Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 146: Diệp phu nhân



Trong đầu suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan cũng nhìn về phía người phụ nữ kia.

Nhìn cô ấy khá quen, cô ấy là ai nhỉ? Hình như đã gặp qua ở đâu rồi?

Người phụ nữ thấy Lục Khinh Lan đang nhìn mình, lập tức hối hận muốn chết! Một câu này của cô ta, chẳng phải muốn nói hai người đã từng gặp mặt rồi sao?

"Cô ta là ai?" – Người đàn ông cúi đầu, nhỏ giọng hỏi, nhưng cánh tay vẫn giữ chặt Lục Khinh Lan, giống như sợ cô bỏ chạy.

Người kia sợ hãi không dám nói.

"Cô, mau nói ra!"

Bị người đàn ông hô lên, người phụ nữ run rẩy, vẻ mặt cầu xin, nói:

"Trạch Hữu, cô ấy.. cô ấy.. Cô ấy là phu nhân của thị trưởng thành phố!"

Cái gì? Phu nhân của thị trưởng?

Phương Trạch Hữu giật mình, lập tức thầm mắng con đàn bà không não! Nói ra làm gì? Còn dám kêu tên anh ta?

Nghe cô ta nói như vậy, Lục Khinh Lan suy nghĩ một lát.

Người phụ nữ này, lần trước từ Diệp gia quay về, ở sân bay, đã từng gặp qua. Bất quá khi đó, cũng không đi cùng người đàn ông tên Trạch Hữu kia.

Nhanh chóng lục lọi ký ức, Lục Khinh Lan có chút lo lắng.

Gặp chuyện như thế này.. tóm lại là không tốt, lỡ như..

Chỉ là, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này!

Lúc Lục Khinh Lan suy tư, Phương Trạch Hữu bỗng nhiên buông tay, thay đổi thái độ, cười nói:

"Thật ngại quá! Diệp phu nhân, nhất thời không nhận ra!"

Vừa nói chuyện, anh ta ôm người phụ nữ bên cạnh, có chút ngại ngùng:

"Tôi cùng phu nhân không kìm lòng nổi.. đã để cô chê cười rồi!"

Nhìn thấy động tác của anh ta, Lục Khinh Lan lập tức hiểu được, cong cong môi, nhẹ nhàng đáp:

"Là tôi đã quấy rầy hai vị!"

Dừng mấy giây, cô chỉ vết rượu trêи áo, áy náy cười nói:

"Thật ngại quá! Tôi phải đi trước đây!"

Bị người đàn ông kéo lấy, người phụ nữ kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lục Khinh Lan cũng không để ý đến bọn họ, chuẩn bị rời đi.

"Đợi một chút!" – Không ngờ Phương Trạch Hữu lên tiếng cản lại.

Lục Khinh Lan ngạc nhiên quay đầu:

"Còn có việc gì sao?"

"Đúng rồi, Diệp phu nhân, có chút việc.." – Ánh mắt Phương Trạch Hữu hiện lên vài tia không rõ, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lục Khinh Lan, anh ta cười nói:

"Là như vầy, Diệp phu nhân, vừa rồi tôi quá lỗ mãng, làm cô bị thương! Tôi muốn tạ lỗi!"

"Không cần đâu!" – Lục Khinh Lan khoát tay, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Ở chỗ này, cô cứ cảm thấy có cảm giác bất an.

"Cần! Nhất định cần chứ!" – Phương Trạch Hữu kiên trì, thành khẩn van xin:

"Cô là phu nhân của thị trưởng, tạ lỗi với cô là chuyện đương nhiên rồi! Mong cô lượng thứ, bỏ qua cho! Tôi mời cô ly rượu, xem như xin lỗi, cô thấy được không?"

Nói xong, Lục Khinh Lan càng nghe càng thấy không ổn.

"À không sao đâu." – Cô cười cười, nói tiếp: "Không cần mời rượu làm gì."

Không ngờ Phương Trạch Hữu kia vô cùng dị thường, cau mày năn nỉ, lại luôn miệng tự trách:

"Diệp phu nhân, cô nói như vậy là không định tha thứ cho tôi rồi ah? Chuyện này, lỡ như để cho Diệp thị trưởng hỏi tới, tôi.. tôi.."

Sao cô lại để Diệp Đình Thâm liên luỵ chứ?

Chẳng lẽ anh ta sợ cô đâm thọc hay sao?

Sau đó, Phương Trạch Hữu kia nhìn cô phỏng đoán một chút:

"Sắp tới có cuộc kiểm tra vấn đề tác phong của nhân viên, tôi.. tôi.. chuyện này.."

"Được rồi." – Nói thật, Lục Khinh Lan luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng người ta cứ nói như thế, cũng không nỡ để bọn họ nghĩ rằng phu nhân của thị trưởng là người lòng dạ hẹp hòi, không chịu nể mặt.

Nghe lời cô, Phương Trạch Hữu thở phào một cái, sau đó đi đến bên bàn, xoay lưng rót hai ly rượu.

"Diệp phu nhân, mời cô một ly!" – Đưa ly rượu đến, Phương Trạch Hưu giơ ly uống cạn một hơi, sau đó nhìn Lục Khinh Lan một cái.

Lục Khinh Lan cũng ngẩng đầu, bất quá chỉ uống vài ngụm.

"Xong rồi, không quấy rầy hai vị nữa." – Đặt ly rượu xuống, Lục Khinh Lan mỉm cười, xoay người rời đi.

"Trạch Hữu, anh, anh đang làm cái gì vậy?" – Xác nhận Lục Khinh Lan đã đi khỏi, người phụ nữ trong lòng anh ta hiếu kỳ mở miệng: "Sao anh phải lấy lòng cô ấy? Chẳng phải anh đi theo Điền chủ nhiệm sao? Sao lại, sao lại.."

"Sao lại đi lấy lòng Diệp Đình Thâm đúng không?" – Phương Trạch Hữu cười đắc ý, bàn tay không khách khí nhéo khuôn mặt người kia một cái, nói tiếp:

"Từ từ em sẽ biết thôi! Mà em cũng không cần lo lắng cô ấy nhiều lời đâu! Diệp Đình Thâm tự mình lo chưa xong, sao có thể quản chúng ta được?"

Người phụ nữ nghe xong, mù mờ không hiểu, định hỏi lại, bỗng nhiên, Phương Trạch Hữu mị hoặc nói ra:

"Bảo bối, ngoan ngoan! Ngồi ở đây đợi anh, anh gọi điện cho Điền chủ nhiệm một lát, sẽ nhanh chóng về với em, được chứ.."

"Ừm.. Trạch Hữu, anh thật đáng ghét~~~!"

"Ngoan, bảo bối của anh!"

Phù..

Thở phào một hơi. Lục Khinh Lan ra khỏi đó cũng không dám quay đầu. Nhanh chóng xác nhận căn phòng đối diện, liền đi vào phòng nghỉ. Sau đó đóng cửa lại.

Tuỳ tiện tìm đồ trong đống quần áo, Lục Khinh Lan có chút sợ hãi, khóa chặt cửa phòng, còn không quên kéo rèm cửa, lúc này cô mới cởi lớp áo bẩn ra, thay quần áo khác.

Cô cảm thấy hôm nay có vẻ không tốt. Bị làm bẩn đồ không nói, còn lại bắt gặp người ta làm chuyện.. aizz! Thật là hết nói!

Nghĩ một lát, cô định đợi Cố Lăng Tu xử lý xong việc, sẽ nhanh chóng rời đi.

Lại tìm một cái túi để bỏ quần áo của mình vào, xác nhận không bỏ quên thứ gì, Lục Khinh Lan mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.

Không ngờ, một cánh tay chặn trêи khung cửa!