Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 267: Có thứ gì đó đang chống lại « Chương Trước



"Em nhớ ra điều gì?" – Thấy trong đáy mắt sự xoắn xuýt của Tiểu Cố, sự hoài nghi trong lòng Lục Khinh Lan bắt đầu loang nhanh, khẽ nhíu mày một cái, cô đứng lên đi đến bên người Tiểu Cố, hai tròng mắt trong trẻo chớp chớp, nói: "Tiểu Cố! Em nói cho chị biết, mặc kệ đã nhớ ra điều gì! Mau nói cho chúng ta biết!"

"Lục tổng giám, em.." – Tiểu Cố có vài điểm khó hiểu, ngây ngẩn nhìn cô, có chút lo lắng, do dự nói: "Ngày đó lúc đánh máy, Hướng Huyên Huyên đã từng đến chỗ bàn phím nói với em mấy câu, hỏi đang làm cái gì, nhìn nhìn thoáng qua màn hình, trước khi đi còn quay đầu lần nữa, sau đó em khó chịu đi toilet, lúc trở lại, cô ta cũng đã về chỗ ngồi rồi."

Dứt lời, Tiểu Cố vội vàng ngẩng đầu, thần sắc có chút bối rối:

"Lục tổng giám, em không có ý hoài nghi cô ta, chỉ là, em đột nhiên nhớ tới chuyện đó, em.."

"Chị hiểu ý của em rồi." – Lục Khinh Lan gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tiểu Cố an ủi, nhìn thời gian một chút, vừa cười nói: "Cũng sắp đến giờ tan làm rồi, em ra ngoài trước đã, chị muốn suy ngẫm một lát. Đừng nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Tiểu Cố định mở miệng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sau cùng vẫn gật đầu đồng ý:

"Được! Cảm ơn Lục tổng giám, em chuẩn bị tan làm đây, có việc gì cứ gọi cho em!"

Tiểu Cố cất bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Lục Khinh Lan.

Cô đi đến chỗ cửa sổ sát đất, ngẩng đầu lên, thở dài.

Lục Khinh Lan có thể hiểu được tại sao Tiểu Cố lại phải bối rối như vậy. Mặc kệ chuyện này có liên quan tới Hướng Huyên Huyên hay không, nếu chuyện này không làm sáng tỏ, đến lúc đó người chịu khổ sở, thua thiệt sẽ chỉ là Tiểu Cố. Hơn nữa, nếu như thật sự có vấn đề, với tính cách của Hướng Huyên Huyên nhất định sẽ không chịu khuất phục, nói không chừng cô ta sẽ nảy sinh ác ý hãm hại Tiểu Cố.

Chuyện này thật phiền phức.

Bất kể là Tiểu Cố hay Hướng Huyên Huyên, ai cũng đều là thành viên trong phòng ban của cô, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng lời một phía, chỉ có thể ưu tiên giải quyết vấn đề phía Đường Khang Mặc trước đã.

Đè hai thái dương đau nhức, Lục Khinh Lan lúc này mới phát hiện xe của Diệp Đình Thâm đang đậu ở ven đường.

Cô có chút sửng sốt, lập tức khẽ nở nụ cười thầm lặng trên môi, cảm giác này thật ấm áp, tất cả phiền toái trong lòng tựa như biến mất hoàn toàn.

Nhưng lúc cô vừa mới chuẩn bị xoay người, ánh mắt lại thấy Lăng Vi đi tới bên cạnh xe, nghiêng người gõ gõ vào cửa sổ xe.

Quả thực đúng như Lục Khinh Lan đang thấy trên phòng làm việc, dưới này Lăng Vi đang khom lưng, vỗ vỗ vào cửa sổ.

Chiếc quần dài màu trắng bị gió nhẹ phất lên, tóc bay lất phất toát ra đường cong gương mặt xinh đẹp, khóe miệng mím lại, cười như không cười, cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng này cũng sẽ xem cô gái trước mặt chính là nữ thần.

Diệp Đình Thâm vừa nhận được cuộc gọi của Từ Thừa, trong lúc suy nghĩ, nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là Khinh Lan của anh xuống rới, khóe miệng cong lên, đến khi quay đầu mới thấy là Lăng Vi đứng bên ngoài, anh khẽ nhíu mày, ý cười lập tức biến mất.

"Có chuyện gì?" – Bất quá anh chỉ hạ cửa kính xuống, trên mặt vẫn không chút biểu tình, tựa như hỏi chuyện một người xa lạ.

"Em.." – Bị thái độ của anh làm tổn thương, trong lòng Lăng Vi như bị một tảng đá lớn đè xuống, cắn cắn môi. Một khắc sau, cô ta lại lấy ra nụ cười duyên dáng, chớp chớp mắt long lanh nói: "Diệp Đình Thâm, tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu, không có chuyện gì không thể tìm anh được sao? Giữ khoảng cách cũng không cần phải như thế chứ?"

Cô ta vẫn như kỹ lần đó đến nhà anh, bị anh nhắc nhở thái độ nam nữ khác biệt, thanh danh không tốt. Không ai biết một khắc đó Lăng Vi đã hận Lục Khinh Lan bao nhiêu, nếu như không phải Lục Khinh Lan đoạt Diệp Đình Thâm của cô ta, sao anh ấy lại có thể nói ra những lời như vậy?

Diệp Đình Thâm liếc mắt nhìn Lăng Vi, cũng không rõ cô ta đang nghĩ gì.

Lăng Vi nhìn gò má anh, nghĩ thấy anh không phản ứng trước lời vừa rồi, trong lòng càng thêm khó chịu, cô ta cố sức bấm chặt ngón tay, tựa như chỉ có làm thế mới có thể bình tĩnh lại.

"Anh ở đây chờ Lục Khinh Lan sao?" – Rốt cuộc không nhịn được, Lăng Vi cũng lên tiếng, nghiêng mặt sang một góc độ khác, giọng điệu như giễu cợt, cười nói: "Em không ngờ cô ấy lại có thể hoàn thành bài phỏng vấn Bạch lão tướng quân thuận lợi a, em nghe nói, là vì quan hệ giữa anh và Bạch lão tướng quân, có thật vậy không?"

"Cô ấy dựa vào năng lực của bản thân." – Diệp Đình Thâm nhàn nhạt liếc mắt một cái, thấy trong mắt cô ta đang dò xét, anh chăm chú nói: "Hơn nữa, tôi cũng không đủ mặt mũi để làm cho Bạch lão tướng quân đồng ý phỏng vấn đâu. Nếu như cô có nghi ngờ, cứ tự mình gọi điện thoại tra sẽ rõ. Năng lực của cô ấy thế nào, cô cũng biết rất rõ, nếu không sao cô lại giao cho cô ấy tiếp nhận làm bài phỏng vấn đó, chẳng phải sao?"

"Phải, Lục Khinh Lan quả thật rất ưu tú." – Lăng Vi bị lời nói của anh chặn cho á khẩu, hít sâu mấy hơi, mới có thể đáp lại.

Nhưng thứ làm cho Lăng Vi cảm thấy chướng mắt, chính là giây phút Diệp Đình Thâm nhắc tới Lục Khinh Lan, khóe miệng anh cong lên! Chỉ có khi đó, mới thấy được ý cười trong mắt anh, lộ ra vẻ nhu hòa, cưng chiều, làm cho Lăng Vi thấy Lục Khinh Lan mới là bảo bối mà anh trân quý nhất!

Không, không phải như vậy!

Lăng Vi sắp không khống chế được tâm tình mình nữa, khóe miệng mấp máy liên tục, không nhịn được tiến tới gần Diệp Đình Thâm!

Chỉ là lúc cô ta định lên tiếng, đã thấy Diệp Đình Thâm nhanh chóng mở cửa xuống xe, cô ta chưa kịp gọi thì anh nhìn về phía bên kia đường gọi lên:

"Khinh Lan!"

Ngay sau đó, còn tự mình bước sang đường lớn.

Cả người Lăng Vi giống như bị đông cứng lại, khó khăn xoay người đi.

Quả nhiên, vài bước bên kia, Lục Khinh Lan đang cầm túi xách đứng đó, Diệp Đình Thâm đang dùng một tay ôm chầm lấy, hai người mỉm cười nhìn nhau, ẩn chứa thứ được gọi là hạnh phúc.

Lục Khinh Lan đỏ mặt thầm gây rối trên bàn tay của Diệp Đình Thâm, liếc mắt tới, rất tự nhiên ngẩng đầu chào hỏi:

"Lăng chủ biên."

Lăng Vi ép buộc chính mình phải nặn ra một nụ cười tươi sáng, thanh âm dịu dàng có chút bất đồng nói với Lục Khinh Lan:

"Lục Khinh Lan, bây giờ không phải giờ làm việc, cứ gọi tôi Lăng Vi được rồi." – Vừa nói Lăng Vi còn ra vẻ vô tình hỏi thăm: "Phải rồi, các người định về nhà đúng không? Không biết có thể cho tôi đi nhờ xe một lát được không? Xe của tôi đưa đến cửa hàng 4S vẫn chưa lấy về."

Nói xong, còn giơ tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lục Khinh Lan không có lý do từ chối, cho nên gật đầu.

Định chuẩn bị mở miệng, không ngờ người bên cạnh cô đã lên tiếng từ chối:

"Xin lỗi, hai chúng tôi còn phải đi ăn cơm, không tiện đường."

"Ồ là vậy à, xem ra không đúng lúc rồi." – Sao Lăng Vi có thể không nhìn ra đây chỉ là cái cớ của Diệp Đình Thâm, rõ ràng trong ngực bức bối muốn chết, cô ta cũng chỉ có thể vô vị nhún nhún vai: "Tôi đi trước đây, không quấy rầy các người nữa. Xin phép."

"Chúng ta ra ngoài ăn cơm sao? Không phải vừa rồi mới nói về nhà mẹ ăn cơm sao?" – Vừa lên xe, Lục Khinh Lan không nhịn được hỏi, đáy mắt có chút mập mờ.

"Không có." – Thay cô thắt dây an toàn, Diệp Đình Thâm buồn cười vuốt vuốt mấy sợ tóc trên trán cô, cố ý làm bộ hẹp hòi, nói: "Xe của anh, đương nhiên không thể để cho người phụ nữ khác ngồi nha."

"Ha ha!"

Thấy vẻ mặt Diệp Đình Thâm vô cùng đáng yêu, Lục Khinh Lan không nhịn được bật cười!

Được rồi, phụ nữ ai cũng có mấy điểm ích kỷ, cô cũng không ngoại lệ. Nhưng cô tin rằng, người phụ nữ nào có thể nghe được câu nói này từ chính miệng bạn trai mình chắc chắn không thể không kiêu ngạo!

Cô cũng không hỏi anh Lăng Vi đã nói cái gì, bởi vì cô tin tưởng Diệp Đình Thâm.

Xe vừa vào trong, bà Lục Mẫn Hoa đã sớm dọn sẵn một bàn thức ăn đợi bọn họ, lúc ăn cơm tiếng cười nói rôm rả không ngớt.

Trở lại nhà mình, Diệp Đình Thâm đi tắm trước, Lục Khinh Lan cầm điện thoại di động gọi cho phía người đại diện của Đường Khang Mặc, chỉ là gọi mấy cuộc cũng không ai nghe máy.

Thật vất vả mới có người nhận cuộc gọi, cô vừa nói tên mình và mục đích xong, đối phương bên kia đã cúp máy, cao ngạo cúp xuống, không bàn bạc được một lời.

Rơi vào đường cùng, Lục Khinh Lan chỉ có thể gọi trực tiếp cho Đường Khang Mặc, có điều, cú điện thoại này có thể liên lạc được hay không, rất khó nói. Có người cho rằng điện thoại riêng của Đường Khang Mặc rất ít người biết.

Rốt cuộc cũng tìm ra số điện thoại, nhưng gọi không được, cho nên cô đành gọi cho người đại diện lần nữa, cũng chẳng ăn thua gì, sau khi tắt điện thoại, Lục Khinh Lan bất lực toàn tập.

Aizzz..

Lục Khinh Lan thở dài, cuối cùng ánh mắt sáng lên, nếu người đại diện kia không chịu hợp tác, sao cô lại không tìm người khác hỗ trợ?

Nghĩ thế, cô đành bật người ngồi dậy, gọi cho Giang Nhiễm Nhiễm, bên kia vừa bắt máy, cô đã trực tiếp hỏi:

"Nhiễm Nhiễm, nàng với Đường Khang Mặc có quen biết nhau không? Có thể giúp ta một chuyện được không?"

"Đường Khang Mặc?" – Giang Nhiễm Nhiễm nhíu mày, lắc đầu nói: "Thật sự không quen, cũng không phải công tác cùng công ty, chỉ là quen sơ thôi. Lan Lan sao vậy?"

Lục Khinh Lan có chút thất vọng, sợ Giang Nhiễm Nhiễm lo lắng, cô cũng không kể chuyện xảy ra ở công ty, nếu không với tính cách của Giang Nhiễm Nhiễm, chắc chắn sẽ đem mình mắng cho một trận.

Có lẽ bởi vì đang mang thai, Giang Nhiễm Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, nhưng suy tư một lát, Giang Nhiễm Nhiễm nói tiếp:

"Nhưng mà ta biết Vương Tẩm cùng với Đường Khang Mặc có quan hệ không tệ, trước đó không phải nàng từng làm phỏng vấn cho Vương Tẩm sao, có người nói nhờ bài phỏng vấn đó mà vận khí của Vương Tẩm tăng lên không ít, cho nên cô ta rất cảm ơn nàng. Không thi ta giúp nàng hỏi Vương Tẩm xem, có khi sẽ nể tình giúp đỡ nàng một chút."

"Vương Tẩm?" – Lục Khinh Lan lặp lại tên gọi, ánh mắt sáng lên, nói: "Vậy để ta tự gọi cho Vương Tẩm cũng được, ta có số điện thoại. Nàng mau ngủ sớm một chút đi."

"Cũng được."

Hai người nói thêm vài câu, mới tắt điện thoại.

Lục Khinh Lan nhanh chóng gọi cho Vương Tẩm, bất ngờ là Vương Tẩm rất vui vẻ nhận lời, sau đó hẹn trước trưa mai sẽ gọi lại cho Lục Khinh Lan.

"Gọi điện cho ai mà vui vẻ thế?" – Lúc Diệp Đình Thâm tắm ra, đúng lúc thấy cô gái nhỏ của anh nằm trên giường lăn lộn, hoàn toàn không giống với bộ dáng mới xuống máy bay, trong lòng khẽ động, anh kéo cô vào lòng: "Phải rồi, ở Tòa tạp chí đã xảy ra chuyện gì? Có cần hay hỗ trợ hay không?"

"Không cần đâu, cũng không có vấn đề gì." – Lục Khinh Lan xoay người ôm lấy anh, ngửi mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt trên người anh, trong lòng rất an tâm, nghịch ngợm cười nói: "Nếu quả thật không làm được, em sẽ tìm Diệp thị trưởng hỗ trợ a!"

Diệp Đình Thâm cười cười, bóp chóp mũi của cô, cưng chiều nói:

"Được rồi."

Nghe xong lời anh, Lục Khinh Lan vui vẻ mổ mổ lên cổ anh mấy cái, lăn qua lăn lại trong lòng anh.

Chỉ là không biết bao lâu, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Hình như.. có thứ gì đó đang chống lại chính mình..

Như đã biết được, Lục Khinh Lan rất nhanh phản ứng lại..