Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 180: Sảy thai, phát điên?



Cộc cộc.

"Mời vào!"

"Ngô bá bá! Muốn nói chuyện riêng với con sao?" – Diệp Đình Thâm đóng cửa lại, đi thẳng vào chủ đề: "Là.. sức khỏe của Khinh Lan có vấn đề sao?"

"Đình Thâm à!" – Ngô viện trưởng thở dài, ra hiệu cho anh ngồi xuống, lấy một tập báo cáo kiểm tra ra đưa cho anh: "Con xem một chút đi!"

Tỉ mỉ nhìn từ đầu tới cuối, sau khi xem đến trang cuối cùng, xem hết chữ cuối cùng, Diệp Đình Thâm không dám tin:

"Bác Ngô.. cái này.. Không có sai sót sao?"

Ngô viện trưởng nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, đẩy đẩy mắt kính trêи sống mũi, cuối cùng chật vật nói:

"Ừm.. đúng vậy!"

Nghe xong đáp án kia, đôi mắt Diệp Đình Thâm vô cùng ảm đạm, tay phát bất lực, nắm chặt báo cáo kiểm tra kia. Ngô viện trưởng định nói gì đó, nhưng bờ môi mím lại, một chữ cũng không bật ra được.

Một bên khác, bác sĩ đang kiểm tra kỹ lưỡng cho Lục Khinh Lan.

"Diệp phu nhân, các vết thương đều đã khôi phục rồi, từ nay trở đi không cần ăn uống kiêng cử nữa." – Bác sĩ cất dụng cụ y khoa, cười ôn hòa nói.

"Ừm, cảm ơn bác sĩ." – Lục Khinh Lan lễ phép gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua cô y tá đang hớt hãi chạy vào.

Không kịp thở, y tá nhanh chóng nói: "Bác sĩ Dương, Thẩm tiểu thư ở phòng VIP 606 lại nổi loạn nữa rồi! Đập bể rất nhiều thứ trong phòng, chúng tôi.. chúng tôi không thể ngăn lại được! Bác sĩ Dương, mau đến đó đi!"

Nghe xong, bác sĩ Dương thở dài, khoát khoát tay nói:

"Tôi đang có chút việc rồi, cô mau ra ngoài chờ tôi đi, hoặc là đi gọi bác sĩ Triệu đến."

"Aizz, được rồi." – Nói xong, y tá vội vã chạy ra ngoài.

"Diệp phu nhân." – Bác sĩ Dương cười cười, xin lỗi cô, tôn kính nói: "Tôi có bệnh nhân này, cần phải đi xem một lát, cô muốn ngồi đây đợi Diệp thị trưởng hay là đi phòng khác nằm nghỉ?"

"Không cần, tôi ngồi đây đợi là được. Cũng xong rồi, bác sĩ cứ làm việc của mình đi."

Bác sĩ Dương rời đi, Lục Khinh Lan nghe riếng y tá ríu rít nói:

"Aizz, ta nói, Thẩm tiểu thư đó cũng thật là, mỗi ngày đều quăng hết thứ này đến ném thứ khác."

"Đúng ah! Không phải cũng chỉ là một đứa bé thôi sao? Có cần phải làm vậy không? Sau này sinh thêm một đứa khác cũng được mà!"

"Ôi dồi, các cô thì biết cái gì! Tốt xấu gì người ta cũng là một minh tinh, từ nhỏ đến lớn đã quen thói sinh hoạt giàu sang, đùng một cái, mất hết sự nghiệp, cha cũng bị bắt đi điều tra, công chúa vạn người nâng đùng cái biến thành thiên kim nghèo túng, trong lòng sao lại dễ chịu cho được?"

"Nhưng mà anh trai của cô ta không phải là cậu Thẩm sao? Tôi nghe nói cậu Thẩm cũng không tệ ah?"

"Ai biết đâu, dù sao, cô ta bây giờ không thể trở lại như trước đây được nữa."

Lời nói nhiều chuyện bên ngoài vẫn còn vang lên, Lục Khinh Lan không muốn nghe tiếp nữa. Lúc này, trong đầu cô chỉ vang vọng một tin tức, Thẩm Bội Bội sẩy thai?

Bất quá cũng nhanh thôi, cô chỉ lắc đầu, không muốn nghĩ đến nữa. Bất kể thế nào, mọi chuyện về Thẩm Bội Bội cũng không liên quan đến cô. Cô cũng không phải loại thích cười trêи nỗi đau của người khác, cho nên cũng không cần phải để ý.

Nhưng không ngờ, Thẩm Bội Bội lại xuất hiện trước mặt cô:

"Lục Khinh Lan! Đều là tại cô! Tại cô hại tôi mất con! Con nhỏ khốn nạn!"

Tựa như cơn đại hồng thủy nổi lên, cái cằm nhọn của Thẩm Bội Bội càng thêm cay nghiệt, lộ ra dáng vẻ độc ác.

"Thẩm Bội Bội, cô đừng ngậm máu phun người." – Lục Khinh Lan nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, liền nhìn sang chỗ khác, bộ dạng không muốn cùng cô ta nhiều lời.

Mà động tác này của cô, quả nhiên làm cho Thẩm Bội Bội càng thêm tức giận:

"Cô giả vờ vô tội cái gì?"

"Bội Bội! Cô làm gì vậy?" – Lúc Bạch Thư chạy đến, vừa lúc nghe được câu nói này, vội vàng nắm lấy Thẩm Bội Bội, từ từ khuyên nhủ: "Cùng tôi trở về được không?"

Nói xong nhìn qua Lục Khinh Lan, áy náy cười:

"Tứ tẩu, thật ngại quá, đã phiền chị!"

"Tôi không về! Không về!" – Thẩm Bội Bội không do dự, gỡ tay Bạch Thư ra, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lục Khinh Lan, giống như muốn đem cô nuốt chửng:

"Lục Khinh Lan! Cô là đồ khốn kiếp! Tất cả những chuyện xui xẻo của tôi đều là do cô hại! Tôi hận cô!"

Ánh mắt bức người của cô ta vô cùng dữ dội, Lục Khinh Lan cúi đầu nhưng cũng có thể cảm nhận được. Suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan quyết định rời đi, tránh xa Thẩm Bội Bội kia. Nhưng cô không ngờ, cô vừa đứng dậy đã bị Thẩm Bội Bội cản lấy, dùng sức đẩy mạnh Lục Khinh Lan một cái.

Lục Khinh Lan không nghĩ được cô ta sẽ dùng sức lực đó, lảo đảo không đứng vững, ngã về sau một cái. Thậm chỉ Thẩm Bội Bội bước đến cổng, che lại, giống như tỏ ý rằng hôm nay đừng hòng thoát khỏi đây!

Bên ngoài, vô số ánh mắt nhìn vào càng nhiều, các y tá trực ban cũng không dám bước tới. Mà Lục Khinh Lan lại kìm nén lửa giận, đứng lên, khinh bỉ nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nói lạnh lùng:

"Thẩm Bội Bội, cô loạn đủ chưa? Cô nói tôi hại cô? Hơ, đổi trắng thay đen, không biết xấu hổ! Là ai hết lần này đến lần khác trêu chọc tôi? Là ai từng chút từng chút bày mưu tính kế, gây chuyện với tôi? Cũng chính là cô! Ngay tại lễ đính hôn, cũng muốn tìm cách hại tôi. Cô có tư cách gì đến đây trách tôi?"

"Sao lại không trách cô?" – Thẩm Bội Bội mở to hai mắt, giống như bị điên: "Hại tôi xấu mặt, làm cho tôi bị phong sát, làm cho tôi phải sảy thai, đều là tại cô!"

"Nếu cô muốn nghĩ vậy thì tùy cô đi!" – Lục Khinh Lan nhíu mày, không muốn nói nhiều nữa.

Thẩm Bội Bội không chấp nhận việc Lục Khinh Lan không nhìn cô ta!

Trong lòng tức điên lên, giơ tay định đánh cô.

Không ngờ vừa khẽ động tay, đã bị hai bác sĩ bên ngoài xông tới đè xuống, một người già dặn kinh nghiệm khác, gọi hai y tá đến phụ giúp. Bận rộn một hồi, Thẩm Bội Bội cũng bị ngã xuống, bác sĩ dặn dò bọn họ đưa cô ta về phòng bệnh.

"Diệp phu nhân! Thật ngại quá! Trạng thái tinh thần của Thẩm tiểu thư không tốt! Cũng không biết là ai nói với cô ta rằng Diệp phu nhân ở đây, để cô ta xông tới làm phiền cô!" – Bác sĩ Dương áy náy nhìn Lục Khinh Lan, trong lòng cũng thấy kỳ cục.

Lục Khinh Lan lắc đầu, khẽ than một hơi:

"Không có gì."

"Tứ tẩu.. chị.. chị đừng tức giận!.." – Lúc này, Bạch Thư bước tới, yếu ớt nói: "Bội Bội vì con của cô ấy cho nên.. chị đừng chấp nhặt với cô ấy có được không?"

Lục Khinh Lan nhìn ánh mắt chân thành của Bạch Thư, thật không biết trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu. Không muốn bị người khác xem xét, cô gửi cho Diệp Đình Thâm một dòng tin nhắn, nói sẽ ra ngoài đợi anh.

Không ngờ vừa đi đến cổng bệnh viện, đã bị một người khác cản đường!