Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 23: Cô Gái Kì Lạ



Tính từ thời điểm Thần Thú bị tiêu diệt cũng đã hơn nửa tháng, giờ đây nhóm Lan Anh đã ra khỏi Tháp Ánh Sáng.

Nhiều ngày trước, sau khi tỉnh dậy vì áp lực không biết từ đâu đến thì họ nhận ra mọi phong ấn đều đã bị phá vỡ. Có lẽ áp lực này đã phá giải các bùa chú giam giữ họ.

Thế nên họ dễ dàng thoát ra khỏi căn phòng. Vừa ra khỏi phòng họ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy vài pháp sư thị vệ cũng đang bất tỉnh. Vì vậy họ tranh thủ thời gian quý báu và rời khỏi tòa tháp này.

Bên ngoài tòa tháp, một khung cảnh hết sức hỗn loạn đập vào mắt họ. Các quầy hàng đổ nát, nhà cửa tang hoang, mọi thiệt hại giống như vừa có một cơn bão lướt qua.

Nhận thấy không thể ở đây lâu, thế nên cả ba lập tức hướng thẳng đến Thành Đông mà đi.

Thấm thoát cũng mất nửa tháng lang thang. Giờ đây họ đang đứng bên ngoài một cây cầu treo bắt ngang vực thẳm không đáy, một trong vài lối đi dẫn vào thành Đông.

Trước mặt họ là bức tường vòng ngoài của tòa thành. Nếu họ qua cầu rồi tiến vào cổng thành, họ sẽ phải đi một đoạn đường băng qua bãi đất trống tầm gần năm trăm mét mới đến được tòa thành chính, cũng chính là thành Đông mà họ đang hướng đến.

Nửa tháng trôi qua nhanh chóng mà chẳng kịp đọng lại gì. Khắp nơi mọi người bắt đầu khắc phục những hậu quả do Thần Thú gây ra.



Tháp Ánh Sáng.

Ngọc Linh vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Sau khi nhận tin nàng ta cùng Tân mất tích thì những trưởng lão cấp cao trong tháp đã cử người tìm kiếm.

Cuối cùng sau khá nhiều nỗ lực, họ cũng tìm thấy cô ấy trong trạng thái kiệt sức trầm trọng.

Và cho đến nay, nàng ta mới tỉnh dậy.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Ngọc Linh lên tiếng khi thấy một người trung niên đứng trong phòng.

Người này ăn mặc khá sang trọng. Nhìn thoáng qua có vẻ người này đã bị thương. Người này không nói, chỉ đến bên cạnh nàng, ngồi xuống.

“Cha.” Ngọc Linh khẽ thốt.

Người mà nàng ta vừa gọi chính là Nhất Đẳng Nhân Gian, người nắm giữ danh hiệu mà ai ai cũng mong muốn đạt được.

Ông ta thở dài, rồi lên tiếng.

“Thần Thú đã diệt.”

Nàng ta thoáng giật mình, không tin được con thần thú hùng mạnh ấy lại bị tiêu diệt nhanh như vậy, nhưng rồi cũng gật đầu, nàng tin tưởng tuyệt đối người này sẽ không gạt mình.

Bất chợt nàng ta nhớ ra gì đó.

“Lúc… lúc mọi người tìm thấy con.” Nàng ta hỏi. “Còn ai khác không?”

Ông ta lắc đầu.

“Chỉ một mình con. Ta nghe họ nói rằng lúc đó cấm quân của Thanh Ngọc có mặt rất gần khu vực con trọng thương. Chính vì vậy họ bỏ lại việc tìm kiếm. Chỉ đưa con về.”

“Người giết Thần thú…” Nàng ta lại hỏi. “Là cha à?”

Ông ta gật đầu.

“Vết thương này do cuộc đấu pháp đó gây ra?.” Nàng ta cứ hỏi.

“Đúng vậy.” Ông ta trả lời.

“Chuyện của Thanh Thảo. Cha có biết ai…”

Nàng ta dò xét.

Ông ta nhắm mắt. Hít một hơi.

“Một kẻ đeo mặt nạ, không rõ danh tính.”

“Sao có thể chứ, một kẻ không rõ danh tính không thể nào có thể giết được huynh ấy.” Nàng ta thốt.

“Chuyện này khá phức tạp.” Ông ta đứng dậy.

“Nếu con đã bình phục thì ta có chuyện cần con thực hiện.”

Ông ta nhìn nàng, nàng im lặng. Nãy giờ ông ta chẳng hỏi han gì về thương thế của nàng cả.

“Có chuyện gì?.” Nàng đáp ngắn gọn.

“Tin Thần thú chết đã lan rộng ra khắp Tứ đại lục. Lúc này có lẽ khá nhiều người đã cập bến.” Ông ta nói.

“Thì sao?”

“Ta muốn con ẩn mình vào trong số bọn chúng. Đến nơi chúng đến. Sẽ có thứ ta cần con lấy.”

“Họ đến đâu?”

“Thanh Quang Tử Vực.” Nhất Đẳng nhấn mạnh từng chữ.



“Này, xem ra suốt thời gian qua chỉ có mi là quan tâm và bảo vệ ta đúng không?.”

Trong một khu rừng, một cô gái nào đó đang tựa người dưới tán cây nhỏ trú mưa. Khu rừng này khá rậm rạp, đây là khu rừng bên ngoài Thành đông.

Thành Đông, một tòa thành nguy nga nằm nơi phương Bắc xa xôi của Kim Ngọc. Được bao bọc bởi một bãi đất trống dài gần một nghìn mét. Nằm ngoài bãi đất này là một bức tường phòng thủ vững chắc bảo vệ cả tòa thành nguy nga bên trong.

Bên ngoài tường thành tất nhiên là một vực thẳm không đáy sâu hun hút, nghe đồn nó cũng là một kết giới, tuy nhiên không ai dám chứng thực nó là kết giới loại gì.

Khu vực này cũng là một địa danh khá nổi tiếng, là nơi hẹn hò của bao nhiêu cặp đôi, tựa mình trên lan can thành cầu và đắm mắt vào những đám mây mờ ảo bên dưới, một trải nghiệm khá thú vị.

Hướng Tây Nam Thành Đông, một cây cầu dài bắt qua vực thẳm. Nếu cứ thẳng hướng mà đi. Thì khoảng mười sáu ngày sau ta sẽ đến được rìa ngoài Tháp Ánh Sáng.

Hướng Bắc. Một trong tám cây cầu bắt qua vực thẳm là lối đi dẫn vào một đầm lầy, đây là địa danh an táng. Nơi có một truyền thuyết thành thị về Mộc Thần Vạn Niên.

Hướng Nam. Lối đi thẳng bắt qua một cây cầu khác là hướng tiến sâu vào một khu rừng rậm rạp. Tên gọi rừng Bão Tố, không biết vì sao khu rừng này có tên như thế, chỉ biết rằng tên gọi này đã tồn tại hàng trăm năm.

Khu rừng rậm rạp trải dài từ Tây Nam đến Đông Bắc Thành Đông, đây cũng là một ranh giới tự nhiên ngăn cách tòa thành với cánh đồng màu mỡ khổng lồ ngoài kia.

“Này. Mi nói xem.” Cô gái kì lạ ngồi trong khu rừng nhìn thứ gì đó trên tay mình và tự thì thầm.

“Liệu ta có nên bắt chúng không.?”

Cô ta vừa nói vừa nhìn lên trên cây cao. Một bầy chim gì đó khá đẹp đang làm tổ. Thân chim màu cam. Nhỏ như chim sẻ.

“Nên bắt à.” Cô ta nói. “Hay không nên.”

Cô gái này suốt mấy ngày qua cứ ngồi một chỗ. Ngay một trong các lối đi vào Thành Đông, nơi tấp nập người qua lại.

Khuôn mặt lấm lem, quần áo tả tơi khó nhìn rõ. Cứ như ăn mày.

Mấy ngày rồi mọi người qua đây vẫn chẳng thèm để ý. Chỉ liếc nhìn nữ nhân này thì thầm với thứ gì đó trong tay. Đối với họ, cô ta cũng chỉ như mấy kẻ điên hay lang thang trong khu rừng này mà thôi.

Điều kì lạ là suốt mấy ngày qua cô ta không hề ăn uống hay đi vệ sinh. Cô ta chỉ ngồi một chỗ. Thì thầm những điều không ai rõ.

Bất chợt như nghe thấy gì đó. Ánh mắt cô ta bắt đầu láo liên rồi nhìn ngó xung quanh. Vội cất thứ gì đó vào trong người. Lần đầu tiên trong mấy ngày qua. Cô ta đứng dậy. Hướng về Thành Đông mà lao đi.

Cô ta chạy.

Đúng vậy. Chân không mà chạy. Chen lấn xô đẩy khách bộ hành khiến ai cũng tránh né. Họ sợ bùn cát dơ bẩn trên người cô ta vướng vào cơ thể của mình.



“Cuối cùng thì cũng tới được đây”.

Lan Anh vừa tựa vào một thân cây vừa nói. Cạnh bên là hai thanh niên Nam và Hoài.

Đích đến đang ở trước mắt, giờ họ chỉ cần vượt qua cây cầu bắt ngang vực thẳm nữa là hoàn thành mục tiêu.

Nơi muốn đến và cần đến, cuối cùng cũng đã đến.