Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 147: Đừng, đừng đến đây!



"Là anh?" Nhìn thấy Mạc Dương chặn ở cửa, Lục Khinh Lan nhíu nhíu mày, lập tức hỏi: "Anh làm gì ở đây vậy?"

Nói xong, cô bỗng nhiên có chút bất mãn, may mắn lúc nãy cô đã khóa cửa, lỡ như lúc nãy Mạc Dương tiến vào, chẳng phải nói gì cũng không được hay sao!

Mạc Dương nhìn cô, chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp, lại thấy sự đề phòng trong mắt cô, lập tức có chút tức giận, mặc kệ, liền rống lên với cô:

"Lục Khinh Lan, em không muốn nhìn thấy anh sao?"

Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy khó hiểu, lẳng lặng liếc mắt một cái, sau đó đẩy anh ta ra, muốn đi ra ngoài. Nhưng không nghĩ tới, Mạc Dương nhất tâm không để cho cô đi:

"Mạc Dương! Anh muốn làm gì?" – Lục Khinh Lan giận tái mặt, đè nén giận dữ, gằn giọng nói: "Mời anh tránh ra giúp!"

"Em vẫn chưa trả lời anh!" – Mạc Dương đi về phía trước, rót ly rượu, lúc này cả gan đến gần cô: "Nói! Có phải em không muốn nhìn thấy anh không?"

"Như anh nói đó, tôi không muốn nhìn thấy anh." – Nắm chặt túi xách trong tay, Lục Khinh Lan khinh miệt: "Chẳng phải trước đó tôi đã nói rõ ràng hết rồi sao, bây giờ anh làm như thế để làm gì? Huống chi.."

Cô nhìn từ trêи xuống, đánh giá anh ta một chút, tiếp tục nói:

"Anh có tư cách gì hỏi tôi câu này? Mạc Dương, anh tự trọng chút đi! Đừng quên thân phận hôm nay của anh là gì."

Hiện tại Lục Khinh Lan đang phát hỏa, không thể ngăn chặn những gì muốn nói, không thể tin anh ta còn mặt mũi để nói nhảm!

Sắc mặt Mạc Dương tái nhợt, nghĩ đến hai chữ 'thân phận', anh ta càng thêm tức giận!

"Anh còn thân phận gì nữa?" – Giống như một con gấu bị thương, Mạc Dương gầm lên giận dữ, "Nếu không phải em bày mưu tính kế, anh sẽ trở thành trò đùa trong ngành hay sao? Em cho rằng những người phía sau thật sự chúc phúc cho anh sao? Bọn họ chỉ vì nể mặt Thẩm Khánh Sơn mà thôi! Ở nhà họ Thẩm, thân phận anh là gì? Bất quá cũng chỉ là một kẻ ở rể!"

Nói xong một loạt, Mạc Dương bỗng nhiên thống khổ, ôm đầu kéo tóc.

Lục Khinh Lan cảm thấy có chút không thích hợp, một khắc cũng không muốn ở lại đây. Thừa dịp anh ta ngồi xổm xuống, vội vàng nắm bắt cơ hội chạy về phía cửa phòng!

Mạc Dương thoáng nhìn động tác của cô, không chút do dự, duỗi chân ra ngăn cản cô.

Lục Khinh Lan bất ngờ không kịp đề phòng, vừa xông về phía trước liền ngã xuống đất, đầu gối còn đụng mạnh vào chân bàn bên cạnh!

"Mạc Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?" – Cô giãy dụa muốn bò dậy, lại thấy anh ta chuẩn bị đi tới, vội vàng hét lên: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

"Anh muốn làm gì?" – Mạc Dương cười ha ha một tiếng, một giây sau liền im bặt, thay đổi khuôn mặt khó hiểu, giống như tự mình lẩm bẩm, cũng giống như đang hỏi lại cô:

"Lan Lan, sao em lại không nói cho anh biết về gia đình em? Sao lại không nói với anh em là con cái nhà họ Lục ở thành phố B? Tại sao?"

Ha ha..

Lục Khinh Lan không nhịn được, cười lạnh: "Có liên quan gì tới anh?"

"Tại sao không có liên quan?" – Mạc Dương kϊƈɦ động, nhìn chằm chằm cô: "Nếu như em nói cho anh biết, hiện tại anh đâu cần phải ở rể nhà người khác? Em có biết mặt mũi nhà anh đã bị vứt sạch hết rồi không? Trong thôn, những người kia ngày đêm đều trào phúng mẹ anh!"

Nghe được những chuyện này vô cùng tức cười! Nhưng Lục Khinh Lan cũng không cười nổi.

Quên đi, nói gì với loại người này mới được đây?

Miễn cưỡng nhếch miệng, Lục Khinh Lan cầm lấy túi giấy đựng bộ quần áo ẩn rơi bên cạnh, định đứng dậy. Vừa đưa tay, cô đột nhiên cảm thấy cả người không còn chút sức lực, toàn thân đều mềm nhũn.

Kỳ quái hơn chính là, một giây sao, hô hấp cũng có chút gấp gáp, tựa như trong nội tâm đang có thứ gì gào rống lên, muốn xông ra ngoài.

Không ổn!

Trong lòng chuông báo động reo lên, Lục Khinh Lan muốn đưa tay lần nữa, nhưng lúc này, ngay cả một chút khí lực nâng lên cũng không còn. Càng hỏng bét hơn chính là, đột nhiên cô cảm thấy nóng quá! Quần áo trêи người đang mặc là một loại mỏng, nhưng lại thấy nóng muốn chết!

Ngước mắt lên muốn nhìn xem nên làm sao, mới phát hiện đồ đạc trước mắt cái nào cũng đang lay động.

Chẳng lẽ?

Một ý tưởng tồi tệ xuất hiện!

Trong nháy mắt, toàn thân Lục Khinh Lan lạnh buốt, nhưng bên trong lại có một khối lửa nóng đang va chạm khắp nơi, khi nóng khi lạnh, băng hỏa lại cùng nhau chung một chỗ!

Biết được biểu hiện này, làm cô rất sợ hãi! Theo bản năng gọi tên người kia:

"Đình Thâm, Đình Thâm.."

Mạc Dương vốn đang đắm chìm trong thế giới của mình nhưng nghe được cái tên này,

Đột nhiên lòng tự trọng bị tổn thương, một bước vọt tới trước mặt cô, gắt gao túm lấy cổ tay cô, sau đó dùng sức vùng lên, hung tợn nói:

"Lục Khinh Lan! Không cho phép em gọi tên anh ta! Có nghe không?"

Nói xong, anh ta như nhớ tới điều gì, liền bật cười: "Thị trưởng thì sao? Cũng sẽ sớm rơi đài thôi! Hừ!"

Lục Khinh Lan cắn chặt môi, không nói lời nào, cô sợ phát ra âm thanh đang cố cắn chặt trong miệng. Nhưng, lúc này vô cùng khó chịu!

Bờ môi bị cắn không còn chút máu, cô cật lực kiềm chế ngọn lửa ngo ngoe trong lòng!

Không được rồi! Sắp không thể nhẫn nại được nữa!

Cô muốn ra khỏi đây ngay!