Thiên Giáng Đại Vận

Chương 132-2: Tam Hoàng tử lo lắng (2)



Mấy ngày gần đây, nhân sĩ giang hồ Nam Viên trông chừng rất chặt với Huyền Minh và Huyền Xán. Huyền Nhạc cuối cùng cũng phát hiện ra hành vi khác thường của hai vị ca ca, trong khoảng thời gian này, Huyền Minh và Huyền Xán vào cung thường xuyên. Hơn nữa Huyền Nhạc còn được tin của Binh bộ là Huyền Minh ở doanh trại Kinh Giao đã đổi một tốp thiên tổng và thống lĩnh rồi. Người được thay toàn bộ đều là môn khách mà Huyền Minh và Huyền Xán đã nuôi dưỡng. Huyền Minh thân là chủ soái doanh trại Kinh Giao, thay đổi thống lĩnh dưới trướng là quyền lợi của hắn. Binh bộ chỉ có thể tạm thời lập hồ sơ, đợi sau khi Thành Võ Hoàng hồi kinh sẽ phê tấu.

Huyền Nhạc mơ hồ nhận thấy một tia nguy hiểm, nếu như bình thường thì Huyền Nhạc cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng trong thời khắc nhạy cảm phụ hoàng rời khỏi kinh thành lúc này mà Huyền Minh đột nhiên thay đổi thống lĩnh dưới quyền thì điều này rất không phù hợp với lẽ thường. Hơn nữa, những bọn quan viên đi cùng Huyền Xán lấy cớ lo lắng cho sự an nguy của phụ hoàng nên không ngừng gây áp lực cho Tĩnh Vương, để Tĩnh Vương phải nói ra chỗ ở của Thành Võ Hoàng. Nhưng sau khi Thục Thiên đưa tin đến thì những người này ngược lại không có cách nói gì.

Huyền Nhạc mấy ngày nay vẫn đóng cửa không ra ngoài, ở trong phủ thu thập tất cả thông tin của doanh trại Kinh Giao của Huyền Minh. Chỉ sau khi Tĩnh Vương đưa ra một quyết định sai lầm thì Huyền Nhạc mới đứng ngồi không yên được nữa.

Tĩnh Vương và đám người Sở Vân; Lý Hồng bàn bạc, quyết định điều động binh mã doanh trại Kinh Giao đi nghênh đón thánh giá, dọc đường hộ giá hồi kinh. Mệnh lệnh này của Tĩnh Vương đúng hợp ý của đám người Hoàng hậu, Huyền Minh dưới sự xúi giục của Hoàng hậu, vốn đã động tâm ý muốn giết. Cứ coi như Tĩnh Vương không hạ lệnh thì Huyền Minh cũng chuẩn bị để thuộc hạ chính thống xuống phía nam. Bây giờ lại ngược lại, có thể tiến quân dữ dội một cách trắng trợn xuống phía nam, đến lúc đó giả dạng thay đổi một chút là có thể khiến Thành Võ Hoàng và đám người Chu Thiên Giáng hồn bay về trời rồi.

Thành Võ Hoàng vừa chết thì Huyền Minh cho dù gánh trên vai tội danh “hộ giá bất thành” cũng không sao cả. Dù sao Huyền Xán vừa đăng cơ thì hắn ta cũng sẽ trở thành Vương gia hộ quốc số một triều Đại Phong.

Trong phủ Tam Hoàng tử, mấy tên mặc áo đen đứng trước mặt bàn Huyền Nhạc, Đổng Túc- Tổng quản Nam Viên cũng ở trong đó. Huyền Nhạc cau mày, bước chân đi lại trong thư phòng.

- Tin tức của các ngươi có chính xác không?

Huyền Nhạc hỏi.

- Thiếu chủ! Tuyệt đối không sai, tại hạ dám lấy đầu ra bảo đảm.

Một tên mặc áo đen trong đó nói.

Huyền Nhạc nhìn Đổng Túc, nghiêm túc nói:

- Tứ thúc! Chỉ e thật sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Đổng Túc vốn là người cùng họ nhà ngoại của Đổng Quý Phi, theo lý thì Huyền Nhạc phải gọi là quốc cữu. Nhưng Huyền Nhạc từ nhỏ đã quen gọi theo những người khác rồi, nên luôn gọi là tứ thúc.

- Nhạc nhi! Có phải Người nghĩ nhiều rồi không. Huyền Minh phái người đi tiếp giá, là mệnh lệnh của Tĩnh Vương và Binh bộ thôi mà.

Đổng Túc nói.

- Tiếp giá? Hừ! Không đơn giản như vậy đâu! Trong mấy tháng nay, doanh trại Kinh Giao khôi phục binh sĩ thương chiến tổng cộng mới được hơn bốn vạn binh mã. Huyền Minh lại phái ra một vạn hai nghìn người, hơn nữa trong đó năm nghìn cung thủ, bảy nghìn kỵ binh hạng nặng. Đây rõ ràng là trận hình xông pha chiến đấu.

Huyền Nhạc nói xong, lắc đầu.

Huyền Nhạc vẫn quan sát tỉ mỉ lộ trình hồi kinh của Thành Võ Hoàng. Hắn ta từ Binh bộ mà biết được là Thành Võ Hoàng đi đường tổng cộng có không đến ba nghìn người hộ giá, hơn nữa những binh mã giữ thành đó căn bản không có sức chiến đấu. Cứ coi như Thành Võ Hoàng có Thanh Long Vệ đi theo thì năm nghìn cung thủ bắn loạn ra cùng một lúc thì những cao thủ như Lâm Phong Vệ Triển cũng không cản nổi.

- Không được! Ta phải lập tức đến gặp Tĩnh Vương thúc!

Huyền Nhạc nói xong liền thay quần áo.

- Nhạc nhi! Người không nên kích động, đây không phải chuyện đùa. Người đi rồi sẽ nói thế nào? Nói Huyền Minh Huyền Xán muốn giết cha soán vị sao? Chứng cớ đâu? Phải biết rằng tội danh này không hề nhỏ, Người không có chứng cớ, phủ Tông Nhân có thể theo quy định của hoàng thất mà nhốt Người vào thiên lao đấy.

Đổng Túc vội ngăn Huyền Nhạc lại.

- Một khi phụ hoàng xảy ra chuyện thì chỉ e điều cháu phải đối mặt còn thảm hơn bị nhốt vào thiên lao thôi.

Huyền Nhạc mặt lạnh lùng nói.

- Đừng quên hiện tại Người chỉ là phỏng đoán thôi, cứ coi như Huyền Minh có gan lớn như vậy thì bọn chúng cũng không nhất định có thể ám sát thành công. Hơn nữa, Huyền Minh cũng sẽ không ngốc như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ sai thuộc hạ đóng giả thổ phỉ tiến hành ám sát. Nhạc nhi! Nghe tứ thúc một câu, bảo vệ bản thân mình quan trọng hơn bất cứ cái gì. Nếu như bây giờ Người đi tìm Tĩnh Vương nói ra chuyện này, bất luận Huyền Minh thành công hay không đều không có lợi gì với Người cả. Giả sử hắn ta không ra tay, Người sẽ vì điều này mà bị Hoàng thượng mãi mãi đày vào lãnh cung, không được trọng dụng. Nếu như Huyền Minh ra tay và thành công thì Người ở trong thiên lao, muốn chạy cũng không có cơ hội nữa. “Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun!”, Người là Hoàng tử chính thống của triều Đại Phong, đến lúc đó cũng có thể hô hào thiên hạ, thảo phạt nghịch tặc giết cha soán ngôi.

Đổng Túc suy nghĩ rất cẩn thẩn tỉ mỉ, trong trường hợp này mà Huyền Nhạc đi tìm Tĩnh Vương chỉ có thể là trăm cái hại mà không có cái lợi nào. Tĩnh Vương sẽ không tin lời của Huyền Nhạc, điều động doanh trại Kinh Giao vốn là mệnh lệnh của ông ta. Huyền Nhạc nói như vậy chẳng khác nào ngay cả Tĩnh Vương cũng bị nghi ngờ trong đó.

Huyền Nhạc dần dần bình tĩnh lại, hắn biết rằng Đổng Túc nói không sai. Nhưng nếu như không tìm Tĩnh Vương thì hắn ta không biết thiên hạ này còn có ai có thể ngăn chặn Huyền Minh và Huyền Xán lại không.

- Chu Thiên Giáng!

Huyền Nhạc bỗng nhiên nói một tiếng:

- Đúng rồi! Chu Thiên Giáng đi theo phụ hoàng trở về kinh, chỉ cần truyền tin này đến tai hắn thì tin rằng Chu Thiên Giáng lập tức sẽ nhìn ra được ý đồ của Huyền Minh. Chu Thiên Giáng túc trí đa mưu, tên tiểu tử này tuyệt đối sẽ không để cho Huyền Minh thực hiện được ý đồ đâu.

Huyền Nhạc dường như đã nhìn thấy được tia hi vọng. Trong triều Đại Phong, cũng chỉ có tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia không nghĩ vấn đề theo lẽ thường mà trong đầu hắn toàn là những chiêu hại ác độc. Huyền Nhạc biết rằng, càng là người như vậy thì càng có thể nhìn thấu được âm mưu của đối phương.

- Người đâu! Chuẩn bị ngựa, ta muốn đến phủ đệ của Chu Thiên Giáng!

Huyền Nhạc định trong đêm đến tìm Lâm Phong, ông ta là lão Đại của Niêm Can Xử, Huyền Nhạc thấy Lâm Phong có thể dùng sức lực của Niêm Can Xử truyền tin cho Chu Thiên Giáng.

Bất luận Huyền Minh và Huyền Xán có hành động ác độc này không thì Huyền Nhạc đều muốn để Chu Thiên Giáng biết được việc này. Hắn ta cảm thấy, với sự khôn khéo của Chu Thiên Giáng thì tên đó có lẽ sẽ có thể nghĩ cách chuyển thành công.

Huyền Nhạc giống như đặt ngọc vậy, đặt tất cả hi vọng lên người của Chu Thiên Giáng. Hắn không biết, vì chuyện này mà Chu Thiên Giáng thiếu chút nữa bị Thành Võ Hoàng giết chết.

Cách Bành Thành không tới trăm dặm có một nơi được gọi là Lạc Nhạn Sơn. Nơi này địa hình hiểm yếu, núi lớn liên miên chập chùng kéo dài chừng hơn mười dặm, hơn nữa còn là con đường quan trọng nối từ Thục Thiên về Kinh thành. Đại doanh binh mã Kinh Giao chọn phục kích Thành Võ Hoàng ở Lạc Nhạn Sơn.

Dẫn đội lần này là một Thống Lĩnh và bảy Thiên Tổng, lẽ ra chuyện lớn như nghênh đón Hoàng thượng, cho dù là Huyền Minh không đến, tối thiểu cũng phải có một vị Phó tướng đến mới phải. Nhưng Huyền Minh cũng không dám phái những người khác, lần này đến nghênh tiếp đều là dòng chính của Huyền Minh và Huyền Xán.

Khác với đại doanh Kinh Giao, Quỷ Y Trác Hành chỉ dẫn theo bốn trăm người vội vàng tiến đến. Đừng nhìn nhân số không nhiều, nhưng đều là tử sĩ hiệu trung với Chu Diên Thiên. Nếu có thể bất ngờ ám sát được Thành Võ Hoàng, cho dù toàn bộ đều chết trận, Trác Hành cũng thấy đáng giá.

Đoàn người của Thành Võ Hoàng chậm rãi tiến về phía Bành Thành, thân là Hoàng thượng, khó lắm mới có cơ hội ra ngoài một lần, Thành Võ Hoàng cũng muốn trấn an dân chúng địa phương một chút.

Cuối đội ngũ, Chu Thiên Giáng dựa vào lưng ngựa thật dày gà gật ngủ, nhiều ngày nay, hắn nóng đến mức quan phục cũng không thèm mặc. Đại Ngưu lo hắn rơi xuống, mỗi lần lên ngựa đều tốt bụng buộc hắn vào lưng ngựa. Thành Võ Hoàng đã sớm nhìn ra tiểu tử này muốn ngồi xe nhưng không chịu nói ra. Người đi theo giá không ít, nhưng ông không cho phép ngồi, mặc kệ hắn giở trò ép thế nào ông ta cũng chỉ làm như không thấy, đừng nói đến không mặc quan phục, cho dù hắn cởi truồng ông cũng mặc kệ. Tóm lại chỉ có một, tiểu tử ngươi có xóc chết trên lưng ngựa cũng phải cưỡi ngựa về Kinh.

Đám người Hạ Thanh Chu Nhất nhìn bộ dáng này của Chu Thiên Giáng cũng hiểu Chu đại quan nhân đã làm mất hết mặt mũi của An Sát Viện rồi. Hôm qua đi ngang qua một thị trấn, Huyện lệnh quỳ ở bên đường nhìn thấy Chu Thiên Giáng bị trói vào ngựa ở sau đội ngũ còn tưởng là điêu dân dám gây sự với Hoàng thượng, không ngờ tiến lên nhổ một miếng nước bọt. Vì miếng nước bọt này, thiếu chút nữa Huyện lệnh đã bị Đại Ngưu một gậy đánh chết.

- Đại nhân, có một đội xe ngựa đuổi theo đằng sau. – Một gã thám báo lớn tiếng báo tin với Chu Thiên Giáng.