Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 203: Cô Gái Đáng Chết Khiến Hắn Không Tập Trung,tâm Phù Khí Táo!



Thanh Phong Tuấn ngồi trên ghế sa lon bằng da thật không nói một câu,trong tròng mắt lạnh lùng nở rộ ánh sáng lạnh ngàn năm!

“Mười mấy người,mười mấy đôi mắt lại để một cô gái chạy mất!” Thanhâm bực bội,ngọn lửa dâng trào cuồn cuộn trong lòng ngực,hắn nói xong câu đó thì không nói nữa.

Nhưng hắn càng không nói mọi người càng nơm nớp lo sợ,có cảm giác đè nén khó chịu.

Thanh Phong Tuấn rõ ràng đang tức giận ngập trời,nhân lúc cơn nổigiận còn chưa ập đến Diệp Vị Ương,tiểu Ngân không thể không đứng dậykhuyên can.

“Đại ca,chuyện ngày hôm nay là lỗi của em,em không xử lý thỏa đángsắp xếp mọi người bảo vệ biệt thự.” Hắn đứng ra tự nhận mình sai.

Thanh Phong Tuấn kinh ngạc nhìn hắn,tiểu Ngân tính tình hắn vô cùnghiểu,thay vì nói hắn lãnh đạm không bằng nói hắn lạnh lùng,trừ Tâm nhađầu ra không có bất kỳ người ngào có thể làm hắn chú ý,bởi vì cậu ta làngười bạn hắn tín nghiệm nhất,không sợ có ngày y phản bộ hắn. Nhưng. . . . . . Nhưng bây giờ hắn lại có thể vì Diệp Vị Ương mà phá vỡ nguyên tắc trước sau như một! Hắn lại chủ động đứng ra gánh chịu tất cả sai lầm!

“A,tiểu Ngân,cậu nói thử xem cậu sai chỗ nào? Chuyện này có liênquan gì đến cậu? Tôi nhớ trước ba ngày cử hàng hôn lễ cậu đã không cómặt ở biệt thự. Cậu như vậy. . . . . .” chỉ làm tôi tức giận hơn thôi!Chỉ làm tôi cảm thấy cậu quan tâm quá mức Diệp Vị Ương ! Câu nói kế tiếp Thanh Phong Tuấn không nói ra nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

Mấy giờ trước hắn hơi có bất an,gọi điện thoại trở về biệt thự không tìm được người,hắn thiếu chút nữa đã mất khống chế!

Thanh Phong Tuấn ánh mắt lo lắng khóa thật chặt Diệp Vị Ương,cô gáinày vốn cho hắn rất “Vui vẻ” không hề nhu nhược như bè ngoài!Đáng ghéthơn là khi biết được cô không có ở biệt thự thì hắn lại hoang mangkhông thể khống chế! Giống như. . . . . . bị mất báu vật quý trọng nhất!

Cô từ. . . . . . lúc nào đã chiếm vị trí quan trọng đến thế tronglòng hắn? Sau nửa,hắn thấy cô ăn mặc lộng lẫy chói lọi cùng Đông PhươngThước xuất hiện ở hiện trường hôn lễ thì hắn lại có vọng động giếtngười! Bởi vì. . . . . . Hắn nhìn thấy nơi cổ cô có vết hôn!Nhìn là biết vừa mới có vậy tuyệt đối không phải dấu vết hắn để lại! Cô gái này saocó thể để đàn ông khác đến gần cô? A,mà xem xét lại cô bây giờ,thật buồn cười,tại sao khoác áo vest của tiểu Ngân? Muốn che giấu cái gì?

——— Chỉ nghĩ thế thôi, Thanh Phong Tuấn trong mắt tích tụ băng hàncàng ngày càng dày,khóe miệng phối hợp nhếch nụ cười châm chọc,phệ huyết tàn nhẫn cực kỳ! Đó là Thanh Phong Tuấn nhiều năm trước mới gia nhậphắc đạo,bất chấp tất cả chỉ vì đạt tới mục đích của mình.Hắn thế nàykhông thể nghi ngờ làm mọi người sợ hãi.

Thấy Thanh Phong Tuấn vẫn nhìn Diệp Vị Ương,tiểu Ngân mơ hồ bấtan,hắn từ trước đến giờ ít mở miệng muốn thử khuyên can lần nửa: “. . . . . . Đại ca”

“Tiểu Ngân,cậu lui xuống trước nơi đây không có chuyện của ngươi.Bắtđầu từ ngày mai tôi không muốn thấy mặt những người này .” Những cận vệlàm ăn thất trách không cần thiết phải giữ lại!

“Không phải lỗi bọn họ,anh không thể vô duyên vô cớ khai trừ bọn họ.” Diệp Vị Ương vẫn cúi thấp đầu rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng Thanh Phong Tuấn,thanh âm nhạt nhạt mang theo kiên định.Không biết lúc nào trongtay cô có thêm một tờ báo.Đúng rồi,là phát hiện trên xe tiểu Ngân,khônggiống tờ báo trước đó cô xem,đây là báo giải trí nhưng cũng đăng títtrên trang đầu!Cô lập tức siết thật chặt ngay cả khớp xương trắng bệchcũng không có ý định buông ra,vì vậy tiểu Ngân nhìn cô,không nhiều lờiđể cô mang báo vào biệt thự.

Hiện tại cô nắm chặt tờ báo bỗng nhiên không hiểu mình đang ởđâu,giống như người đi lạc vào sương mù rốt cuộc tìm được lối ra,nhìnngười đàn ông đối diện trong mắt lóe tức giận.Rời đi đi….sau khi rời đisẽ không chọc hắn giận cũng sẽ không . . . . . . khổ sở.Nhưng trước khirời đi không thể liên lụy người khác,không thể để người khác chịu tộithay mà mất đi công việc.

Bởi vì tức giận Thanh Phong Tuấn không nhìn thấy quyết tuyệt trongmắt cô,hắn lạnh giọng hỏi ngược lại: “. . . . . . Không phải lỗi bọnchúng,vậy rốt cuộc là lỗi ai?”

Đến bây giờ hắn vẫn chưa thể bình tĩnh tại hiện trường hôn lễ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng cô và Đông Phương Thước cùng nhau xuất hiện!Lúc đó hắn tức đến phát điên,cô đáng chết để hắn lo lắng thật lâu! Đángchết để hắn không thể tập trung, tâm phù khí táo!Hắn nhiều lần không kềm chế được thiếu chút nữa vứt bỏ hôn lễ chỉ sợ cô bỏ trốn sẽ không đượcgặp lại! Hắn rất muốn tự mình kéo cô ra ngoài mắng cô một trận,áp dụnggiáo dục rung động xác định cô sẽ không đột ngột mất tích đi gặp gỡngười đàn ông khác! Sau đó. . . . . . Sau đó hắn sẽ ôm cô vào lòng,ôm cô thật chặt trấn an lo sợ trong lòng hắn!

Hắn mặc dù có thể khắc chế mình không lao ra hiện trường hôn lễ đó là bởi vì hắn vận dụng một tia lý trí cuối cùng tự nói với mình,cô sẽkhông nói mà bỏ đi, cô vẫn an toàn sống ngồi ở một nơi vắng vẻ trongvườn hoa đọc sách!

Nhưng rồi thế nào? A. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Hắn tức giận nhìn người trước mắt quần áo không chỉnh tề,hắn thật rất tức giận!

“. . . . . . Lỗi của tôi,là tôi vi phạm cam kết với anh.” Đang lúc ấy thì Diệp Vị Ương nhẹ nhàng nói.Sau đó đôi mắt không có thần nhìn vềphía tiểu Ngân,không có tinh thần cùng hơi sức nói: “Tiểu Ngân,Thiếu chủ điện hạ bảo anh ra ngoài thì anh cứ ra ngoài đi.” Đi đi….đi rồi sẽkhông nhìn thấy cô tiếp theo sẽ gặp tình cảnh bi thương,cô thủy chungkhông muốn ở trước mặt người khác lộ mặt yếu ớt của mình.

Không thể nghi ngờ lời cô nói lời cô nói như ngòi nổ,Thanh Phong Tuấn bàn tay đặt trên ghế sa lon “Vèo” một cái siết chặt,mạch dưới da cũnghiện rõ.Tốt, rất tốt! Cô gái này dám kéo dài khoảng cách với,thân mậtgọi thẳng tên bạn hắn,còn hắn lại gọi. . . . . . thiếu chủ điện hạ cácngười!

Đang ở hắn chuẩn bị đứng khỏi ghế salon,Tiểu Ngân dùng ánh mắt phứctạp nhìn qua,chỉ nghe hắn đè nén nói: “. . . . . . Về Diệp tiểu thư,đạica,tôi hi vọng anh sớm tỉnh táo,đừng để mình làm ra chuyện sau này hốihận.”

Lần này hắn không gọi cô là chị dâu tương lai bởi vì hoàn cảnh cùng không khí đều không thích hợp.

Nói xong,tiểu Ngân xoay người rời đi,hắn biết Diệp Vị Ương không muốn hắn nhìn thấy tình trạng tiếp theo có thể xảy ra mà hắn cũng sợ mình sẽ mất khống chế làm trái mệnh lệnh Thanh Phong Tuấn khiến ai cũng khôngvui cho nên hắn chỉ có thể rời đi.