Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 143: Hắn lạnh lùng lạnh lùng,nghiêng người bá đạo ôm



Edit + Beta: Tieumanulk

“. . . . . . Khụ khụ! Thiếu chủ,Hàn Thiên Tuyết tiểu thư lần nữa gọiđiện thoại tìm ngài.” A Viễn không biết điều cắt đứt hai người yêunhau.

Diệp Vị Ương đỏ mặt núp sau lưng Thanh Phong Tuấn nhanh sửa sang lạiquần áo,Thanh Phong Tuấn buông cô ra,đứng dậy đi về phía gian phòng mậtmã đối diện.

“Chậc chậc,tiểu tử,chúng ta lại gặp mặt.Thế nào? Vết thương có đỡ hơn chưa? Xem tinh thần cậu không tệ.Đừng quên tôi cho cậu thời gian mộttháng đã qua mấy ngày.Đúng rồi,lần này gọi điện thoại là muốn nói chocậu biết,nếu như cậu muốn bảo vệ cô gái Diệp Vị Ương tốt nhất nhanh giải tán tổ chức nhỏ làm mưa làm gió đi! Ha ha,ta xem Diệp Vị Ương tiểu thưnhất định rất hứng thú việc mình bị hãm hại còn mấy lần thiếu chút nữachết.Cậu đi tiêu diệt hết “Huyết Sắc Điện phủ” có thể cũng đã biết chântướng kinh người rồi đúng không!” Thanh âm già nua mang theo hứng thúnhư muốn hành hạ người từ bên kia truyền đến.

“Tại sao lại nói cho tôi biết những đều này?” Thanh Phong Tuấn cănbản không tin tưởng ông ta quan tâm sống chết của Diệp Vị Ương.

“Cậu không phải cảm thấy nhìn người phấn đấu là chuyện rất thú vịsao? Cậu không phải vẫn cảm thấy tổ chức Ám Ảnh của cậu có thể chống lại ta sao? Rất lợi hại đúng không? Vậy ta cũng muốn xem,tổ chức nhỏ củacậu làm sao chống lại ta,đây cũng là nguyên nhân ta cung cấp tin tìnhbáo cho cậu! Dĩ nhiên,Diệp Vị Ương tiểu thư cũng rất đáng yêu,ta đến bây giờ vẫn không quên được tư thái hoàn mỹ dung nhan xinh đẹp của cô ấy,ha ha. . . . . .” Nói xong thanh âm già nua hoàn toàn biến mất.

Thanh Phong Tuấn trực tiếp đập điện thoại.Sau đó,hắn xoay người nhìn Diệp Vị Ương núp trong góc: “Tiểu ngốc, ra đây mau.”

“. . . . . . Tuấn,anh anh. . . . . . sao anh biết em ở chỗ này?”

“Từ lúc em bước vào đây một bước anh đã biết.” Bằng không cô cho rằng bản thân sao có thể an toàn vào nơi này?

Diệp Vị Ương cười khan: “Cũng đúng,anh rất nhạy cảm mà.À,anh vừa rồi đang nói chuyện với ai? Em nghe. . . . . .”

“Như em nghe,người vừa gọi điện đến là ông lão khống chế anh bấy lâunay cũng chính là cha của Thiên Tuyết.” Thanh Phong Tuấn bình tĩnhnói,so với vừa rồi tức giận dập điện thoại quả thật nhìn không ra,khôngthể không khen hắn có thể điều chỉnh tâm trạng mình cực nhanh.

“Thanh âm già nua đó. . . . . .” Diệp Vị Ương nhíu nhíu mày,cố gắngnhớ lại,rốt cuộc nhớ lại còn một chuyện rất quan trọng còn chưa nói vớiThanh Phong Tuấn!

Vì vậy cô kéo tay hắn,vội vàng nói: “Tuấn,anh biết không? Ông lão đóđang ngụy trang đấy!Ông ta căn bản không già đến thế! Ngày đó thời điểm ở trong mật thất bị ông ta hành hạ em tình cờ thấy được gương mặt thậtcủa ông ta!Cho nên ngày đó nếu anh không phải xuất hiện ông ta sẽ giếtem diệt khẩu! Ông ta mang một bức mặt nạ da người,dưới mặt nạ mặt cănbản không coi là quá già,nhiều lắm chỉ là một người trung niên,hơn nữaông ta cũng không có lưng gù,giọng ông ta cũng không phải thế,người nàyquá gian xảo,anh nhất định phải đề phòng !”

Cô nói thật vội vã chỉ sợ sẽ xúc phạm hắn.

Thanh Phong Tuấn đem quan tâm của cô nhất nhất để trong lòng,vuốtvuốt tóc tóc cô cười cười,rất nghiêm túc nói: “Em yên tâm,những chuyệnđó anh đã sớm biết. Anh chỉ làm bộ không biết để ông ta buông lỏng cảnhgiác mà thôi.Chẳng qua ông ta sao phải giấu gương mặt thật của mình,nếukhông phải vì gạt chúng ta,vậy ông ta đang sợ cái gì.”

Diệp Vị Ương đỏ mặt,mắt to chớp chớp nhìn hắn,thật sự lại không biết nên mở miệng thế nào.

“A,tiểu ngốc,biểu tình của em làm anh rất muốt. . . . . . bắt nạtem.Thế nào? Em còn biết chuyện gì nửa?” Thanh Phong Tuấn đem mái tócDiệp Vị Ương thật vất vả mới sửa sang gọn gàng lần nửa vò rối.

“Chuyện đó. . . . . chuyện đó,thật ra em không vô tình biết. . . . .ông ấy . . . . . vô năng về phương diện tình dục!” Diệp Vị Ương mặt càng ngày càng đỏ,giọng cũng càng ngày càng nhỏ,đầu cúi càng ngày càngthấp,bảo một thục nữ nói ra điều này thật làm khó cô mà.

Thanh Phong Tuấn nghe xong ngẩn người,ngay sau đó nhướng cao màyđẹp,bừng tỉnh hiểu ra: “A,hoá ra là thế.Ông ta vốn chính là người vôcùng cao ngạo,nên sẽ không cho phép bất luận kẻ nào có bất kỳ lý dokhông tôn kính ông ta,càng sẽ không cho phép người khác sau lưng. . . . . . Khụ khụ,nhạo báng ông ta vô năng.Chẳng qua nguyên nhân đó chỉ mộtphần thôi,anh tin ông ta còn có tính toán khác,ông ngụy trang còn ẩn núp nhiều năm,nhất định có nhân tố quan trọng khác!Nếu anh không đoánnhầm,ông ta đang trốn một người!”

Nghe hắn kết luận,Diệp Vị Ương gật đầu cảm thấy rất có lý.Tiếp theocô lại nhỏ giọng nói: “Ngày đó bị thương quá nặng,em không biết bản thân có phải sinh ra ảo giác,trước khi bị ông ta ngược chết dường như ngheđược ông ta nói tên thật cho em biết,ông ta tên. . . . . . Đông PhươngLiệt Diễm.”

Nói xong,Diệp Vị Ương bĩu môi,rất không thích tên ông lão đó,sao lạicó cùng họ với người bạn tốt Đông Phương Thước của cô chứ !Người thì tàn ác nguy hiểm, người thì thiện lương vì cứu cô mà không tiếc hy sinh bản thân. Hai người thật sự chênh lệch quá nhiều.

Nhưng Thanh Phong Tuấn nghe tên đó xong lại hoàn toàn rơi vào trầm tư,tuyệt đối không phải trùng hợp,hắn phải tính toán kỹ lại.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau hôm đó,Thanh Phong Tuấn để tiện cho chuyện điều tra đã đưa Diệp Vị Ương trở lại biệt thự trước kia hai người sống chung.

Diệp Vị Ương đối với Lý Bình Đường một người cha tự dưng xuất hiệncùng với chuyện ông chết không hề nhắc lại,giống như hoàn toàn quên mấttừng có một người tên Lý Bình Đường xuất hiện.

Cô bắt buộc tự nói với mình,người như thế chết là đáng!Chẳng qua. . . . . . không biết mẹ cô đi đâu rồi? Qua nhiều năm,mặc dù mẹ không đốitốt với cô nhưng cũng không vứt bỏ cô,dầu gì mẹ cũng nuôi dưỡng côtrưởng thành,phần ân tình đó cô không dám quên.

Trở lại biệt thự thuộc về cô và Thanh Phong Tuấn,cô rốt cuộc cảm nhận được không khí ấm áp,thở phào một hơi nói: “Tuấn à,anh xem có phải trởlại nơi này thật tốt không?”

Thanh Phong Tuấn lại khôi phục bề ngoài lạnh lùng,gật đầu một cái.

“Đúng rồi,Tiểu Ngân đến sẽ ở nơi nào? Cùng A Viễn ở chung một phòngsao? Hai người bọn họ dù sao cũng cao lớn chun cùng một phòng có phảiquá ủy khuất ?”

Vốn là một gian biệt thự rất lớn nhưng bởi vì đều bị Thanh Phong Tuấn sử dụng làm phòng giám sát cùng trang bị,cho nên phòng có thể ở chỉ còn lại hai.

Diệp Vị Ương và Thanh Phong Tuấn sẽ ở một phòng,A Viễn ở một phòng.Hiện tại tiểu Ngân trở lại có vẻ chen chúc.

“Không sao,hai người bọn họ tình cảm cũng không tệ giống như anh em.” Thanh Phong Tuấn mở máy vi tính lần nữa kiểm hệ thống an toàn,mặt không đổi sắc. Dù thế nào đi nữa không để hai tên nhóc kia quấy rầy hắn và Vị Ương là được.

Chờ Thanh Phong Tuấn kiểm tra xong hệ thống an toàn,hắn đã hoàn toàncó thể thông qua màn ảnh máy tính quan sát bên phòng tiểu Ngân & AViễn.

Lúc này,đôi lông mày anh tuấn của hắn lại chau lên———

Chỉ nghe Diệp Vị Ương đi vào căn phòng lộn xộn hỏi: “Tiểu Ngân AViễn,các người dọn dẹp phòng thế nào rồi? Có cần giúp đỡ không?”

“Chị dâu tương lai,sắp xong rồi! Sắp xong rồi! A. . . . . . Nha!”

——— Chậc chậc,hai người vốn đang đánh lộn,thấy Diệp Vị Ương đi vào nên mới vội vàng ngừng tay.

“Các người. . . . . .” Diệp Vị Ương nhìn hai người quần áo xốc xếchkinh ngạc hỏi.Chẳng lẽ. . . . . . Khụ khụ,không phải giống như cô tưởngtượng đấy chứ? Hai người dù gì cũng là người trưởng thành. . . . . .Diệp Vị Ương hai gò má ửng hồng.

“Chuyện đó. . . . . . Chị dâu tương lai !Chị ngàn vạn đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm nhé!”

Hai người nhìn đối phương,vội vàng sửa sang lại áo,lúc làm tay chân còn có chút lúng túng.

Diệp Vị Ương hiển nhiên trong lòng còn đang suy đoán,không quá tin hỏi: “Nhưng các ngươi. . . . . .”

“Chị dâu tương lai!Chúng em đang tranh người nào ngủ giường ngườinào ngủ trên sofa á! Tên nhóc tiểu Ngân bình dùng thân phận Tả La xuấthiện chảnh bà cố, không để ý người,lạnh như băng,cho nên …khụ em rấtmuốn khiêu chiến tính tình cực hạn của hắn.”

Diệp Vị Ương thở phào nhẹ nhõm: “Haizzz! Nói cách khác. . . . . . các người đang đánh lộn? A Viễn việc đó không tốt chút nào,cố ý khiêu khích tiểu Ngân gọi là ức hiếp người.” Không hiểu sao cô nghĩ đến đường đường hai người đàn ông,YES GAY thì quá đáng thương.

Không không không!Cô nghĩ đi đâu rồi,thiếu chút nữa quên mất người nằm hôn mê trong bệnh viện,tiểu Ngân yêu Tâm nha đầu đó nha!

Vậy. . . . . . nói cách khác,tiểu Ngân bình thường mà A Viễn mới là GAY trong truyền thuyết?

“Hắc hắc,chị dâu tương lai,chị hiểu là tốt rồi,bình thường chúng em vẫn gặp nhau là đánh à!” A Viễn xin lỗi gãi gãi đầu.

“A,vậy sao. . . . .” Diệp Vị Ương nhìn tình trạng hỗn loạn,tốt bụng hỏi: “Vậy các người có cần tôi giúp dọn dẹp không?”

“Không cần,không cần,chị dâu tương lai,chị về với thiếu chủ đi!” Chậc chậc,chuyện cười,bọn họ nào dám làm phiền chị dâu,nếu để chị dâu giúpmột tay dọn dẹp phòng,sau đó nhất định sẽ bị đánh!

“Vậy cũng tốt,lát nửa hai người nhớ ra ăn cơm.” Nói xong,Diệp Vị Ương trở về phòng.

Thấy Thanh Phong Tuấn chau mày quay sang,Diệp Vị Ương thấy kỳ lạ hỏi: “Tuấn,anh sao lại….không vui? Còn nữa. . . . . . vết thương sao lại bịnứt ra rồi?” Trước đó không phải đã khỏi sao? Nghĩ đến một loại khảnăng,cô liền khẩn trương,chạy nhanh đến kiểm tra viết thương của hắn.

“Không có,vết thương đã khỏi.Tiểu ngốc,em về sau phải cách xa bọn họmột chút.” Theo đức hạnh hai tên nhóc kia,hắn không phải sợ cô bị dạybậy mà sợ trong lúc bọn họ đánh nhau lỡ tay đánh trúng cô thì sao.Nhưvậy hắn sẽ đau lòng.

Vừa suy nghĩ lại không hài lòng mình quá quan tâm một phụ nữ cho nênhắn hung hăng hôn môi cô! Thuần thục cạy mở hàm rắng,mút đầu lưỡi linhđộng thơm ngọt,bá đạo ôm hôn,si mê quấn quít. . . . . .