốt. Sau đó lại dùng bữa tối với nương nương. Lúc nói chuyện vớinương nương, lại thổ lộ ra đối với hôn sự của Hiên vương cùng Phán Vũquận chúa rất bất mãn. Hơn nữa lại nói tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sựnày, giọng điệu lại rất hung hãn.”

Nghe xong, Lí Nghị nheo mắtlại, tinh tế nghĩ. Trong lòng nghi hoặc vạn phần, Hiên vươngsao lại muốn cưới Vân Mộng Vũ. Mà bây giờ dân chúng bên ngoài lại rấttán thành hôn sự của bọn họ, chuyện này chắc là do Sở Hiên làm. Tuy rằng dân chúng đều đứng về phía bọn họ, nhưng hoàng thượng tuyệt đối sẽkhông đồng ý chuyện này.

Hắn cũng tuyệt đối không thể nhìn hai người bọn họ thành thân.

Hắn có thù oán với Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ nữ nhi và cháu ngoại của hắn.

Thù này nhất định phải trả. Hơn nữa Vân Mộng Vũ cũng biết bí mật của hắn,chuyện này lại uy hiếp đến hắn. Nếu nàng thành thân với Hiên vương,thành Hiên vương phi. Như vậy sau này nàng càng không kiêng nể gì. Lầntrước ở trong hoàng cung Thanh Nhi muốn hãm hại nàng, theo tính tình của Vân Mộng Vũ thì sao có thể từ bỏ ý đồ được chứ. Mà nếu có Hiên vươnggiúp nàng, như vậy Lí gia bọn họ làm sao còn đường sống. Cho nên, hắntuyệt đối không thể ngồi yên, không thể trơ mắt nhìn hai người bọn họthành thân.

Trong lòng hắn cân nhắc kỹ, hắn cho côngcông hồi cung. Mà hắn lại nhanh chóng thay đổi quan phục, chuẩn bị vàocung. Hắn nhất định phải ngăn cản chuyện này, tuyệt đối không cho haibọn họ thành công.

Lí Nghị vào hoàng cung, lại đụng phải Hứa vương trước cửa ngự thư phòng.

Lí Nghị làm người luôn cẩn thận, không tranh đấu trong triều. Ngay lúcDiễm vương tạo phản, hắn cũng chỉ cho Lí Như hứa hẹn nói lúc Diễm vươngđăng cơ thì hắn sẽ giúp một tay, nhưng trên thực tế lại không có hànhđộng gì. Cho nên chuyện lần đó mới không liên lụy đến hắn. Sau đó Hứavương vào kinh, lòng hắn không yên, bởi vì hắn biết, cơ hội thành côngcủa Hứa vương rất lớn. Nhưng vẫn không có cơ hội nói chuyện với Hứavương.

Mà hôm nay lại gặp mặt ở đây, trong lòng LíNghị nghĩ đợi đến khi giải quyết xong việc, hắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Hứa vương.

Chỉ chốc lát trong ngự thư phòng có một công công đi ra, phụng ý chỉ của hoàng thượng cho hai bọn họ vào.

Vào ngự thư phòng, sau khi hai người hành lễ xong, Sở Phách Thiên liền mởmiệng hỏi: “Hai vị ái khanh hôm nay tới là có chuyện gì a?”

Lí Nghị vụng trộm giương mắt, nhìn về phía hoàng thượng, phát hiện mặt hắn không tốt, trong lòng biết hôn sự của Hiên vương cùng Vân Mộng Vũ chắcchắn khó thành.

Lí Nghị không bẩm báo, hắn chờ Hứa vương nói trước, dù sao Hứa vương cũng có chức quan lớn hơn hắn.

Hứa vương bước lên, bẩm: “Là như vậy, thần vì chuyện hôm qua ở Hứa vươngphủ thỉnh tội với hoàng thượng.” Nói xong liền quỳ xuống.

Sở Phách Thiên tuy rằng không thích Hứa vương, nhưng ngoài mặt vẫn phảigiả tạo. Hắn nói: “Hứa vương sao lại nói như vậy, chuyện hôm qua có liên quan gì đến ngươi chứ. Hứa vương mau đứng lên, chớ để chuyện này tronglòng.”

Nghe hoàng thượng nói xong, Hứa vương vẫn không đứng lên, hắn tiếp tục nói:“Thần còn có một chuyện muốn bẩm báo hoàng thượng.”

“Có chuyện gì, Hứa vương cứ nói đừng ngại.” Sở Phách Thiên giọng điệu ôn hòa nói, mang bộ dáng của minh quân.

“Hoàng thượng tuyệt đối không thể đồng ý hôn sự của Hiên vương cùng Phán Vũquận chúa a. Phán Vũ quận chúa là Dạ vương vương phi a, Hiên vương lạilà đệ đệ của Hoàng thượng a, là chú của Dạ vương a. Cho dù bây giờ nàngđã không còn là Dạ vương phi, nhưng chuyện này vẫn không thể thay đổi a. Hai người này làm sao có thể cưới nhau chứ? Nhất là bây giờ đặc pháiviên của lục quốc đều ở Yến kinh, việc loạn luân này, chẳng phải là sẽbị nhạo báng sao? Đến lúc đó, Sở quốc làm sao có thể ngẩng đầu với cácnước khác?”

Hứa vương dứt lời, Lí Nghị cũng vội vàngquỳ xuống, vô cùng đau đớn nói:“Hứa vương nói rất đúng. Bọn họ có quanhệ như vậy làm sao có thể trở thành vợ chồng được, này không phải là làm trò cười trong thiên hạ sao? Hoàng thượng việc này ngàn lần không thểcho phép, không chỉ không thể cho phép, mà còn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được.”

Sở Phách Thiên trong lòng vốnđã không đồng ý, bây giờ nghe bọn họ nói vậy, ý nghĩ trong lòng càngkiên quyết. Nghe Lí Nghị nói xong, Sở Phách Thiên nhẽ nhếch mày, hỏi:“Lý ái khanh có cách gì để giải quyết chuyện này sao.”

Lí Nghị vừa nghe xong, lập tức hiến kế.

“Hoàng thượng, thần nghĩ nếu muốn ngăn cản hai người bọn họ thành thân, có hai biện pháp. Một là nhanh chóng gả Phán Vũ quận chúa đi, một cái khác làcho Hiên vương nhanh cưới vợ. Nhưng cách thứ hai lại không được, Hiênvương tất nhiên là không chịu. Mà cách thứ nhất gả Phán Vũ quận chúa đi, chuyện này có vẻ dễ dàng thực hiện. Nhưng bởi vì chuyện này làm ồn àotrong Yến kinh, chỉ sợ nhất thời cũng không ai dám lấy Phán Vũ quậnchúa, cho nên chỉ có thể gả Phán Vũ ra ngoài. Thần nghĩ tới một nơi, ởgần biên giới không phải có một đám thổ phỉ trên núi sao? Chúng ta cóthể gả nàng cho bọn húcng, như vậy cũng có thể giải quyết vấn đề loạnlạc ở biên giới, cũng có thể giải quyết vấn đề loạn luân hiện nay.”

Nghe xong, trong lòng Hứa vương cũng đã để ý đến Lí Nghị. Lí Nghị ra chiêunày thật sự là độc a, lại đem quận chúa như hoa như ngọc gả cho thổ phỉ. Nghĩ ra cách này, thực không phải người bình thường.

Lí Nghị không biết, bởi vì chuyện này, Hứa vương lại phòng bị với hắn. Bởi vì Hứa vương cũng là người giả dối. Nhưng vẫn không hạ thủ ngoan độcvới một nữ tử như thế.

Nhưng Sở Phách Thiên ngồi trên kia nghe xong cách này lại rất. Bởi vì chuyện của Hạo vương cùng Hiênvương, bây giờ hắn cực kỳ chán ghét Vân Mộng Vũ.

Mà biện pháp này lại có thể giải quyết việc này, còn có thể trừng phạt Vân Mộng Vũ, sao lại không làm chứ?

Vì thế Sở Phách Thiên quyết định muốn dùng biện pháp này, cho hai bọn họ lui ra, chuẩn bị viết thánh chỉ.

Ra khỏi ngự thư phòng, Lí Nghị và Hứa vương cùng nhau trở về. Trên đườngLí Nghị không ngừng tìm đề tài nói chuyện với Hứa vương, nhưng Hứa vương cũng không thèm trả lời hắn. Lí Nghị buồn bực, hắn thật sự là khôngbiết mình đã đắc tội với Hứa vương lúc nào, sao hắn lại không để ý đếnmình. Vấn đề này, Lí Nghị vẫn suy nghĩ không ngừng đến khi về nhà.

Thánh chỉ cũng nhanh chóng được đưa đến phủ quận chúa, lúc ấy Vân Mộng Vũđang ngủ trong phòng. Bởi vì đêm qua cơ bản nàng không ngủ, đến sáng vừa ngủ được một chút, lại bị người khác kêu dậy tiếp chỉ, trong lòng rấtbuồn bực a.

Sau khi nàng chuẩn bị, mới bước đến đại sảnh tiếp chỉ.

Công công truyền chỉ ở trong đại sảnh đợi đã lâu, trong lòng đã sớm khôngkiên nhẫn, lại nhìn thấy bộ dáng như vậy của Vân Mộng Vũ, trong lòng lại tức giận.

Nhưng suy nghĩ lại hắn sắp truyền chỉ, tâm tình tốt hơn một chút. Ngươi dám đắc ý, còn muốn làm Hiên vươngphi, xem làm nương tử của thổ phỉ thì sao.

Thái giám kia bắt đầu đọc thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Phán Vũ quận chúa tài đức vẹntoàn, làm gương cho các vị nữ tử khác. Hiện nay ở biên giới thổ phỉ tànsát bừa bãi, Phán Vũ quận chúa vẫn luôn là người lương thiện, luôn lolắng cho việc của quốc gia. Nên ta đặc biệt phong cho Phán Vũ quận chúalàm hòa thân công chúa, thành thân với thủ lĩnh của thổ phỉ để bảo vệbiên cương. Khâm thử.”

Vân Mộng Vũ đang ở trạng tháichưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng tiếp chỉ. Hồng Mai đã phản ứng kịp, lolắng nói:“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng lại bắt ngươi đihòa thân ở biên giới, làm sao có thể chứ? Nơi đó thổ phỉ hung tàn cótiếng, ngươi đến đó làm sao có đường sống?”

Sau đó, Vân Mộng Vũ cũng có phản ứng.

Dựa vào cái gì chứ, dám cho nàng đi hòa thân, lại là thổ phỉ hung tàn. NND, cẩu hoàng đế kia sao lại không phái Hoa Thanh Nhi của hắn đi a. Theo bộ dáng trong sáng và mị hoặc của Hoa Thanh Nhi không phải không có chỗdùng. Mỹ nhân như vậy được đưa đi, toàn bộ thổ phỉ trên núi kia, khôngđúng hẳn là toàn bộ sinh vật giống đực trên núi sẽ hàng phục nàng.

Sở Phách Thiên rốt cuộc là bị ma quỷ sai khiến rồi sao. Làm sao có thể làm ra chuyện kinh động như vậy, loại chuyện này người bình thường sẽ không làm. Muốn gả nàng, không có cửa đâu!

“Tiểu thư, nếu không ta phái người lặng lẽ giết đám thổ phỉ kia.” Hồng Mai ở bên cạnh nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp.

Nghe vậy, Vân Mộng Vũ cũng không vui.

“Không cần, đó là đang giúp tên cẩu hoàng đế kia, giúp hắn ổn định tình hìnhbiên giới. Loại chuyện này ta sẽ không làm, chỉ có kẻ lỗ mãng mới làm.Bây giờ ta không làm gì, chỉ ở phủ quận chúa, ta xem xem hắn sẽ làm nhưthế nào?”

Bên kia, trong Hiên vương phủ.

“Nàng có phản ứng gì?” Thanh âm thản nhiên của Hiên vương vang lên.

“Quận chúa nói nàng không làm gì cả, chỉ ở trong quận chúa phủ, xem hắn phảilàm sao. Hơn nữa quận chúa còn nói, đi giết thổ phỉ thì chuyện này chỉcó kẻ lỗ mãng mới làm, nàng kiên quyết không làm.” Một mật thám bẩm báo.

Nghe Ẩn Nhất bẩm báo, khóe miệng của Sở Hiên hơi nhếch lên, tâm tình rất sung sướng.

“Chủ tử, chúng ta có nên đi giết đám thổ phỉ kia không? Như vậy quận chúa sẽ không bị gả đi.” Ẩn Nhất đề nghị.

“Giết thổ phỉ? Ngươi muốn chủ tử ta là kẻ lỗ mãng sao? Sao lại làm việc ngốcnghếch như vậy? Cái gì cũng không làm, ta lại muốn xem xem hắn có thểngăn cản hai chúng ta thành thân như thế nào? Không có gì, các ngươitiếp tục bắt đầu chuẩn bị chuyện kết hôn, chọn ngày tốt để thành thân,căn bản không cần Sở Phách Thiên đồng ý.”

Nghe chủ tử nói xong, trên trán của Ẩn Nhất không ngừng đỗ mồ hôi. Bây giờ mới phát hiện chủ tử cùng quận chúa thật sự xứng, rất xứng. Bình tĩnh giốngnhau, làm việc quỷ dị giống nhau......

Trong Hứa vương phủ, Hứa vương đem tin tức vừa rồi bẩm báo cho Minh Du Nhiên.

“Núi hoang, thổ phỉ, Lí Nghị này thật đúng là một nhân tài, lại nghĩ ra được cách này. Tốt lắm, nếu Vân Mộng Vũ đã bị gả đi, ta đây sẽ mang lòng từbi mà buông tha cho nàng, không hề truy cứu lỗi của nàng. Đáng tiếc là,nàng là người không để cho người khắc sắp đặt, phương pháp kia của LíNghị tuy rằng rất tốt, nhưng cũng vô dụng đối với Vân Mộng Vũ.” Minh DuNhiên trong lòng rất muốn Vân Mộng Vũ bị gả đi như vậy, nhưng Vân MộngVũ tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Nghe nói như thế,Hứa vương nghi hoặc hỏi:“Như thế nào? Chẳng lẽ Hiên vương sẽ ra mặt giải quyết chuyện này, Hiên vương sẽ giải quyết như thế nào chứ?” Hứa vươngcăn bản không nghĩ tới Vân Mộng Vũ có thể tự giải quyết, hắn chỉ có thểsuy nghĩ đến Sở Hiên.

Nghe được câu hỏi của hắn, Minh Du Nhiên không nói gì, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, sau đóbắt đầu nói:“Hứa vương, ngươi không cảm thấy Vân Mộng Vũ rất quen thuộcsao? Vân Mộng Vũ là các chủ Thiên Binh các, ngươi nói xem chỉ là mộtvùng đất hoang sơ, nàng sẽ để ở trong mắt sao? Giết người ở đó, chỉ làchuyện nhỏ với nàng mà thôi. Các ngươi nghĩ biện pháp này tốt sao.”

“Cái gì? Vân Mộng Vũ, các chủ Thiên Binh các.” Hứa vương thật sự là có chútkhông tin. Hơn nữa hắn cũng từng nói chuyện với nàng, nhưng một chút cảm giác cũng không có. Bây giờ hắn mới phát hiện, Yến kinh này không giống hắn tưởng tượng, nơi nơi đều là bí mật, nơi nơi đều là thế lực.

“Quên đi, chút nữa ta sẽ phái người chú ý nhất cử nhất động của Vân Mộng Vũ,đến lúc đó, nếu nàng có hành động gì, ta sẽ phái người chặn lại. Về phần ngươi? Ngươi phải đi thu phục quan viên trong triều, làm cho tất cả đều phản đối hôn sự Sở Hiên cùng Vân Mộng Vũ.” Minh Du Nhiên nghĩ, tronglòng đã có kê hoạch.

Hứa vương nghe xong, lui xuống làm việc.

Vì thế mấy ngày tiếp theo, trong Yến kinh lại ồn ào huyên náo. Phán Vũquận chúa bị đưa đi hòa thân, Phán Vũ quận chúa đã sắp làm Hiên vươngphi. Dân chúng trong lúc nhất thời không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa trong quận chúa phủ và Hiên vương phủ cũng không truyền ratin tức gì. Giống như là hai người kia cam chịu. Nhưng mọi người lạinhanh chóng phát hiện, Hiên vương không phải cam chịu, mà là căn bảnkhông để ý, căn bản không để trong lòng.

Hiên vương phủ đã chuẩn bị xong các công việc kết hôn.

Mà trong cung, Thái hậu nhiều lần nói chuyện với Sở Phách Thiên, hy vọnghắn đồng ý Sở Hiên, cho hai bọn họ thành thân. Nhưng Sở Phách Thiên vẫnkiên trì không đồng ý. Hơn nữa trong hoàng cung cũng bắt đầu chuẩn bịtất cả công việc cho Vân Mộng Vũ hòa thân.

Mà trong lúc này, Hạo hoàng Hạo Hàn không muốn ở lâu trong Sở quốc, nên cáo từ rời khỏi Sở quốc.

Miền nam Nhiếp chính vương Nam Thiếu Dục bởi vì nhớ thê tử, cũng cáo từ rời khỏi Sở quốc.

Bắc hoàng Bắc Ngạo Thế bởi vì quốc gia có việc cần xử lý, cũng cáo từ rời khỏi Sở quốc.

Mà Quân hoàng Quân Lãnh Mạc, Đông thái tử Đông Thành Vũ, Hạo vương Tây Lâm Hạo còn lại là muốn ở lại thưởng thức phong cảnh ở Sở quốc nên ở lại.

Sau khi ở lại, cả ngày Tây Lâm Hạo ở trong y quán xem bệnh cho mọi người, làm cho mình có nhiều việc phải làm.

Quân Lãnh Mạc lại không biết tung tích, không biết đang làm gì?

Đông Thành Vũ tối nào cũng đến Hồng Diễm lâu.

Hôm nay, Vân Mộng Vũ đang xem tin tức điều tra được về chuyện của ĐôngThành Vũ. Nhìn tư liệu kia, trong lòng nàng chấn động. Chẳng lẽ LinhLung là Chỉ nhi của Đông Thành Vũ? Xem ra nàng phải tìm thời gian nóichuyện với Linh Lung. Về tư liệu này, vẫn nên chờ khi nói chuyện xongvới Linh Lung, rồi sẽ quyết định đưa cho Đông Thành Vũ hay không.

Vì thế nàng cất tư liệu rồi đứng lên, liền nghe được bên ngoài có người gõ cửa. Nàng cho vào, nhìn thấy Hồng Mai mang vẻ mặt vui mừng đi vào.

Nhìn thấy Hồng Mai như vậy, nàng tò mò, bây giờ trong Yến kinh còn có chuyện gì vui sao, lại làm cho Hồng Mai vui vẻ như vậy. Vì thế, nàng ngạcnhiên hỏi:“Hồng Mai, có việc gì vui thế?”

Hồng Maicười nói:“Đương nhiên là có a! Tiểu thư, thổ phỉ ở biên giới đã bị giết. Tiểu thư, ngươi nói xem chuyện này có phải là chuyện tốt hay không a?”

Nghe tin tức như vậy, Vân Mộng Vũ rất kinh ngạc. Nàng có nói qua với SởHiên, chuyện này Sở Hiên chắc chắn không làm. Nhưng ai làm? Ai lại lỗmãng như vậy, không có tầm nhìn như thế?

Lúc nàngđang nghi hoặc, tiểu nha đầu Lục Bình hưng phấn chạy vào. Sauk hi vào,hứng thú lớn tiếng nói:“Tiểu thư, tiểu thư, đại tiểu thư đã trở về, lạidẫn theo một nam tử rất đẹp trai nha.” Khi Lục Bình nói đến nam tử kia,trong ánh mắt có nhiều ngôi sao nhỏ.

Lục Bình dứt lời, A Mi đã đi vào, bên cạnh có một nam tử anh tuấn đi theo.

Nam tử kia có khuôn mặt hoàn mỹ, bộ dạng quả thật rất tuấn tú.

Vân Mộng Vũ nhìn thấy A Mi, trong lòng nhất thời cảm thấy rối rắm, lại rấtmuốn khóc. Nàng đi qua, ôm A Mi một cái, tinh tế cảm thụ độ ấm trênngười tỷ tỷ.

Nhưng kỳ quái là, không chỉ không cảm nhậnđược độ ấm, còn có thể có cảm giác lạnh lùng. Vân Mộng Vũ nghi hoặc quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy nam tử kia căm tức nhìn nàng. Cũng khôngđúng, hắn căm tức nhìn tay nàng đang ôm tỷ tỷ.

Kỳquái, sao hắn lại có bộ dáng như thế? Đây là tỷ tỷ của mình mà? Có gìkhông đúng sao? Hắn làm sao lại có bộ dáng như ai cướp vợ của hắn nhưthế?

Vợ?

Đúng rồi, đây là nam tửtỷ tỷ mang về, như vậy chính là Sơ Thất ca ca mà tỷ tỷ đi tìm, đó cũngchính là tỷ phu tương lai của nàng?

Kỳ quái, sao lại không phải là Hàn Băng? Hàn băng đã chạy đi đâu? Dựa theo suy luận của nàng, Hàn Băng chính là Sơ Thất a.

Không đúng!

Nam tử bịt khăn đen kia......

Không phải là Hàn Băng sao?

Vân Mộng Vũ có chút buồn bực nhìn Hàn Băng, thật sự là khó có thể nhận rabộ dáng hắn không mang khăn che mặt. Lúc nàng đang buồn bực, thanh âmcủa Hàn Băng vang lên bên tai. “Buông nàng ra.”

Nói chuyện, tay lại không chút khách khí ôm tỷ tỷ nàng đi qua đó.

Kiệm lời, đây đúng là chiêu của Hàn Băng. Chỉ cần hắn nói ra, nàng biết hắn là ai.

“Sơ Thất ca ca, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đi ra ngoài trước, ta cùng muội muội nói chuyện.” Nhìn thấy động tác của Hàn Băng, A Mi nhanh chóng cho hắn đi ra ngoài, bằng không căn bản không có cách nào nói chuyện.

Nghe A Mi nói, Hàn Băng không hề động đây, ánh mắt có chút đáng thương nhìn A Mi.

Nhưng là A Mi cũng không dao động, lại mang bộ dáng tức giận. Nhìn tỷ tỷ nhưvậy, Hàn Băng lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không thấy rõ, cũng không biết đã chạy đi đâu.

Nhìn thấy Hàn Băng nghe lời như vậy, trong đầu Vân Mộng Vũ hiện ra hai chữ “thê nô”. (Út: cười chết với Vũ tỷ a)

Tuy rằng bây giờ còn chưa giống lắm, nhưng chỉ cần dạy dỗ, đợi thời gian qua đi, tuyệt đối sẽ là thê nô tốt a.

Thê nô tốt, trong lòng Vân Mộng Vũ tán thưởng.

Hồng Mai cùng Lục Bình cũng đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Vân Mộng Vũ kéo tỷ tỷ ngồi xuống, mình cũng ngồi bên cạnh. Nàng kéo tay tỷtỷ thủ, khóe miệng cười hỏi:“Tỷ tỷ, nói chuyện của ngươi và Hàn Băng đi. Ta tò mò muốn chết, sao các ngươi lại ở cùng với nhau?”

Nhưng A Mi không có trả lời vấn đề này, ngược lại là quan tâm hỏi:“Vũ nhi,chuyện của ta sau này từ từ nói cho ngươi nghe. Còn ngươi, lúc ta không ở đây, đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Vì sao ngươi bị đi hòa thân, lại bịgả đến núi hoang.”

Nghe tỷ tỷ nói, Vân Mộng Vũ xấu hổ sờ sờ cái mũi, cười khổ mà nói:“Tỷ tỷ đây không phải vấn đề của ta a,đều là do cái người nhàm chán đó, cả ngày rất nhàn rỗi, kiếm chuyện gâyvới ta.”

Nhìn thấy biểu tình này của muội muội, A Minhịn không được nở nụ cười, vuốt mũi nàng, sủng nịch nói:“Ngươi a, vềsau tỷ tỷ không bao giờ rời xa ngươi như vậy nữa. Bằng không, ở nơi khác nghe được chuyện của ngươi, ta thật sự là sợ tới mức kinh hồn. May mắnta và Hàn Băng ở gần đó, sau đó Hàn Băng nghe nói chuyện này, liền phẫnnộ rút kiếm tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trên núi.”

A Mi dứt lời, nhưng không nghe ai trả lời, nàng ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn muội muội, lại phát hiện muội muội mang bộ dáng ngốc nghếch, giống nhưbị kinh hách.

Vân Mộng Vũ có thể không bị chấn kinh sao?

Thì ra là Hàn Băng, tỷ phu của nàng.

Bất quá, nói thật, Hàn Băng rất có tư chất lỗ mãng của một người đầu gỗ a.

“Vũ nhi, ngươi làm sao vậy.” Ngay lúc Vân Mộng Vũ không nói gì, bên taivang lên thanh âm quan tâm của tỷ tỷ. Nàng vội phục hồi tinh thần lại,cười nói:“Tỷ tỷ, ta không sao. Chuyện này, thật đúng là nên cảm ơn tỷphu a. Về sau ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp hắn.”

“Không cần, báo đáp gì chứ, về sau đều là người một nhà.” A Mi cũng cười nói.

“Muốn, nhất định phải báo đáp.” Vân Mộng Vũ cũng kiên trì.

Nàng nhất định sẽ báo đáp hắn thật tốt, còn chuyện dọa nàng lúc nửa đêm, nàng phải tính toán rõ ràng với hắn.

Mà Hàn Băng đang ở trong sân đột nhiên lạnh run, hắn nghi hoặc vạn phầnnhìn bốn phía, phát hiện không có gì dị thường a. Trong lòng liền buốnbực, sao lại thế này a, sao lại cảm thấy quận chúa phủ này có chút tàmị......

“Vũ nhi, ngươi thích Sở Hiên sao?” A Mi hỏi muội muội.

Thích? Chắc là thích.

Nhìn ánh mắt ôn nhu của muội muội, A Mi đã biết đáp án.

Nàng ôn nhu nói với muội muội:“Vũ nhi, ta thấy Sở Hiên là người có thể làmphu quân của ngươi. Nhưng trên người hắn có bí mật. Cho nên, đây là đạisự cả đời của ngươi, chỉ cần ngươi thích thì tốt, tỷ tỷ đều ủng hộngươi.”

Nghe tỷ tỷ nói, Vân Mộng Vũ trong lòng cóchút hỗn loạn. Lúc này nàng thật sự không biết nàng yêu Sở Hiên sâu đậm, rốt cuộc có thể vì hắn hy sinh bao nhiêu?

Nàngkhông nghĩ nhiều, bây giờ nàng thầm nghĩ sẽ thuận theo tự nhiên. Nếuthật sự trở về không được, có lẽ bọn họ cứ cả đời như vậy. Nhưng, nếu,nàng đột nhiên sợ hãi chứ nếu này.

Vân Mộng Vũ ở trong thư phòng hàn huyên với tỷ tỷ đến tối.

Mà tỷ tỷ cũng nói cho nàng nghe chuyện của Hàn Băng.

Thì ra sau khi tỷ tỷ đến Bắc quốc, ở nơi mà nàng và Sơ Thất ca ca sốngtrước đây. Kết quả lại gặp Hàn Băng, sau đó sự tình cứ như vậy mà đượcđiều tra ra. Hàn băng nói cho tỷ tỷ biết hắn chính là Sơ Thất ca ca, vànguyên nhân rời đi. Vì thế hai người trở về cùng nhau, tỷ tỷ coi như làđồng ý ở bên Hàn Băng.

Đang nói đến vấn đề ở cạnh nhau, trong lòng Vân Mộng Vũ có một kế.

Hừ, Hàn Băng này, ngay cả thổ lộ cũng không có. Chỉ giải thích nguyên nhân rời khỏi đó là có thể ôm mỹ nhân về, hắn quá may mắn.

Không biết, Hàn Băng này khi thổ lộ sẽ mang bộ dáng gì. Còn nếu làm hắn thổlộ, hắn sẽ nói cái gì? Vân Mộng Vũ rất hiếu kỳ, nghĩ đến nội dung hắn sẽ thổ lộ.

Vì thế, trong lòng Vân Mộng Vũ đã có mầmmóng như vậy. Hàn Băng bên kia lại nhịn không được mà rùng mình. Hắnthật sự hoài nghi quận chúa phủ này có phải có vấn đề gì hay không. Maymắn là Vân Mộng Vũ không biết, nếu nàng biết Hàn Băng có suy nghĩ đó,nàng sẽ tự tay xử lý Hàn Băng sạch sẽ......

Buổi tối, Vân Mộng Vũ, A Mi cùng với Hàn Băng ăn cơm cùng nhau.

Trên bàn cơm, Hàn Băng lại thể hiện manh mối làm thê nô tương lai của hắn.

Không ngừng gắp rau cho A Mi, mình lại không ăn được bao nhiêu, mà là nhìnánh mắt của tỷ tỷ, nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ nhìn đi đâu, đôi đũa củahắn lập tức gắp đồ ăn cho nàng.

Nhìn Hàn Băng như vậy, trong lòng Vân Mộng Vũ liên tục ra mồ hôi lạnh.

Ăn xong cơm tối, Vân Mộng Vũ dạo hoa viên cùng tỷ tỷ, Hàn Băng lại muốn đi theo.

Lúc ngủ lại càng buồn cười hơn, tỷ tỷ muốn ngủ với nàng, Hàn Băng khôngchịu. Kết quả tỷ tỷ kiên trì, Hàn Băng nói sẽ ngủ bên ngoài phòng bọnhọ, tỷ tỷ tức giận, Hàn Băng mới không cam lòng trở về phòng đã an bàicho hắn.

Trong lòng Vân Mộng Vũ khen ngợi, thê nô rất đáng yêu, tính rất trẻ con.

Ngày kế sáng sớm vừa dùng điểm tâm xong, khẩu dụ của hoàng thượng truyền tới, muốn mời tỷ tỷ vào cung.

Vừa nghe đến tin tức này, Vân Mộng Vũ không nói gì. Lão già háo sắc kia,sao lại không muốn yên tĩnh. Tỷ tỷ vừa mới trở về, hắn liền nhớ thương.Thật là, muốn đoạt tỷ tỷ, cũng phải nhìn xem thê nô có chịu hay không a.

Trong lòng nghĩ đến thê nô, lập tức bên người cũng cảm giác được trên người thê nô phát ra khí lạnh, rất rất lạnh a.

Nhìn bộ dáng kia của Hàn Băng, Vân Mộng Vũ nhanh chóng nói nàng sẽ cung đivới tỷ tỷ, hơn nữa luôn cam đoan không để tỷ tỷ bị tổn hại một sợi tóccủa nàng, hắn mới không tình nguyện đồng ý.

Hai người ngồi kiệu vào cung, chỉ chốc lát đã đến ngự thư phòng của Hoàng thượng.

Vân Mộng Vũ có chút buồn bực, sao lại ở ngự thư phòng chứ? Giống như là cóchuyện trọng đái, kỳ thật chỉ là dục vọng của lão già kia mà thôi.

Lúc Sở Phách Thiên nhìn A Mi, ánh mắt đều thiếu chút nữa muốn rớt ra. Thậtsự là lâu lắm không thấy nàng, khi nhìn lại, Sở Phách Thiên phát hiện AMi tựa hồ đẹp ra. Khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn tồn tại nhưcũ. Sở Phách Thiên cứ ngồi như thế nhìn chằm chằm vào A Mi, lại quên làm chuyện khác.

Nhìn tình huống này, Vân MộngVũ muốn xông lên giết lão già kia. Nhưng bây giờ không phải lúc giếthắn, vì thế nàng chỉ có thể nhanh chóng lớn tiếng hành lễ, lấy chuyệnnày gọi hồn hắn về.

“Thần nữ thỉnh an hoàng thượng.”

Bị Vân Mộng Vũ thỉnh an lớn tiếng như vậy, Sở Phách Thiên đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Vân Mộng Vũ cũng đến đây.

Vừa thấy Vân Mộng Vũ, Sở Phách Thiên cảm thấy hoảng hốt.