Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 77



Trong lòng bất đắc dĩ, từ trên giường đứng dậy, đi đến trước chiếc gương trang điểm nho nhỏ, thả mái tóc ra, sau đó chải lại một kiểu tóc đơn giản, cuối cùng cài cây trâm lên!

Ngắm nhìn rất lâu, Mộ Dung Cẩm lại dần dần có chút bất an, nhìn cây trâm bạch ngọc kia, trong lòng vẫn cảm thấy không yên, vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra!

“Thiếu cung chủ!”

Mộ Dung Cẩm hoàn hồn, giơ tay lấy trâm ngọc xuống: “Nói!”

“Đã tra được nơi công chúa Sở Linh Nhi dừng chân, ở dịch quán thành Nam!”

“Dịch quán? Sở Linh Nhi đại diện cho nước Sở đến ư?”

“Không, lần này do Sở hoàng đích thân đến chúc mừng, công chúa Sở Linh Nhi chỉ đến cùng mà thôi!”

Mộ Dung Cẩm sửng sốt tại chỗ, trong lòng vừa mừng vừa lo, Sở Dạ đến rồi, cùng một nơi với nàng, ở nơi cách nàng không đến ngàn thước!

Phất tay cho người lui xuống, Mộ Dung Cẩm lại không ngủ được nữa, gặp hắn, đi giải thích! Gặp hắn, nói cho hắn biết suy nghĩ của mình!

Trong lòng có vô số giọng nói đang kêu gào, rời khỏi đã chừng ba tháng rồi, gần như ngay cả một khắc cũng không muốn chậm trễ!

Mộ Dung Cẩm nhanh chóng thay y phục, trong lòng nhịn không được kích động, đeo màn che lên, cuối cùng vẫn là cài trâm ngọc lên, như thế hắn sẽ vui chứ?

Phi thân ra ngoài, Mộ Dung Cẩm không rảnh ngắm nhìn cảnh đêm của đô thị phồn hoa, chỉ một đường đi về phía mục tiêu của mình!

Dịch quán

Mộ Dung Cẩm lướt qua thủ vệ bên ngoài, muốn đi vào chính viện phía sau, vì nàng không hề che giấu hành tung của mình, nên rất nhanh đã bị ám vệ của Sở Dạ phát hiện, sau một lúc do dự cản nàng lại!

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh xuống: “Các ngươi cản ta?”

Sắc mặt của Dương Phong có chút khó xử: “Nương nương, không phải thuộc hạ muốn ngăn cản nương nương, chỉ là…… Thuộc hạ khuyên nương nương vẫn là trở về thì hơn!”

“Có ý gì?” Trong lòng Mộ Dung Cẩm giật lên một cái, trực giác nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện rồi!

“Nương nương, chúng thuộc hạ xin nương nương mau chóng rời khỏi nước Yến!” Trên mặt Dương Phong đã không thể che giấu được nữa!

Mộ Dung Cẩm sao có thể nghe bọn họ khuyên: “Không muốn chết thì tránh ra cho ta!”

“Nương nương!”

“Tránh ra!” Mộ Dung Cẩm quát lạnh, phi thân xông vào trong, sau đó đẩy mạnh cánh cửa kia ra……

“Hoàng thượng, chàng cảm thấy bộ này có đẹp không?”

“Không tệ!”

“Vậy bộ này thì sao?”

“Ừm!”

“Hoàng thượng thấy thần thiếp mặc bộ nào đẹp hơn?”

Trong gi¬an phòng rộng lớn, một người nam tử tuấn tú lười biếng dựa trên giường êm xa hoa, mắt khép hờ, nội liễm thâm trầm, như một tay thợ săn chờ lúc tấn công, mà ánh mắt của hắn rơi trên người nữ nhân kia, lại mang theo một nét dịu dàng; mà trước mặt hắn, một nữ nhân dung mạo diễm lệ đang cầm hai bộ y phục lộng lẫy để lựa chọn, trên mặt xuân sắc có thừa, hiển nhiên là nữ nhân đang được thánh sủng……

Trong khoảnh khắc đó, Mộ Dung Cẩm phảng phất như nghe được tiếng trái tim mình tan vỡ, tại sao? Tại sao lại như thế này?

Hai người rốt cuộc cũng phát hiện sự tồn tại của nàng, nữ nhân nheo mắt lại, kiêu ngạo quát lạnh: “Kẻ nào? Dám cả gan tự tiện xông vào?”

Sở Dạ híp mắt, bên trong đó là sự lạnh lẽo cùng với —— sát ý mà nàng chưa từng thấy qua!

Sát ý? Hắn vậy mà lại có định ý giết nàng?

Mộ Dung Cẩm không biết mình nên dùng biểu cảm gì nữa, nàng nhìn thẳng vào Sở Dạ, trong mắt cầu mong một cái xác nhận, từng bước đi về phía hắn, ánh mắt không hề rời khỏi đôi mắt của hắn một giây nào!

“Ngươi muốn làm gì? Cút ra cho bổn cung!”

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh xuống, đánh một chưởng qua, chưởng phong chưa đến lại bị một luồng nội lực mạnh mẽ trực tiếp đánh tan, lực phản lại khiến cho nàng cũng không tự chủ lùi lại hai bước, Mộ Dung Cẩm không dám tin nhìn kẻ ra tay Sở Dạ, ánh mắt đó lạnh lẽo và xa lạ biết mấy: “Sở Dạ, chàng lại ra tay với thiếp?”

Sở Dạ sắc mặt không đổi, lại mang theo sự nguy hiểm của dã thú: “Ngươi dám cả gan gọi tục danh của Cô Vương, chỉ bằng như vậy thôi ngươi đã có thể chết tại nơi này!”

“Hoàng thượng, đừng mà!” Dương Phong rốt cuộc nhịn không được đứng ra: “Hoàng thượng, đó là hoàng hậu nương nương!”

“Hoàng hậu?” Vẻ mặt Sở Dạ lạnh lùng: “Cô Vương sao không nhớ rằng có một hoàng hậu như thế!”

Có cái gì đó xé nát tim nàng, Mộ Dung Cẩm phảng phất như có thể nghe được tiếng máu chảy róc rách, bên tai dường như còn vọng về những lời nói trước kia của Sở Dạ, hắn nói:

Cẩm Nhi, gả cho Cô Vương đi!

Cẩm Nhi, làm hoàng hậu của Cô Vương đi! Hoàng hậu duy nhất!

Ngốc nghếch, nàng còn không thừa nhận rằng nàng đã yêu Cô Vương rồi ư?

……

Mỗi một câu nói trong quá khứ vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng hiện tại…… Hắn lại nói hắn không nhớ vị hoàng hậu là nàng đây……

Cô gái yêu mị kia cười lạnh: “Nước Sở trước nay không có hoàng hậu, hơn nữa không bao lâu sau hoàng thượng sẽ phong bổn cung làm hoàng hậu, các ngươi đừng nói bậy, nếu không đừng trách bổn cung vô tình!”

Cẩm Nhi, mặc kệ có tế trời hay không, nàng cũng là hoàng hậu của Cô Vương, hoàng hậu duy nhất! Hoàng hậu duy nhất, câu nói mỉa mai biết mấy!

Mộ Dung Cẩm nhìn Sở Dạ, nhìn một cái, không cần phải hỏi nữa, tất cả đều đã rõ ràng như thế, Sở Dạ, chàng đã quên ta rồi ư?

Lần đầu tiên nếm được mùi vị đau lòng, lại đau thấu tâm can như vậy, Mộ Dung Cẩm chua xót trong lòng, nhưng nàng không khóc, xoay người rời đi, bước chân chưa bao giờ nặng nề như một khắc này, xưa nay không hề biết một đoạn đường ngắn ngủi cũng có thể đi lâu như thế!

Sở Dạ, chẳng qua ta chỉ xoay người rời đi một lần, vì sao gặp lại, chúng ta lại trở nên như vậy rồi……

Nữ nhân yêu mị kia nhìn bóng lưng gần như tan nát của Mộ Dung Cẩm, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: Mộ Dung Cẩm, đây chính là báo ứng của ngươi!

Ả chính là Đông Phương Hiểu, ba tháng trước sau khi được Đường Tố chỉ điểm, ả bắt đầu xuống tay lên người Sở Dạ, tính toán rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội bỏ loại độc dược kia vào trong rượu của Sở Dạ, mà ả còn dùng ám vệ cuối cùng bên mình động tay chân trong hoàng cung, thế mới có được lúc sơ hở lẻn vào bên cạnh Sở Dạ, canh giữ đến lúc hắn tỉnh lại, vừa mở mắt lập tức trông thấy ả!

Kể từ ngày hôm đó ả đã danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Sở Dạ, ngoại trừ một danh hiệu quang minh chính đại, thì hiện tại ả đã là phi tử được công nhận của Sở Dạ rồi!

Lúc mới bắt đầu ả vốn còn hơi thấp thỏm, nhưng sau một tháng, ả rốt cuộc đã xác định một chuyện, đó chính là Sở Dạ thật sự ‘yêu thích’ ả rồi, tính cách của hắn thay đổi rất nhiều, tàn nhẫn thô bạo, nhưng đối với ả lại nói gì nghe nấy, dung túng vô cùng, cũng khiến cho ả càng thêm vô pháp vô thiên, mà điều duy nhất bây giờ ả phải làm chính là tiêu diệt hậu hoạn Mộ Dung Cẩm vĩnh viễn, sau đó diệt trừ hết những người biết chuyện, thế thì ả có thể ngồi lên ghế hoàng hậu thật vững vàng rồi!

Đông Phương Hiểu một lòng đắc ý không phát hiện, trong ánh mắt lạnh băng của Sở Dạ lướt qua một nét giãy giụa cùng với đau đớn……

“Nương nương!” Dương Hạo không yên lòng đuổi theo: “Nương nương đừng đau lòng, chủ tử vẫn yêu nương nương……”

Mộ Dung Cẩm không nói gì, trong tay nắm lấy cây trâm ngọc vừa mới gỡ xuống, muốn bóp nát nó, nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay được!

Nàng không khóc, không ồn ào, thậm chí không có bao nhiêu cảm xúc đau thương, nhưng cố tình dáng vẻ đó, so với khóc một trận càng khiến cho người ta thấy đau lòng hơn: “Nương nương, khoảng thời gi¬an ba tháng trước đây, thuộc hạ phát hiện chủ tử dường như bị mất trí nhớ rồi, mà cô gái tên Ngọc Nương kia đột nhiên xuất hiện, lai lịch vô cùng khả nghi, nhưng không biết sao chủ tử lại khăng khăng sủng ái nàng ta, chúng thuộc hạ không thể nghịch lại ý của chủ tử, thuộc hạ hy vọng nương nương đừng buông bỏ chủ tử……”

“Ta biết!”

“Nương nương biết?” Dương Hạo hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.

Mộ Dung Cẩm gật đầu, một khắc kia gặp phải đau đớn cực hạn, thậm chí có một khoảnh khắc mất đi lí trí, nhưng trong nháy mắt khi xoay người nàng đã nhận ra có điều không đúng, Sở Dạ sẽ không dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng, cho dù hắn vẫn còn đang giận nàng, trong ánh mắt cũng không thể nào lạnh lẽo đến mức một chút độ ấm cũng không có, càng không thể nào đối với nàng mà sinh ra —— sát ý!

So với Sở Dạ của quá khứ, hắn của hiện tại mới phù hợp với khí chất đế vương chân chính, lạnh lẽo, quyết tuyệt, quả nhiên không hổ là đế vương chí tôn!

Sở Dạ, đây mới thật sự là chàng sao?

“Ngươi trở về đi, cáo từ!”

Không đợi Dương Hạo nói chuyện, Mộ Dung Cẩm đã phi thân rời khỏi, giấu đi đau thương trong ánh mắt, càng thêm quyết tuyệt và tàn nhẫn! Mà phương hướng nàng đi không phải nhà trọ, mà là ngoại ô hoàng thành!

Phệ Thiên luôn bố trí phân hội ở nơi trọng điểm của mỗi một quốc gia, mà phân hội của nước Yến thì ở ngoại ô hoàng thành, Mộ Dung Cẩm hạ xuống, nội lực mạnh mẽ khiến cho lá cây trên mặt đấy bay tứ tung, mỗi một chiếc lá đều mang theo sát khí sắc bén, gió mạnh nghịch chuyển, không đến chốc lát, lá cây trong khuôn viên hơn trăm thước toàn bộ biến mất, trên cây đính đầy lá, một luồng gió nhẹ thổi qua, tất cả cây gỗ toàn bộ đều đứt lìa thành từng mảnh từng mảnh, có thể thấy vừa rồi Mộ Dung Cẩm đã nhịn xuống sự tức giận nhiều thế nào!

Ngày hôm sau, chính là đại hôn của Nam Cung Triệt, nhưng vốn là ngày chúc mừng nhưng lại không có không khí vui mừng gì cả, một là vì tân lang Nam Cung Triệt mang dáng vẻ muốn chết mà không được, hai là vì —— thiếu cung chủ Ma Vực công khai đưa lên thiếp mừng!

Nếu như nói nửa năm trước thiếu cung chủ của Ma Vực là một ma nữ, sau trận tru diệt không còn nhân tính trong đại hội võ lâm, nàng chính là sự tồn tại của ma quỷ!

Người trong võ lâm nhắc đến tên của nàng, gần như ai ai cũng sợ hãi không thôi, trong gi¬ang hồ không mấy ai dám động đến nàng, mà mấy quốc gia lớn dĩ nhiên là tránh được thì tránh; nhưng sự tồn tại như ma quỷ thế này, mà lại muốn đến chúc mừng hôn lễ của Nam Cung Triệt?

Lúc nghe được tin tức này, các quan viên của nước Yến đều vô thức sờ sờ cổ mình, sau đó nuốt nước miếng mãnh liệt, không biết lần này sau khi đi dự hôn lễ của Nam Cung Triệt thì cái đầu có còn hay không nữa?

Mà phản ứng không giống với mấy người đó, sau khi Nam Cung Triệt nghe được tin tức này thì tinh thần phấn chấn lên, sau khi ăn hết mấy chén cơm, thay bộ y phục xa hoa nhất của hắn, thần thái bay bổng đi ra cửa vương phủ để đón tiếp, một loạt hành động này khiến cho mọi người trợn mắt há mồm!

Hôn lễ của Nam Cung Triệt do hoàng thượng chủ trì, mà thái hậu cũng vô cùng coi trọng lần kết thân này, nên sau khi Nam Cung Triệt đón tân nương rồi sẽ không trực tiếp vào phủ, mà mang theo nàng ta vào hoàng cung làm lễ.

Quan lễ đã chuẩn bị đội ngũ thật tốt, đi về phía Nam Cung Triệt: “Vương gia, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể đi đón tân vương phi rồi!”

Nam Cung Triệt nhìn con phố, tuy có rất nhiều người vây quanh đây, nhưng lại không có người mà hắn muốn chờ, nắm lấy dây cương xoay người leo lên ngựa, hắn không ngại đi dạo một vòng, chẳng qua cuối cùng có cưới vương phi hay không, cũng không phải do bọn họ định đoạt!

“Tấu nhạc!”

Một hồi tiếng nhạc chúc mừng vang lên, Nam Cung Triệt một mình một ngựa dẫn trước, đi đón vương phi của hắn!

Nam Cung Triệt ngồi trên con ngựa cao lớn, mặt như hoa đào, tuy có hơi gầy, nhưng vẫn anh tuấn như trước, phong lưu không giảm! Sở Linh Nhi trong đám người hung hăng trừng mắt mấy cái, nhìn Nam Cung Triệt rời khỏi, trong mắt tuy có tức giận như trước, nhưng càng nhiều hơn là vẻ ảm đạm: Tên khốn kiếp chết tiệt, cứ thế mà dám cưới vương phi!

Đột nhiên có người vỗ vai nàng, Sở Linh Nhi giận dữ quay đầu: “Ai đấy?”

“Muội đoán đi!”

Khi Sở Linh Nhi nhìn rõ người đó, thoáng chốc kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Hoàng……”

“Được rồi, theo ta đến đây!”

Đi mãi đến một sân viện yên tĩnh, Sở Linh Nhi không nhịn được nữa hưng phấn thét lên: “Hoàng tẩu, tỷ cũng đến hả?”

Mộ Dung Cẩm nhìn dáng vẻ vui vẻ đơn thuần của Sở Linh Nhi, mỉm cười, xoa xoa đầu của muội ấy: “Mới vừa rồi dường như ta thấy người nào đó chán nản đau lòng thì phải? Nói xem nào!”

Sắc mặt của Sở Linh Nhi chững lại: “Khụ khụ, hoàng tẩu tỷ nhìn nhầm rồi!”

Mộ Dung Cẩm buồn cười nâng mắt: “Phải không? Hôm nay Nam Cung Triệt phải cưới vương phi của hắn rồi, nghe nói vương phi này là tiểu thư nhà tể tướng, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã với Nam Cung Triệt nữa, tuy rằng hiện tại Nam Cung Triệt không thích, lỡ như sau khi thành thân bọn họ phát hiện ra điểm tốt của đối phương, phu thê hòa thuận, cầm sắt hòa minh……”

“Hoàng tẩu, tỷ không cần nói nữa đâu!” Sắc mặt Sở Linh Nhi khó coi.

“Ta ấy vốn định giúp cho đứa ngốc nào đấy, nếu như đứa ngốc đó không chịu thừa nhận, thế thì thôi vậy!” Mộ Dung Cẩm giả vờ muốn đi, Sở Linh Nhi rốt cuộc nhịn không được nữa, kéo lại vạt áo của Mộ Dung Cẩm, có chút xấu hổ lại có chút thấp thỏm và mong đợi: “Hoàng tẩu, tỷ thật sự muốn giúp muội?”

Mộ Dung Cẩm phết phết mũi của nàng ta: “Ngốc!”

“Vậy hoàng tẩu chuẩn bị giúp muội thế nào?”

“Muội xác định muội thật sự thích hắn?”

Mặt Sở Linh Nhi hơi ửng đỏ, cúi đầu xuống: “Muội không biết, mới đầu là vì hắn nhìn trộm muội tắm, nên muội mới đuổi theo hắn không buông, cứ mãi đuổi theo hắn hơn nửa năm trời, lúc được tin hoàng tẩu chết, muội vô cùng đau lòng, là hắn vẫn luôn an ủi muội, nhưng sau này hắn đi trêu ghẹo nữ tử khắp nơi, muội tức đến váng đầu, lại bắt đầu đuổi theo hắn, sau đó cứ thế đuổi về đến nước Sở, muội không biết đó có phải là thích hay không, nhưng vừa rồi hoàng tẩu nói mấy chuyện của hắn cùng với vương phi của hắn, muội rất khó chịu, muội không muốn hắn cưới vương phi, muội……”

“Thật là ngốc!” Mộ Dung Cẩm cười khẽ, nắm lấy tay của nàng ta: “Đi thôi, đừng bỏ lỡ tuồng hay đặc sắc nhất!”

Trước cửa phủ thừa tướng, xe liễn xa hoa dừng trước cửa, mà Nam Cung Triệt vẫn ngồi trên ngựa như trước; sắc mặt của quan lễ không mấy tốt, nhưng vẫn cười làm lành: “Vương gia, bây giờ ngài nên đi vào đón tân vương phi rồi!”

Nam Cung Triệt ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa xoay vòng, cười tà mị: “Nếu Bổn Vương đã đến, thì mời thừa tướng đại nhân đưa nữ nhi ra là được rồi, cần gì Bổn Vương phải đích thân đón tiếp?”

Quan lễ khó xử: “Vậy…… vậy e rằng không ổn lắm đâu?”

“Có gì không ổn chứ? Nhanh lên!”

“À? Vậy……” Quan lễ trái phải đều khó xử, cuối cùng vẫn là đi đến trước cửa phủ, nói với thừa tướng mấy câu, lập tức trông thấy thừa tướng tức giận đi tới: “Vương gia, dựa theo lễ tiết thì ngài phải đi vào đón tân vương phi!”

Nam Cung Triệt cười lạnh: “Thừa tướng đại nhân muốn gả nữ nhi, không phải là ông nên đưa ra sao? Bổn Vương đích thân đến đón đã cho ông thể diện lắm rồi đấy!”

“Vương gia càn quấy như thế, không sợ thần sẽ vạch tội ngài với hoàng thượng sao?”

“Bổn Vương còn thật sợ ông không đi ấy? Ông có thể không đưa ra, hôm nay Bổn Vương lập tức mang theo đội ngũ trống không thế này cùng ông đến gặp hoàng thượng, chúng ta xem xem rốt cuộc ai là người mất mặt!”

“Ngài…… ngài……” Thừa tướng bị tức đến mất hết thần sắc: “Nam Cung Triệt, ngài đừng khinh người quá đáng?”

“Hôn nay Bổn Vương cứ khinh ngươi thì thế nào? Hoặc là nhanh chóng đưa người ra, hoặc là nói một câu thôi, để Bổn Vương còn đến trước mặt thái hậu thỉnh tội!”

“Ngài……” Thừa tướng thực sự nổi giận rồi, nhưng với Nam Cung Triệt vô lại như thế cũng hết cách, muốn hắn xuống ngựa đi đón là không thể nào, nếu như hắn không đón, thì ông phải đưa ra, nếu không thật sự ồn ào đến chỗ thái hậu với hoàng thượng, đến lúc đó e rằng không chỉ làm hỏng hôn sự này, còn làm mất mặt hắn nữa!

“Cha, nữ nhi đến rồi!”

Một bóng dáng màu đỏ tươi đi ra, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh mà đi về phía Nam Cung Triệt, cách một lớp màn lụa mỏng trừng Nam Cung Triệt: “Nỗi nhục hôm nay ta đã nhớ, ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười gấp ngàn lần!”

Nam Cung Triệt cười lạnh: “Lý đại tiểu thư hôm nay có thể vào được vương phủ của Bổn Vương hãy nói!”

Hai người đối chọi nhau, trong câu nói không hề có một chút xíu tình ý nào của đôi phu thê mới cưới, ngược lại là sự thù hằn nồng nặc không hóa giải được!

Nam Cung Triệt không xuống ngựa, thậm chí không cho người hầu đến đỡ, mặc cho Lý đại tiểu thư kia một thân một mình lên xe liễn!

Xe liễn xa hoa dạo một vòng quanh hoàng thành, đi đến giữa trưa, rồi mới vào hoàng cung, đội ngũ dừng lại, Nam Cung Triệt một mình đi về phía đại điển, mà Lý đại tiểu thư kia cũng không chịu thua, kéo theo gả y thật dài, thế mà vẫn có thể vững vàng đi đến bên cạnh Nam Cung Triệt, nhìn sơ qua có vẻ như hai người cùng đến, người không biết còn tưởng rằng hai người họ rất ân ái!

Hai người vừa bước vào cung điện, một giọng nói đột nhiên truyền tới: “Quốc chủ nước Sở giá lâm!”

Một khắc sau, Sở Dạ một thân long bào màu đen, dáng người kiêu ngạo xuất hiện trên cung điện, hắn nhìn Nam Cung Triệt một cái, rồi đi về phía vị trí trên cao kia, mà bên cạnh hắn còn có một nữ tử yêu mị đi theo, người ở đây đều biết đó là niềm vui mới của hắn.

Trong mắt Nam Cung Triệt xẹt qua một tia lạnh, theo như hắn thấy Sở Dạ cũng là một ngụy quân tử, mấy ngày trước y còn chuẩn bị cưới Mộ Dung Cẩm, nhưng mới qua không bao lâu lại có niềm vui mới rồi, hắn cảm thấy thật không đáng cho Mộ Dung Cẩm!

Sở Dạ nhìn Nam Cung Triệt, dĩ nhiên không bỏ qua địch ý trong mắt của y, lười biếng nhướn mày: “Hôn lễ này vẫn chưa bắt đầu à?”

Hoàng đế nước Yến Nam Cung Hạc cười đáp lễ: “Sở hoàng đừng vội, bắt đầu ngay đây!”

Quan lễ hiểu ý, quát to: “Giờ lành đã đến, tân nhân hành lễ!”

Nam Cung Triệt nghe thế, tay cầm quạt siết chặt, lẽ nào hắn thực sự phải cưới nữ nhân này? Một khắc sau, một giọng nói như tiếng trời bay vào tai hắn: “Quà mừng của Bổn Cung còn chưa đến, sao lại hành lễ rồi?”