Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 202: Tròng Mắt Hắn Nở Rộ Ánh Sáng Lạnh Ngàn Năm !



Thời điểm Diệp Vị Ương không để ý nguy hiểm chạy ra ngoài đụng phải một người.

Cho nên người tới thấy cô vốn dùng dây chuyền Hồng Bảo Thạch quấnmái tóc vì ban nãy giãy giụa đã hoàn toàn xốc xếch rũ xuống,cổ trắng nõn cùng cánh tay trải rộng vết hôn,thậm chí, lan tràn đến rãnh ngực mêngười!Đôi môi đỏ mọng vốn kiều diễm ướt át bị sưng vù,lễ phục hoa lệđát giá có nếp uốn cùng vết rách, đôi chân trần trụi bên ngoài rõ ràngtừng bị thương,bộ dạng có chút nhếch nhác.

Chẳng qua Diệp Vị Ương trước mắt dù có xốc xếch vẫn quyến rũ,nhưngbản thân cô lại thấy rất khó chịu.Nếu như có thể cô rất muốn trốn ở mộtnơi ai cũng không nhìn thấy.Bởi vì tất cả đều tuyên bố tình trạng áimuội trước đó! Thiếu chút xíu,thật sự chỉ thiếu chút xíu nữa cô bị người đàn ông ngoại trừ Thanh Phong Tuấn.

Nghĩ đến đều nhiều chuyện đáng sợ cùng nhục nhã,nếu quả thật xảy rachuyện như vậy,cho dù Thanh Phong Tuấn thái độ thế nào,mặc dù hắn đồng ý cho cô ở lại, cô vẫn chọn cách rời đi.Thanh Phong Tuấn là người thíchsạch sẽ ngay cả thân thể cùng linh hồn không cho phép thay đổi.Như vậycô sẽ cảm thấy bản thân thật bẩn!

Giờ phút này Diệp Vị Ương kinh ngạc chạy ra khỏi khách sạn liền đụngphải tiểu Ngân,thoáng cái xấu hổ xông đến.Hiện tại cô không muốn dáng vẻ chật vật của mình bị Thanh Phong Tuấn hay bất luận người nào khác nhìnthấy,hơn nữa tiểu Ngân còn là anh em tốt nhất của Thanh Phong Tuấn .

Có một loại người không cần nói quá nhiều,chỉ cần qua cử động cùngánh mắt đã đủ hiểu….Diệp Vị Ương cùng Tả La Đường môn——— tiểu Ngân chính là như thế.

Giống như hiện tại Diệp Vị Ương trong mắt lóe ánh sáng phức tạp muốntránh né,tiểu Ngân lập tức hiểu cô không muốn hắn hỏi nhiều.Vì vậy hắnkhông hỏi thêm đều gì,chỉ yên lặng cởi ra áo khoác của mình phủ lên trên vai mảnh khảnh,rất nghiêm túc giúp cô cài lại bốn viên nút trên áovest.

Áo vest hắn rất rộng mặc trên người cô rất ấm áp,hắn hình như khôngdùng nước hoa,phía trên có mùi vị cỏ xanh tươi mát cùng mùi vị thiênnhiên gần gũi.

Hắn đối với người ngoài luôn lạnh lùng ít nói nhưng có lẽ vì quan hệcùng Thanh Phong Tuấn,hắn mỗi lần nhìn cô đều rất ôn hòa .Trong mắt hắnnhìn Diệp Vị Ương không có ngu ngốc cùng khinh bỉ.Sau đó nghe hắn thấpgiọng nói: “Chị dâu tương lai,thiếu chủ có việc gấp cần xử lý, ngài ấybảo tôi đưa cô về biệt thự trước.”

“A,được.”Cô khẽ gật đầu,trong lòng rất muốn trở lại biệt thự mặc dùmất tự do nhưng lại an tĩnh,ở chỗ này phát hiện thật sự quá rối loạn,côkhông muốn gây thêm phiền phức cho Thanh Phong Tuấn.

Hai người một trước một sau duy trì khoảng cách hai bước xa.Diệp VịƯơng rất muốn hỏi tiểu Ngân tình trạngTâm nha đầu bây giờ thế nào rồi,có tung tích cô ấy chưa,thế nhưng khi nhìn nhìn thấy bóng người cô đơn lẻloi của hắn,cô một chữ cũng không hỏi được.

Mà sau khi bọn họ rời đi,trong phòng Đông Phương Thước đang nổi giậnthì nhận được một cuộc điện thoại! Cả khuôn mặt anh tuấn vì cú điệnthoại thần bí này mà trở nên nghiêm túc hơn lúc nào hết,thậm chí khi nói ngay cả thân thể cũng ngồi thẳng,giọng nói sắc bén: “Anh xác định? Nếunhư tin tức có bất kỳ cạm bẫy cùng sai lầm,như vậy. . . . . .” Còn chưanói hết lời đã tiết lộ vô cùng nguy hiểm làm người ta không rét mà run!

Quả quyết cúp điện thoại,hắn nhìn cửa phòng đóng chặt,dùng tay phảinhẹ nhàng chống đỡ cằm dưới lần nữa lâm vào trầm tư.Vốn không xác địnhcó nên triển khai săn mồi đoạt người phụ nữ kia không,hiện tại dường như không cần thiết do dự nữa!

Được,rất tốt! Thanh thiếu,chúng ta thử lần đối đầu đi!

Nhìn Hồng Bảo Thạch rơi trên giường do Diệp Vi Ương vùng vẫy rơixuống,Đông Phương Thước đi qua đang chuẩn bị nắm nó ném ra cửa sổ,trongđầu rồi lại hiện lên bộ dạng quyến rũ của cô,Hồng Bảo Thạch. . . . . . Rất hợp với cô.Vì vậy,hắn nhíu mày bỏ lại vào túi.

Liếc qua bên giường thấy được đôi giày đáy bằng.Chẳng qua đổi một góc độ mà nói,cô gái kia không mang giày hẳn chạy không nhanh? !

Xoay mình đứng lên động tác lưu loát mau lẹ vô cùng,Đông Phương Thước xông ra ngoài. . . . . .

Rất đáng tiếc,hắn chạy ra chỉ kịp nhìn thấy bóng tiểu Ngân đưa Diệp Vị Ương lên xe thể thao rời đi.

Đáng chết! Chậm một bước! Đều do cô gái không biết điều đó! ĐôngPhương Thước ảo nảo lại liếm liếm môi dưới của mình,động tác yêu nghiệtcực kỳ,nhưng. . . . . . Đầu lưỡi mơ hồ bị đau!

Đông Phương Thước nheo lại tròng mắt nguy hiểm ở trong lòng hừlạnh:Tiểu Diệp Tử,em thật đúng là độc ác! Chưa từng có phụ nữ nào đốivới hắn như vậy,hắn trời sanh tâm cao khí ngạo lúc đó chỉ muốn bóp chếtcô nhưng cuối cùng không làm được thậm chí ngay cả một sợi tóc của côcũng không động vào,trực tiếp cho cô đi! Thôi đi,sớm biết đã mạnh mẽ ănhết bôi sạch mới để cô đi! Tóm lại cô gái này khiến hắn cảm giác rấtquen thuộc,thành công gợi lên hứng thú của hắn,hắn tin bọn họ rất nhanhlại gặp mặt thôi. . . . . .

Thời điểm xe gần đến biệt thự,hắn bỗng nhiên mở miệng: “. . . . . .Chị dâu tương lai,thật ra chị có nghĩ tới,chị bây giờ trở về. . . . . .Thiếu chủ sẽ rất tức giận.Nếu như chị muốn tránh mặt,tôi có thể. . . . . .” Tôi có thể tạm thời thả cô rời đi.Những lời hắn muốn nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Diệp Vị Ương kiên định cắt đứt: “Không,cám ơn lòng tốt của anh nhưng tôi muốn trở về.”Cô biết sau khi trở về có thể sẽ bịThanh Phong Tuấn tức giận dọa nhưng trong lòng vẫn muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn!

Trong khoảng thời gian ngắn,trong xe rơi vào im lặng,không khí trởnên có chút đè nén.Hai người cũng không có ai tiếp tục mở miệng nóichuyện.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Biệt thự Thanh Phong Tuấn ———

Thời điểm Diệp Vị Ương cùng tiểu Ngân đi vào đại sảnh lại nhìn thấyThanh Phong Tuấn như kỳ tích sớm trở về nhà,đúng như dự đoán sắc mặt hắn u ám trước nay chưa từng có!

Trong phòng khách yên tĩnh đến ngay cả cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe!

Tất cả nhân viên bảo vệ biệt thự cùng người làm toàn bộ đến đôngđủ,bọn họ sợ hãi đứng thẳng mà Thanh Phong Tuấn ngồi trên ghế sa lonbằng da thật không nói một câu,trong tròng mắt lạnh lùng nở rộ ánh sánglạnh ngàn năm!