Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 24: Thành Đông



“Giờ thì chúng ta chỉ cần tìm Chiêu Anh rồi rời khỏi nơi này là xong.” . Hoài thở hổn hển và nhìn về cổng thành phía trước.

“Còn anh ấy?.” Lan Anh cũng dừng lại, nhìn theo hướng ấy.

“Cô không nghe à, hắn ta chắc đã mất xác rồi, ở đó mà tìm…” Hoài nói một cách mệt mỏi.

“Ông…” Lan Anh bực tức, lúc này cô ấy cũng chẳng còn hơi sức để mà đôi co, thế nên cô ấy không nói gì nữa.

Nam lắc đầu ngán ngẫm rồi chỉ về phía trước.

“Hai người nhìn kìa.”

Hướng ấy, gay tại đầu cầu, một tốp lính trang bị đầy đủ vũ khí, đang ra sức kiểm tra toàn bộ lữ khách tiến vào. Họ rà soát rất kĩ, không chừa chỗ nào, giống như họ đang khám xét thứ gì hay tìm kiếm ai đó.

Đằng sau cánh cổng là tòa thành khổng lồ, tòa thành nhìn như đang bốc hơi bởi ánh nắng mặt trời rọi xuống mặt đất dài trơ trọi phía trước. Ánh nắng chói chang và vô cùng gắt.

“Họ đang làm gì vậy nhỉ?”. Lan Anh hỏi.

“Đang rà soát”.

Ánh mắt Nam vừa lóe lên gì đó, có lẻ anh ta vừa sử dụng Trí Tâm Thuật.

“Rà soát.” Hoài và Lan Anh cùng hai thốt.

“Giống kiểu tìm kiếm kẻ khả nghi bị truy nã trong mấy bộ phim kiếm hiệp í hở.?” Lan Anh tò mò.

“Đúng vậy.” Nam gật đầu.

“Hơn nửa tháng trước Thành Đông đã gặp trộm. Một kẻ trộm táo tợn lẻn vào khu vực cấm, nghe đâu họ chỉ nhìn thấy một hình xăm nhỏ trên người. Chính vì thế giờ họ đang rà soát toàn bộ người ra vào.”

“Ra vậy. Thế thì chúng ta chẳng cần lo lắng làm gì.” Lan Anh vô tư nói. “Chúng ta vào thôi”.

Nói xong cô nàng cất bước đi trước, cố gắng ra dáng giống với những người nơi đây. Tính đến hiện tại thì cô đã lạc đến thế giới này gần một tháng rưỡi, vì thế ít nhiều cô cũng quen dần với văn hóa cũng như phong tục nơi đây. Hoài và Nam theo sau.

Ba người tiến tới bên chốt canh ngay đầu cầu, lập tức có vài người ra hiệu ngừng lại, sau đó vài người khác tiến tới. Lần lượt từng người một được kiểm tra kĩ càng, nam và nữ được chia ra hai khu vực kiểm tra riêng để tránh tình trạng phức tạp.

Sau một hồi kiểm tra, cả ba cũng qua được cầu, họ tiếp tục di chuyển băng qua vực thẳm không đáy. Nhìn bên dưới cây cầu là vô vàn những đám mây lơ lửng, có cảm tưởng như cả ba đang băng qua một cây cầu treo ngang trời, ba người trầm trồ không thôi.

Qua cây cầu, trước mặt cả ba là cổng thành thuộc dãy tường thành phòng thủ bên ngoài. Nam nhìn ngó xung quanh rồi giục hai người kia tiếp tục di chuyển. Sau khi qua khỏi cổng thì họ đã chính thức bước vào Thành Đông, tuy chỉ mới là khu vực ngoài. Từ giờ họ phải đội nắng một đoạn đường gần năm trăm mét để tiến đến tòa thành chính, tòa thành trung tâm, một thành phố ngầm.

“Nóng, nắng. Đó là những gì tôi thấy được tại đây.” Hoài lên tiếng than vãn.

Cả ba men theo con đường mòn hướng đến cổng thành phía trước. Trên đường đi, họ không khỏi sửng sốt vì một vài nơi cách dãy tường thành ngoài khoảng mấy mét có đặt ít bức tượng, bức tượng nào cũng giống nhau.

Một khoảng trống khác bên trong bãi đất khổng lồ, khá đông người tụ tập xung quanh thứ gì đó.

Sau khi nhất trí thì cả ba quay sang hướng đó. Họ chen vào đám đông đang đứng chen lấn nhau.

“Này… này, cho qua xíu”

Hoài đẩy đẩy vài người cố tạo chỗ trống.

“Đừng chen lấn chứ. Này…” Một vài người khác kêu lên.

“Ở đây có chuyện gì vậy?.” Lan Anh cũng chen vào hỏi.

“Cô nhìn đi” Một người chỉ về phía trước.

Trước mặt họ, một thanh kiếm vô cùng đẹp với chuôi được làm bằng vàng nguyên chất, trên chuôi có đính ba viên ngọc đủ màu sắc.

Lưõi kiếm thì sáng bóng màu tím thẫm xen lẫn màu xanh da trời. Cây kiếm được chế tác từ Tử Tinh Thạch. Một trong ba loại nguyên liệu quý hiếm bậc nhất thế gian dùng để chế tạo những vũ khí có tính khắc thuật.

Nhìn chung hơn một nửa cây kiếm đã chìm sâu vào lòng đất.

“Chỉ là một cây kiếm thôi mà. Có gì đâu.” Lan Anh khẽ nói. Đối với cô thì cô không hề đam mê về lĩnh vực này, súng ống đạn dược thì còn có thể.

“Nếu chỉ là thanh kiếm bình thường thì việc gì mọi người phải xúm lại xem. Đằng này từ khi nó cắm xuống đất gần hai năm trước thì chẳng ai có thể rút lên được.”

Một người thấy Lan Anh nói thế liền giảng giải vài thứ.

“Không rút được ư.?.” Hoài nghi hoặc.

Vừa dứt câu nói anh ta lẻn qua đám đông. Tiến tới bên thanh kiếm trước sự háo hức của khá đông người.

Từ xa, phía trên tường thành nội khu, một người nào đó đang quan sát. Nhìn phong cách ăn mặc thì có lẽ người này có địa vị khá cao. Hai tay người này chắp sau lưng và hướng mục quang về chỗ thanh kiếm kia.

Hoài tiến tới bên thanh kiếm với vẻ mặt đắc ý, xoa xoa đôi bàn tay ra vẻ sẵn sàng. Rồi giơ tay ra hiệu cho mọi người lùi lại. Nam lắc đầu ngán ngẫm, toan quay đi hướng khác thì chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn mình nhưng không rõ vị trí.

Hướng còn lại, Hoài bắt đầu công việc. Anh ta đặt bàn tay phải vào chuôi kiếm. Một hai ba, kéo lên.

Không có gì xảy ra, thanh kiếm vẫn cắm sâu dưới đất. Nhìn ngó xung quanh để lấy thêm tinh thần, anh ta đặt bàn tay còn lại lên chuôi kiếm.

Cố gắng dùng nhiều sức nhất có thể, thế nhưng thanh kiếm như trêu ngươi, vẫn găm chặt vào mặt đất không hề nhúc nhích.

Sau một vài hành động, Hoài bỏ cuộc. Một vài người cười ra tiếng. Sau Hoài có thêm vài ba người cố gắng thử nhấc thanh kiếm lên nhưng cũng công cốc.

Đa số những người thử rút kiếm là những người vừa tiến vào tòa thành, những lữ khách ở xa tới tham quan, có lẽ vì họ tò mò.

“Sao cứ thấy giống giống điển tích Thanh Gươm Trong Đá thế nào ấy.” Lan Anh thỏ thẻ.

“Ôi dào, điển tích gì chứ, chắc có kẻ nào chơi chiêu đổ bê tông xi măng gì đó chôn cây kiếm này hòng làm du lịch, quảng bá địa danh ấy mà.” Hoài quả quyết với suy nghĩ này.

“Thôi đi ông, đây đâu phải Trái Đất, nên chẳng thể nào nói trước được điều gì đâu.”

“Chúng ta vào thành thôi.” Nam lên tiếng, mắt vẫn nhìn xung quanh để tìm xem kẻ nào đang nhìn mình.

Bất chợt sau câu nói của Nam, một vụ nổ từ đâu vang lên bên phía một cây cầu ngoại khu khiến mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng ấy.

Một số người nhốn nháo, nhìn nhau.

Đó là cây cầu hướng Bắc, lối đi dẫn vào lãnh thổ Bạch Ngọc.



Biên giới biển Đông. Hỏa Ngọc quốc gia. Cảng Lục Bích.

Trong căn nhà nhỏ gần cảng, Ngọc Linh vừa bước ra, nàng ta đi một mình, nhằm hướng cảng mà tiến. Ngoài khơi cảng, một vài con tàu khá lớn đang dần tiến vào.

Tháp Ánh Sáng. Căn phòng nào đó. Nhất Đẳng Nhân Gian vừa thu hồi pháp chú. Một cổng dịch chuyển được định trên bản đồ. Phải chăng Ngọc Linh vừa đi qua cổng này.

Sau khi thu pháp chú, ông ta lấy ra Mộc Lai, nhìn ngắm nó rồi cất vào túi, sau đó thở dài.

Tiến ra khỏi căn phòng.



Bạch Ngọc.

Quốc gia lớn thứ tư trong bảy quốc gia của Đại Lục Ngọc Bích. Diện tích trả dài từ phần tiếp giáp Đông Bắc Thanh Ngọc đến Tây Bắc Kim Ngọc.

Cũng giống Thanh Ngọc, Bạch Ngọc luôn là quốc gia lăm le bờ cõi của Kim Ngọc từ lâu. Trong thời gian qua, đã có một vài cuộc chiến nhỏ lẽ không đáng kể diễn ra giữa hai quốc gia này. Cơ bản các cuộc chiến chỉ xảy ra gần biên giới.

“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy.?”

Hoài cùng mọi người nhìn về hướng đó, nơi ấy một cột lửa đang bốc cao nghi ngút. Tiếng la hét khá nhiều kèm theo tiếng binh khí va chạm.

Bình thường thì chẳng có ai lại liều mạng gây hấn với Thành Đông làm gì và cũng chẳng có cơ hội làm được điều đó khi mà hệ thống phòng thủ của Thành Đông quá dày.

Nhưng mà hôm nay, việc một toán người lạ xâm nhập và đánh bom cây cầu cũng đủ cho thấy khả năng phòng vệ yếu kém một cách đáng sợ, lẽ nào trước giờ hệ thống phòng thủ của tòa thành này chỉ là đồn thổi mà thôi.

Bên ngoài cây cầu, một tốp tầm mười sáu người ăn mặc kì lạ, hiển nhiên là phục trang của Bạch Ngọc. Bọn họ phân tán ẩn mình khắp nơi bên trong khu rừng ngoài cây cầu.

Chỉ một hai người đứng trước đầu cầu rồi ném gì đó về phía sau cây cầu đang bốc cháy. Khiến chúng nổ tung.

Quân lính gác thành đa phần đều là những thanh niên trai tráng, khỏe mạnh. Thế nhưng không hiểu vì sao mà lúc này họ lại bỏ chạy tán loạn.

“Có vẻ như chúng ta tới đâu thì nơi đó lại có chiến loạn.” Nam nhìn hai người còn lại và nói.