Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 70: Chuyện ngu xuẩn



Ngay lúc lam quang đạt tới cao nhất, quanh thân, một luồng khí thế cường đại truyền đến!

Sở Dịch trước cả kinh, theo đó, vội vàng vận nội lực, ý đố muốn đối kháng với nàng.

Thân ảnh màu đen của Sở Dịch nhảy lên, thẳng tắp hướng về phía Sở Khuynh Nguyệt lao đến, hắn không tin, nàng là đối thủ của hắn, mặc dù nàng cũng là Vũ Giai lục cấp!

Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng nhìn bóng dáng bay đến. Ngay khi hắn sắp đụng tới nàng, nàng động…

Một khắc kia, nàng phóng ra khí thế sắc bén, chống lại một kích của Sở Dịch.

Sắc mặt của Sở Dịch, trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Hắn kinh ngạc nhìn nha đầu trước mặt, giống như nhìn thấy quái vật.

Làm sao có thể? Nàng bất quá cũng chỉ mới vừa đạt tới Vũ Giai lục cấp mà thôi, làm sao có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy!

Khí thế này, thậm chí so tới một người đã đạt Vũ Giai lục cấp năm năm như hắn cũng muốn mạnh mẽ hơn nhiều!

Nhưng mà, cũng không đợi hắn nghĩ ra, khí thế quanh thân nàng lại lần nữa biến ảo. Trong nháy mắt, vết thương vừa mới khôi phục của hắn, lại lần nữa bị kéo ra.

“Phốc---“ Yết hầu dâng lên một trận nhàn ý, Sở Dịch trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi.

Sở Khuynh Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt chỉ có trào phúng cùng sát ý:”Như thế nào? lần này là ai muốn lấy thủ cấp của ai?”

“Cái đứa yêu nghiệt này!” Đáy mắt Sở Dịch nổi lên tia máu, hắn chịu đựng đau đớn do ngũ tạng lục phủ truyền đến, khoé mắt nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt.

Hắn bây giờ chỉ hối hận lúc trước không sớm bóp chết nàng!

“Yêu nghiệt sao? Vậy cũng còn tốt hơn so với cái thứ mặt người dạ thú như ngươi!” Sắc thái nơi đáy mắt của Sở Khuynh Nguyệt hơi đổi.

Nàng lại lần nữa vung tay lên, trong lòng bàn tay, màu lam quang, càng chói mắt.

Nhổ cỏ không nhổ tận góc, gió xuân thổi qua lạu sinh sôi.

Nàng tuyệt đối không lưu lại một mối hoạ cho bản thân!

Có thể nhận ra ý đồ của Sở Khuynh Nguyệt, trên mặt Sở Dịch rốt cuộc lộ ra vài tia hoảng sợ:”Ngươi dám giết ta? Ta chính là phụ thân của ngươi! Nếu như ngươi giết ta, sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt trào phúng nâng lên một độ cong, nàng nhìn người trước mắt, giống như chỉ đang nhìn đến một người chết:”Chớ không phải là Sở tướng quân đã quến mất là ta đã cắt đứt quan hệ với Tướng quân phủ? Lúc trước là do chính miệng Sở tướng quân nói ra. Muốn làm phụ thân? Xuống địa ngục đi… Dưới địa ngục, có thê tử với nữ nhi của ngươi đang chờ ngươi đó!”

Dứt lời, cũng không chần chờ thêm, màu lam mãnh liệt chói loá, thẳng tắp đánh thẳng đến thiên linh cái*(đỉnh đầu, để nguyên văn) của Sở Dịch!

“A!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi phun ra bốn phía. Trong phút chốc tiếng kêu im bặt đình chỉ.

Tiếng kêu ngắn ngủi kia, làm cho tất cả mọi người bên cạnh nghe đến sợ nổi da gà.

Tử sĩ Sở gia mang tới cùng người của Sát thủ minh, đồng loạt nhìn về phía này, chỉ thấy tình cảnh chết thảm của Sở Dịch.

Đám tử sỉ sau khi nhìn thấy người lãnh đạo của bọn họ đã chết, trong lúc nhất thời, giống như rắn mất đầu.

Đám tử sĩ này, chỉ phục vụ cho Sở Dịch, không có Sở Dịch, bọn họ liền không có thủ lĩnh, liền giống như chia năm xẻ bảy.

An tể tướng ban đầu còn cùng Ám Ảnh đánh nhau, bây giờ hắn phát hiện, bản thân cùng Ám Ảnh đối kháng, thật đúng là lực bất tòng tâm.

Sắc mặt của hắn biến hoá, ban đầu trên mặt còn mang theo khí diễm kêu ngạo, giờ phút này huyết sắc đã chậm rãi mất đi.

Sau đó lại nhìn thấy Sở Dịch chết thảm ở một bên, sắc mặtt An tể tướng, rốt cuộc đại biết.

Sở Dịch là Vũ Giai lục cấp, vậy mà chết thảm ở trên tay một con nhóc như vậy?

Chuyện này nói ra, ai sẽ tin?

Nhưng… Chuyện này đều là sự thật!

An tể tướng rốt cục phát hiện, lúc này đây, cùng Sở Dịch liên thủ đối phó Sở Khuynh Nguyệt, đây là một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào!