Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 25: Bạch Ngọc



Bên ngoài tường thành ngoại khu Thành Đông, một vụ nổ nữa vừa mới xảy ra.

Bên trong, dưới bãi đất trống, ba người Lan Anh cùng nhiều người khác vẫn ngơ ngác nhìn về hướng ấy. Một giây, hai giây… người nào đó bắt đầu chạy về tường thành nội khu Thành Đông.

Có người khởi xướng, không ai nói ai, họ đồng loạt chạy theo người ấy. Khung cảnh đột ngột trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Mọi người đang cố gắng chạy vào trong thành.

Thấy thế ba người Lan Anh cũng vội chạy theo đám đông náo loạn khi mà cổng thành nội khu vừa hé mở.

Phía xa, bên kia cây cầu, năm người nữa trong số mười sáu người bước ra khỏi khu rừng, họ lặng lẽ quan sát bãi đất trống thông qua cổng thành vỡ nát.

Quan sát một lúc, một người trong số họ lấy ra một mũi tên và một cây cung khá bắt mắt. Người này giương cung hướng về phía bãi đất trống, sau đó thả tay.

Mũi tên lập tức rời khỏi dây cung và lao như bay trên không trung, ai cũng nhìn thấy. Một vài thị vệ đứng trên nội khu tường thành sắc mặt có sự thay đổi rõ rệt.

Từ vị trí bắn để đến được tường thành nội khu thì phải hơn năm trăm mét. Dù có là máy bắn đá thì cũng khó mà với tới, vì thế mũi tên rơi ngay vị trí cách tường thành nội khu khoảng hơn trăm mét.

Phập. Mũi tên găm vào đất, ngay lập tức một làn khí lạnh lan tỏa từ đầu mũi tên đi khắp xung quanh. Bất cứ thứ gì khí lạnh này tràn qua đều đóng băng ngay lập tức. Và khí lạnh này đang có xu hướng tiến thẳng đến tường thành.

“Chạy… chạy thôi.”

Hoài kéo kéo Nam và Lan Anh, giục họ chạy đi khi mà cả hai vừa dừng lại há mồm kinh ngạc.

Một vài người xấu số chạy sau họ không may đã bị đóng băng, và sau đó vỡ tan, không đọng lại gì, hóa thành bụi bẩn.

Tốc độ lan của khí lạnh quá nhanh. Hoài vừa dứt lời thì luồng khí lạnh cũng vừa tràn tới. Ba người lập tức cảm thấy cái lạnh tê buốt luồn qua từng đốt xương, chạy dọc sống lưng, tứ chi không còn muốn hoạt động, mắt bắt đầu tối dần.

Nhìn tình hình thì dễ dàng nhận thấy những người ngoài thành đều không thể thoát được luồng khí lạnh này nếu nó cứ giữ vững tốc độ.

Vừa lúc xương tủy bắt đầu có dấu hiệu tê cứng thì Lan Anh cảm thấy một sự ấm áp vô cùng tuyệt vời. Cứ như hơi ấm của ánh nắng bình minh vậy. Hơi ấm lập tức xua tan đi cái lạnh giá đang ăn mòn xương tủy.

Như bừng tỉnh, Lan Anh mở mắt và lập tức sững người kinh ngạc khi trước mặt cô là một thanh niên tuấn tú. Thanh niên này vừa làm gì đó xua tan khí lạnh.

Lui lại vài bước, lúc này Lan Anh mới nhận ra thanh niên này đang nắm một thanh kiếm và cắm nó xuống đất. Từ vị trí thanh kiếm xuất hiện một đường viền kéo dài ra hai bên bãi đất, luồng khí lạnh từ mũi tên lạ kia chính là bị đường viền này ngăn chặn, hình thành cục diện hơn một nửa bãi đất trống chìm trong khí lạnh, nửa còn lại thì vẫn như cũ. Mọi người đứng sau thanh niên này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi luồng khí lạnh kia, ba người Lan Anh cũng vậy.

“Mau vào thành”. Thanh niên này hét lớn làm mọi người sực tỉnh.

Lập tức lấy lại tinh thần, họ ồ ạt chạy vào trong thành vừa lúc vài tốp thị vệ đang tập trung lao ra hỗ trợ cho thanh niên này.

Ba người Lan Anh thấy vậy cũng nhanh chân chạy vào thành, lúc này giữ mạng vẫn là điều tiên quyết. Một lúc sau, cửa thành nội khu đóng lại cũng là lúc thanh niên này rút thanh kiếm lên. Luồng khí lạnh tiếp tục lan tỏa về phía họ, thế nhưng hiện tại sau lưng thanh niên này đã có vài pháp sư. Vì thế một vài người dụng pháp ngăn chặn sự tiến công của luồng khí lạnh.

Linh lực tiêu hao chẳng mấy chốc đã khiến luồng khí mờ dần rồi biến mất, mặt đất trở lại hiện trạng ban đầu.

Thanh niên điển trai này nhìn thanh kiêdm trong tay mình, chuôi kiếm được làm bằng phỉ thúy, lưỡi kiếm thì trong suốt như pha lê. Không hiểu tại sao khi cắm xuống đất lại có thể ngăn chặn được luồng khí âm lãnh này.

Trước mặt anh ta lúc này là năm người vừa ra khỏi khu rừng, họ đã vượt qua cổng thành ngoại khu và tiến vào bãi đất trống. Trong tay họ là những cây cung kì lạ.

Không nói không rằng, năm người đồng loạt giương cung về phía thanh niên giữ thành này, các mũi tên bốc hơi lạnh nghi ngút lao ra khỏi dây cung.

Không đắn đo, anh ta lao tới vung kiếm đỡ từng mũi tên, ngăn chúng chạm mặt đất. Kiếm pháp điêu luyện khiến anh ta dễ dàng ngăn chặn.

Lại một loạt tên nữa được bắn, lần này cũng như vậy, anh ta tiếp tục sử dụng kiếm pháp để ngăn chặn. Thế nhưng vừa chặn mũi tên thứ tư thì anh ta chợt nhận thấy đằng sau năm người kia có thứ gì đó lao với tốc độ kinh hồn, hướng thẳng vào anh ta.

Vội vã tránh né thứ đó mà không quên chém phăng mũi tên còn lại. Thế nhưng.

Ầm…

Thứ đó tông vào đám người phía sau khiến họ chấn động rồi tiếp tục lao tới tường thành nội khu, một vài người bị thương không nhẹ.

Sau khi hoàng hồn thì mọi người nhận ra thứ đó là một quả cầu sắt khá to, và hiện tại quả cầu đó đã nằm gọn trong tường thành vì vụ va chạm, tạo thành một vết lõm trên bức tường.

Nhìn về cổng thành ngoại khu, vài người nữa tiến tới nâng tổng số người lên con số chín. Một người trong số họ có vẻ là chỉ huy tiến lên đầu tiên.

Hai bên đối diện nhau một khoảng gần bốn mươi mét.



Trong một nhà trọ nào đó, đoàn thương lái của ngoại bang cập bến Hỏa Ngọc lúc trước đang nghỉ ngơi. Cạnh bên là một người con gái đang ngồi nhìn họ, khá là quen thuộc, nàng là Ngọc Linh.

Nàng ta nói gì đó với vài người xa lạ, dường như là hỏi thăm, bàn tán hay chỉ đơn giản là trò chuyện. Tất cả đều liên quan đến hai chữ Thánh Vực.



“Một lần nữa, các ngươi lại cả gan đến đây.” Thanh niên điển trai nhìn đám người này rồi lên tiếng.

Những thị vệ đứng sau cũng tiến tới sát anh ta, tiếp thêm khí thế. Thị vệ trên tường thành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Lẽ nào các ngươi vẫn không sợ chết.” Anh ta nói tiếp.

Người thủ lĩnh nhóm kia vẫn đứng im, tám người trong nhóm cũng tiến lại gần hơn.

“Lần này thì khác.” Người này đột ngột thốt lên.

Sau đó người này khẽ ra hiệu, một ai đó từ đằng sau lấy cho người này một thứ gì đó không nhìn rõ.

Thủ lĩnh nắm chặt thứ này lại trong tay mình. Một làn sương mỏng bắt đầu hình thành và bao phủ lấy cánh tay gã, toát ra hơi lạnh thấu xương. Mọi người đối diện dè chừng.

Bên trong nội khu, những người vừa vào thành ban nãy đều tập trung lại một khu vực có người sơ cứu và tiếp tế, nhóm Lan Anh cũng nằm trong số đó. Họ chẳng hề biết bên ngoài đang diễn ra điều gì.

Từ trong một tòa tháp nhỏ, một cô gái ăn mặc kín đáo cưỡi một loài thú gì đó không rõ lướt qua chỗ họ. Nhìn dáng người cùng cử chỉ hành động có thể nhận ra cô ta thuộc tầng lớp thượng lưu và có địa vị không nhỏ tại đây.

Cửa thành mở và cô ta lao ra bên ngoài, tiến tới chỗ thanh niên kia.

Nhìn qua cửa thành khẽ đóng, mọi người loáng thoáng thấy được khung cảnh bên ngoài nhưng chỉ được một chút.

Cô gái này tiến tới bên thanh niên kia, nói khẽ vào tai.

“Chủ soái nói với chàng, cẩn thận.”

Thanh niên này cười mỉm. Tựa hồ chẳng để đám người đối diện vào mắt.

“Nàng yên tâm, chẳng phải lần trước chúng đã bị chúng ta đánh đuổi thê thảm như thế nào sao.” Anh ta cười.

“Chủ soái cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực khá lớn đằng sau chúng. Bên trong khu rừng.” Cô ta khẽ nói. “E là chúng đã mời được cường giả nào đó”.

“Mấy năm qua, chúng liên tục công kích ta bằng những cuộc chiến nhỏ lẽ, dù thua nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, là vì sao?” Đột ngột thanh niên này lên tiếng hỏi khiến cô nàng này im lặng.

“Tất cả cũng chẳng phải vì Linh Bàn sao?” Thanh niên này tiếp tục nói.

Cô nàng vẫn không nói gì.

“Nếu như chúng ta cứ sợ hãi, bị động thế này thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ có được nó thôi.” Anh ta nói và nhìn những kẻ kia, đề phòng.

“Chàng nói đúng”. Cô nàng gật đầu.

“Chắc chắn chúng biết được chúng ta vừa trải qua một hạo kiếp chưa từng có nên có lẽ chúng nghĩ rằng sức phòng thủ của ta đã yếu đi. Chính vì thế hôm nay nhân cơ hội đó mà tấn công.”

“Đáng tiếc, chúng lại không biết rằng chúng ta đã tách biệt với đế quốc. Không còn phụ thuộc vào họ từ lâu.”

Thanh niên này ngừng lời khi nhìn thấy thêm ba người nữa xuất hiện nâng tổng số lên mười hai người. Bọn họ đang làm gì đó không rõ, chỉ có thể thấy hàng loạt những làn khí lạnh liên tục tỏa ra cạnh bên gã thủ lĩnh.

Thanh niên này ra hiệu, cô nàng lui lại, những người khác cũng vậy.

“Vũ khí có thuộc tính băng à, khá lắm.”