Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 179: Khinh lan đang ghen sao



"Là cô?" – Kiều Chỉ Sam cũng rất kinh ngạc, "Sao cô lại đến đây?"

Lục Khinh Lan chưa kịp trả lời, Kiều Chỉ Sam đã hoài nghi, liếc mắt nhìn ông lão trêи giường, bỗng nhiên nhận ra điều gì, miệng mấp máy, cười như không cười:

"Ah, thật không ngờ Lục tiểu thư lại nắm bắt tin tức nhanh như vậy, mới đó mà đã biết lão sư của tôi đang dưỡng bệnh trong này."

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!" – Lục Khinh Lan đã sớm quen thuộc với những lời nói lạnh nhạt của cô ta, cũng không muốn tranh luận thêm. Bất quá, cũng không ngờ ông lão kia lại là lão sư của cô ta.

"Ồ, không hiểu sao?" – Kiều Chỉ Sam không tin, trong lòng khinh miệt Lục Khinh Lan, "Vậy tôi chỉ có thể nói Lục tiểu thư rất biết cách làm người."

"Kiều tiểu thư." – Diệp Đình Thâm im lặng bước đến, nắm tay Lục Khinh Lan, mặt không chút thay đổi: "Nếu là lão sư của cô, vậy chúng tôi đi trước. Mong cô từ từ chăm sóc đi, chứ không phải lần nào cũng may mắn gặp được người tốt nhìn thấy giúp đỡ đâu."

Diệp Đình Thâm nhấn mạnh hai chữ 'chăm sóc'; Kiều Chỉ Sam liền nhớ đến bác sĩ, sắc mặt hơi khó coi. Ngay lúc này, có một người xuất hiện, vội vã chạy tới:

"Đình.. Diệp Đình Thâm? Sao anh cũng tới đây?" – Thấy đám người đang đứng trong phòng bệnh, Lăng Vi hơi ngạc nhiên, tất cả sự mừng rỡ đều tan biến khi thấy Lục Khinh Lan được anh cẩn thận che đi.

Không đợi anh trả lời, cô ta đã nhanh chóng bước đến chỗ Kiều Chỉ Sam:

"Chỉ Sam, đã xảy ra chuyện gì?"

"Là Diệp thị trưởng cùng Lục tiểu thư, đúng lúc bắt gặp lão sư phát bệnh, nên đưa trở về." – Kiều Chỉ Sam không muốn thừa nhận Lục Khinh Lan gặp lão sư của cô ta là trùng hợp, ngữ khí vô cùng nhạt nhẽo, không biểu lộ cảm xúc gì.

Nghe xong Lăng Vi hiểu được ý cô ta, trong nháy mắt, khóe miệng đã hiện lên một nụ cười, xoay người chân thành nói:

"Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan, cảm ơn hai người đã cứu lão sư của em! Hai ngày nữa mời hai người ăn cơm được không? Đừng từ chối thành ý của em nha!"

Thì ra ông lão đó cũng là lão sư của Lăng Vi. Trong lòng Lục Khinh Lan dần dần hiểu rõ mọi thứ, sau đó mỉm cười đáp lễ:

"Không cần khách khí."

Cô vừa nói xong, Diệp Đình Thâm đã tiếp lời:

"Khinh Lan, chúng ta đi thôi."

Nghe được câu này, Lăng Vi hơi buồn bực, không ai biết rằng cô ta đã hao tổn tâm sức cỡ nào mới có thể nặn ra được một khuôn mặt tươi cười:

"Ừm, hai người có việc thì đi trước đi, gặp lại sau."

"Ừm."

Diệp Đình Thâm khẽ gật đầu, nắm tay Lục Khinh Lan đi về phía cửa. Bước tới cửa, Kiều Chỉ Sam bỗng dưng lên tiếng:

"Tiểu Vi, bông tai bảo bối của cậu sao lại mất hết một chiếc?"

Lăng Vi kinh ngạc sờ sờ lên tai mình, sau đó hơi hốt hoảng, trả lời:

"Chắc là.. chắc là rơi mất rồi?"

"Vậy cậu mau tìm xem, không phải của anh ta tặng sao?"

Lục Khinh Lan nghe loáng thoáng, sau đó cũng quên đi, không để những chuyện này trong lòng. Tay cô bị Diệp Đình Thâm nắm đi thẳng đến chỗ bác sĩ, trêи đường đi, có vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô. Tất nhiên, cũng có vài ánh mắt cả gan bị Diệp Đình Thâm cuốn hút.

"Anh thật đào hoa nha!"

"Em nói cái gì?" – Diệp Đình Thâm nhịn cười, đôi mày cong lên: "Khinh Lan, đang ghen sao?"

"Đúng ah! Đúng vậy ah!" – Làm bộ huýt tay anh một cái, Lục Khinh Lan đè nén xúc động: "Em phải đi hỏi Cố Lăng Tu một chuyến, lúc anh còn trong quân đội, đã từng gặp qua những cô gái mưa thích hay không!"

"Em hỏi cậu ta cũng không bằng đi hỏi anh!" – Diệp Đình Thâm khẽ cười, định nói thêm điều gì thì điện thoại lại reo lên.

Là Cố Lăng Tu! Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!

"Này, Diệp hồ ly? Anh đến bệnh viện rồi đúng không?" – Cố Lăng Tu im lặng vài giây, lại hỏi: "Cháu gái nhỏ Khinh Lan đang đi cạnh anh sao?"

Diệp Đình Thâm nhìn thoáng qua cô gái nhỏ của anh đang lúc lắc hai chân, gật đầu ra hiệu với cô một cái, sau đó ra ngoài nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp:

"Ừm, được rồi, nói đi, có chuyện gì?"

"À.." – Giọng Cố Lăng Tu cũng trở nên ngưng trọng: "Lần trước, lúc kiểm tra cho cháu gái nhỏ, Ngô viện trưởng cũng từng tới gặp một lần, nhớ không? Ngô viện trưởng có vài việc muốn nói riêng với anh! Đúng lúc hôm nay hai người đến bệnh viện, nên cô ấy bảo tôi gọi nói anh biết."

Dừng lại một chút, Cố Lăng Tu không biết làm sao mở miệng:

"Là.. là tình trạng sức khỏe liên quan đến cháu gái nhỏ Khinh Lan.."

"Được, tôi biết rồi." – Sắc mặt Diệp Đình Thâm lúc sáng lúc tối, anh cúp điện thoại, quay người lại thì phát hiện cô gái nhỏ của anh đang nghe trộm phía sau lưng mình.

Trước đây, anh chưa từng thất thần như thế.

Lục Khinh Lan cũng không phát hiện ra bộ dáng quái dị này, cô xông tới, bưng mặt anh, cười đốn tim:

"Cố Lăng Tu tìm anh có việc gì sao? Vậy anh phải đi xử lý sao?"

"Không phải." – Nắm lấy tay cô, Diệp Đình Thâm nhếch miệng lên, nhanh chóng tìm cớ: "Cậu ta nhờ anh đi lấy kết quả kiểm tra sức khỏe giúp thôi."

"À!" – Lục Khinh Lan không nghi ngờ: "Vậy anh mau đi đến chỗ bác sĩ lấy đi, em ở đây đợi anh."

Thần sắc Diệp Đình Thâm hơi động:

"Được."