Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 84: Khiêu Khích



Hai vị khách, à không..... hai vị tội phạm lúc đe doạ người khác không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, thậm chí vu y còn sinh ra một ảo giác "lực bất tòng tâm".

Ông ta lấy máu từ những con vật đó để làm vật hiến tế, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới rằng sẽ phát huy công dụng như vậy.

Ông ta có thể thay đổi đủ dạng kiểu dáng thể xác, nam nữ già trẻ đều chịu được, chém nát ông ta ra cũng có thể tập hợp lại.... nhưng là súc vật thì không được, nhốt lại trong ngục tối với những con súc vật nổi mốc và đang trên bờ vực của cái chết càng không được.

Cái này còn hữu dụng hơn uy hiếp nhiều.

Vu y gần như trả lời mọi câu hỏi dưới cái nhìn chăm chú của con lợn.

Theo lời của ông ta, Du Hoặc và Tần Cứu đã biết đại khái ngọn nguồn sự việc—

Thật ra là căn bệnh Cái Chết Đen thật sự bùng nổ rất lớn ở vùng núi Carlton, loại bệnh này lan tràn rất khủng khiếp, gần như không ai may mắn thoát khỏi toà lâu đài cổ to lớn như vậy cả. Công tước phu nhân thể chất yếu ớt, bị được hai ngày đã ra đi.

Ngài công tước là người thân mật với bà nhất, cũng rất nghiêm trọng, chỉ kiên trì hơn bà hai ngày.

Sau đó là đến các nam nữ hầu.

Quản gia Douglas là người kiên trì nhất lâu đài, anh chàng dẫn người đi dọn dẹp những người hầu đã chết và đặt công tước với phu nhân vào quan tài.

Một ngày trước khi chuẩn bị chôn cất, vu y đến lâu đài cổ.

Khi đó vu y còn chưa có mượn thân thể với ả tu sĩ, ông ta trốn trong cái thể xác trước đó, tuổi già sức yếu, đi một bước là run ba cái.

Một người tựa hồ sẽ từ trần bất cứ lúc nào như vậy, nói với Douglas: "Ta có thể cải tử hoàn sinh cho công tước và phu nhân của ngươi."

"Hãy đi tìm một cặp đôi giống như họ, càng giống càng tốt."

"Hình dáng, thân phận là thứ yếu, quan trọng nhất chính là trái tim và tâm hồn."

Vu y nói như thế với Douglas. Cho lúc sau có hy vọng, ông lại bổ sung thêm một câu nhắc nhở: "Quá trình sống lại phải có chút ít đẫm máu, nhưng đây là một nghi thức thần thánh. Ngươi làm họ sống lại, yêu cầu phải cam tâm tình nguyện hiến tế chính mình."

Douglas nói: "Được."

Vào buổi đêm cùng ngày, anh quản gia nọ lừa một đôi vợ chồng đang đi trên đường, rồi tìm cách kéo hai người vào phòng ngủ.

Anh chàng đi cạy quan tài chuẩn bị chôn cất ra, đưa ngài công tước và phu nhân về.

Anh lặng lẽ chặt đi đầu của công tước, tứ chi, ngực và eo, rồi ghép chúng lại với nhau, dầu nến rơi dọc theo lưỡi dao, đông lại thành một lớp phủ kín màu trắng ngà trong căn phòng ngủ yên tĩnh trống vắng.

Anh rót một chén rượu, ngồi xuống đất một lát dưới sự chăm chú nhìn của vu y, rồi lại chặt Elissa như băm một trái bầu.

Những ngọn nến màu trắng quanh bọn họ được đặt thành một vòng.

Vu y chỉ vào hai người qua đường xui xẻo kia, hỏi Douglas: "Được rồi, chỉ còn một bước cuối cùng. Ta lại xác nhận với ngươi thêm một lần nữa, ngươi tìm hai người qua đường đáng thương này thật sự là giống với công tước và phu nhân đúng không? Nếu không, là sẽ chẳng thành công đâu đấy."

Douglas nửa quỳ trước mặt hai vợ chồng qua đường, dùng rượu hất cho bọn họ tỉnh.

Anh đưa lưng về phía vu y, cũng không quay đầu lại mà nói: "Rất giống, bọn họ cực kì yêu nhau."

Giữa tiếng khóc suy sụp của đôi vợ chồng người qua đường, Douglas duỗi tay đặt lên đỉnh đầu của hai người họ.

.........

Đêm đó ngài công tước sống lại sau cái chết.

Bộ phận gã đều thối rữa, thay đổi thành thân thể của người qua đường kia, bao gồm cả những vết lở loét trải dài trên hơn nửa khuôn mặt.

Ngay khi gã mở mắt ra, quản gia Douglas trẻ tuổi lại già đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, chỉ trong giây lát đã thành một ông già.

Tất cả đều như lời của vu y nói.....

Tiếc nuối chính là, công tước phu nhân sống lại thất bại.

***

Vu y liếm liếm môi, nói: "Đến bây giờ ta đều nhớ rõ biểu cảm của công tước, bên cạnh là người vợ bị chặt ra của mình, trong gương là khuôn mặt của chính mình hợp thành, trên mặt đất tất cả đều là máu, bên cạnh còn có một lão quản gia hoàn toàn xa lạ...... chậc."
Loading...


Ông liếc xéo lão quản gia cũng bị trói bên cạnh: "Ngươi là người ra tay tàn nhẫn nhất mà ta từng thấy đó, lần đầu tiên ta có ý làm bản thân thoát khỏi cái chết cũng không dứt khoát như ngươi, còn rớt mấy giọt nước mắt cá sấu nữa."

"Nhưng mà ngài công tước cũng làm ta rất bất ngờ."

Trong mắt vu y, nhân tài ở lâu dài cổ xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Lão quản gia chặt người như chém dưa xắt rau, một chút gánh nặng cũng không có. Mà vị công tước sống lại cũng chỉ kinh sợ trong vài phút, liền thản nhiên tiếp nhận tất cả.

Vu y nói, bọn người hầu ở lâu đài cổ quá nhiều, cả đảm sống lại thì rất phiền toái. Ông có biện pháp giúp cho bọn họ tiếp tục tồn tại, không tính là tồn tại cũng không được xem là đã chết, giống như những âm hồn cả đời bảo vệ khắp lâu đài cổ vậy.

Công tước bày tỏ lòng biết ơn đối với ông.

Vu y lại nói: "Phu nhân của ngài làm sao bây giờ? Chôn cất một lần nữa ư?"

Công tước tìm đến một chiếc rương gỗ to lớn, sai Douglas cất Elissa vào, trả lời nói: "Không sao, ta có thể thường xuyên mời một vài vị khách......"

"Nếu là người yêu hay vợ chồng, giống như ta với Elissa." Công tước nói: "Ta cũng sẽ có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, trước sau Douglas cũng sẽ luôn bên cạnh ta, đúng không?"

Douglas phụ họa: "Tôi vẫn sẽ luôn ở đây, tôi sẽ vì ngài tìm kiếm những vị khách yêu nhau nhất, thích hợp nhất."

Chủ tớ hai người cực kì ăn khớp.

Khi vu y đưa ra rằng "sống lại và không ngừng thay đổi cơ thể đều sẽ chịu nguyền rủa, máu thịt mất tất", thì bọn họ đang chăm chú nhìn về hướng mặt trái thị trấn nhỏ núi Carlton.

***

"Nguyền rủa được chuyển đổi như thế nào?" Du Hoặc kiềm cổ tay đối phương lại.

Vu y chần chờ và rất không muốn nói, những ngón tay đang đấu lại với Du Hoặc, ý định lát sau lui lại một chút, ít nhất phải cách xa con heo kia một tấc. Nhưng mà bất luận ông có dùng sức như thế nào, đối phương trước sau vẫn vững như núi Thái Sơn.

Mặt vu y đều nghẹn đến đỏ con mẹ nó rồi.

"Ngươi như thế nào lại nhẫn tâm ra tay tàn nhẫn với một người phụ nữ như vậy?" Vu y chọt chọt cái xác của nữ tu sĩ, chất vấn Du Hoặc.

Du Hoặc thờ ơ: "Còn có thể ác hơn nữa."

Vu y chán nản.

Ông thừa dịp Du Hoặc đến gần, gắt gao nhìn thẳng vào mắt của Du Hoặc, cứng không được thì mềm, lại có ý muốn mê hoặc Du Hoặc: "Quý ông đây thật xinh đẹp, thật ra tôi còn rất nhiều— á!"

Nói được một nửa, đầu gối Tần Cứu đã đè lên lưng ông.

Thân hình vu y ngã sụp xuống, hôn con heo một cái ngay tại chỗ.

"........"

Tần Cứu liếc nhìn Du Hoặc một cái, muốn cười nhưng không cười mà cúi đầu uy hiếp vu y: "Canh mê hồn rót sai người rồi, vị quý ông xinh đẹp đây hiện tại rất không kiên nhẫn mà ông cũng không nhìn ra sao? Có điều so với cậu ấy, tôi tệ hơn đôi chút đấy."

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai vu y, tựa như một con quỷ: "Chặt một cái đầu heo, với tôi không thành vấn đề, chặt người của ông, với tôi cũng chả là vấn đề gì cả. Nếu ông mà cứ không phối hợp như vậy, chỉ sợ có mỗi một cái đầu heo cũng không mò đến được, tôi không thể chờ được ghép cho ông độc một cái đầu đâu."

"Ghép luôn cả hai heo dê gì cũng đều được."

Quý ông xinh đẹp cùng tên ác quỷ này còn kẻ xướng người hoạ, lạnh lùng mà nói: "Ba chọn một, cho ông thời gian ba giây suy ngẫm."

Vu y cảm thấy ông đã đụng phải biến thái rồi.

"3."

"2."

Vu y lập tức mở miệng: "Dựa vào đồ ăn và rượu."

"Công tước vì người dân mà chuẩn bị đồ ăn cùng rượu ngon đều là môi giới, ăn mấy thứ này, liền giống như hứa sẽ tự mình hiến tế, ăn càng nhiều, thì ràng buộc càng sâu, càng sớm chịu nguyền rủa."

"Đồ ăn và rượu sao?"

Du Hoặc bỗng nhiên nhớ tới Chu Kỳ không ăn vô đồ ăn lại đột nhiên có phản ứng phát sốt, quay đầu hỏi lão quản gia: "Lâu đài cổ cung cấp cho khách cũng là loại này đúng không?"

Douglas không hé răng, hiển nhiên là đã cam chịu.

Vu y chen vào nói: "Tất nhiên rồi, khó khăn lắm mời lừa được khách tới, công tước phải dùng đến thân thể của các ngươi, cũng có thể mượn các ngươi chắn cho một bộ phận bị nguyền rủa, hà tất gì phải lãng phí cơ chứ?"

Du Hoặc và Tần Cứu liếc nhau, không hẹn mà cùng nhíu mày lại.

Lời nói này không thể nghĩ lại.

Nếu phạm vi nguyền rủa không chỉ có thị trấn này, mà bao gồm luôn cả thí sinh. Như vậy thì những người nửa chết nửa sống máu chảy đầm đìa trong nhà thờ, chỉ sợ tất cả đều không phải là người dân.

"Làm sao để giải lời nguyền đây?" Du Hoặc hỏi vu y.

Vu y nói: "Các ngươi không phải đã nghe lén lâu rồi sao, ta nói rồi, chuyển sang một người khác là được mà."

"Tôi nói là hoàn toàn giải trừ kìa."

Du Hoặc cong lưng, lạnh lùng nhìn ông.

Vu y đối diện với hắn một lát, bị đánh bại, nên bất chấp tất cả mà nói: "Giết người chịu nguyền rủa, hoặc giết công tước."

"Ngươi—"

Lão quản gia đang rũ đầu đột nhiên giật bắn lên, bị Tần Cứu nhét một cái móng heo vào miệng.

Vu y cười khằng khặc, lặp lại nói: "Giết công tước thì tốt rồi."

Lời nói từ một phía khó tránh khỏi việc giả dối, Tần Cứu nhìn về phía một người đầy máu cuộn trong góc, nói: "Này thầy tế?"

Một người đầy máu tựa như đã chết, sau một lúc lâu, yếu ớt mà ngẩng đầu gật gật: "Tôi nhớ rất rõ cái này...."

Tần Cứu: "Cảm ơn."

Ánh mắt anh quét qua vu y và lão quản gia, đột nhiên vui đùa như vậy nói: "Thẩm vấn tạm thời kết thúc, tổng giám thị cảm thấy biểu hiện của bọn họ thế nào, xếp theo cấp bậc ABCD ấy?"

Du Hoặc thả tay ra, dùng cằm chỉ vào vu y nói: "Tên này C, kiểm tra lại một lần."

Vu y: "......"

Hắn lại chỉ chỉ Douglas: "D, trực tiếp đào thải."

Tần Cứu đưa tay lên trán, hành lễ trang nghiêm, lưu manh mà nói "Đã rõ, cho tôi nửa phút."

Nếp nhăn cạnh khoé miệng Douglas trễ xuống, giữa sự chết lặng hằn lên một tia "sống không còn gì luyến tiếc".

***

Hoàn cảnh dưới nền đất âm u làm người ta xem nhẹ đi thời gian, Du Hoặc cùng Tần Cứu xách theo bộ lễ phục từ căn phòng nhỏ đi ra, sắc trời dần ngã màu chạng vạng.

Ở phía xa xa bầu trời lại lắp đầy sự u ám, hàm chứa hơi nước ướt át tụ lại ở nơi này.

Bọn họ mặc lễ phục rồi trở về nhà thờ, lại phát hiện mọi người đang vây quanh nhóm chơi bowling, không khí có chút quỷ dị.

Cao Tề ở đằng xa hướng đến bọn họ nói: "Có thể đã về rồi, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu chúng ta liền phải đi đào sân sau lên."

"Đang làm gì thế?" Tần Cứu nhìn thoáng qua đám người.

Cao Tề nói: "Chúng tôi tìm được một ít manh mối, biết chữa khỏi người bệnh là có ý gì rồi."

Mọi người lật mấy tấm cáng giường qua, cho Du Hoặc với Tần Cứu xem mấy chữ bằng máu ở mặt trái.

"Có phần lặp lại, tổng hợp thì thành một câu......" Cao Tề hít sâu một hơi, nói: "Giết bọn họ chính là giải thoát."

Ông ta còn lên giọng chỉ vào một tấm ván giường nói: "Cái này chắc chắn là do thí sinh để lại, giết một người được 3 điểm, phần trên không giới hạn."

Giết hết toàn bộ, có lẽ bài kiểm tra này liền kết thúc.

Nhưng Du Hoặc tính sơ lại một số, ngoại trừ thầy tế mặc tất tự do ra, thì nơi này vốn dĩ có 25 bệnh nhân, hiện tại vẫn là 25 bệnh nhân, một người cũng không thiếu.

Không có thí sinh nào chủ động lấy điểm cả.

Tần Cứu nhướng lông mày.

Không chờ anh mở miệng, giữa đám thí sinh có người lẩm bẩm một câu: "Trừ cái này ra bên ngoài còn phát hiện thêm chút dấu vết, chúng tôi cảm thấy.... những người bệnh này, ít nhất có bốn năm người giống nhau, là một thí sinh nào đó hồi trước."

Nếu chỉ đơn thuần là NPC, giết bọn họ sẽ không chút gánh nặng nào.

Sống đến bây giờ, ai mà chả giết qua mấy con vật nhỏ chứ.

Nhưng khi bọn hắn biết trong đó có người thật, ai cũng không tài nào xuống tay được.

3 điểm, đối với đại đa số mọi người mà nói thì tốt phết đấy.

Nhưng nói với Cao Tề và Triệu Gia Đồng, thì thấp chết đi được.

Bọn họ không bị ràng buộc vì 3 điểm mà đến mức giết thí sinh, đây là một sự kiện đáng được ăn mừng.

Nhưng mà bầu không khí này rất mau đã bị đánh vỡ, bởi vì Tần Cứu lấy nội dung hỏi thăm ở ngục ra nói cho mọi người.

Sắc mặt mọi người liền tái đi rồi.

Trong đó Cao Tề là ngươi xanh nhất.

Ông ta uống rượu nhiều còn hơn tất cả mọi người ở đây cộng lại, nếu nguyền rủa ứng nghiệm lên người các thí sinh, thì ông ta đã thoả mãn ba điều đầu.

***

Cơn mưa to nện nền đất trước khi màn đêm buông xuống.

Lâu đài cổ đứng lặng dưới cơn mưa, tựa như một con dã thú ngủ yên.

Toà nhà hình tháp phía tây có một tầng rộng lớn chứa phòng ngủ, công tước đang phát giận lên nhóm nam hầu, gã đập một cái ly, làm ướt một bộ tranh sơn dầu, đá hết tất cả đồ vật có thể đá trong phòng......

Bởi vì không thấy bóng dáng của lão quản gia chậm chạp đâu.

Mười mấy chiếc xe ngựa liên tiếp mang tất cả các vị khách trở về, chỉ duy nhất Douglas không thấy đâu.

Dụ dỗ các vị khách phạm sai lầm không phải sở trường của lão sao? Chuyện gì làm lão trì hoãn đến bây giờ cơ chứ?

Công tước xoay chiếc nhẫn trên tay, không khí đè nén thấp đến không ai dám tới gần.

Có như vậy trong nháy mắt, gã hoài nghi rằng Douglas cùng tên vu y kia hợp tác với nhau, có lẽ lão đã lén làm điều gì đó sau lưng.

Nhưng rất mau, gã lại thuyết phục bản thân mình.

Ai cũng có khả năng phạm sai với gã, ngoại trừ Douglas.

"Thưa chủ nhân, đã đến giờ cho buổi dạ tiệc rồi ạ." Một nam hầu nhắc nhở gã.

Cho dù người hầu đã sớm không còn là vật sống, hành vi cử chỉ đều lộ ra như một cái xác cứng đờ, nhưng bọn họ vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Công tước dừng lại một lát, khuôn mặt trầm xuống dặn dò: "Nếu Douglas trở về, mời ông ấy lết đến nơi này chờ ta, ta phải giáo dục ông ta thật tốt cái gì gọi là tuân thủ."

Nói xong, gã nở một nụ cười cứng nhắc, xoay người đi đến dạ tiệc ở đại sảnh.

Dạ tiệc hôm nay cực kì quái lạ.

Các vị khách nhìn chằm chằm rượu và gà nướng, sắc mặt nghiêm trọng. Chỉ có ba quý ngài biểu hiện ra ngoài—

Du Hoặc và Tần Cứu đều giống nhau tựa như chưa từng nghe đến lời nguyền rủa, giống như đêm qua, không nhanh không chậm mà nếm tất cả đồ ăn.

Đến nỗi Cao Tề......

Dù sao cũng không cứu được, ông ta chỉ đơn giản là buông xuôi mà uống thôi.

Công tước nhẹ nhàng gõ gõ thành ly, mỉm cười nói: "Sao vậy? Hôm nay các vị khách thân yêu của ta không thích ăn nữa à? Đây là ta sai phòng bếp chuẩn bị tỉ mỉ, nói không ăn, có thể sẽ làm ta có chút đau lòng đấy."

"......"

Được rồi, gã là đề bài nên mặt gã lớn nhất.

Các thí sinh hít sâu một hơi, vì một biểu cảm bóp cổ tay của một người đàn ông lực lưỡng, mà họ phải dùng nĩa ghim vào một miếng da gà....

Công tước nắm hai tay lại, đôi mắt cong lên phía sau chiếc mặt nạ.

Vào lúc 10 giờ đêm, buổi dạ tiệc kết thúc.

Công tước ngồi ở đầu bàn, nhìn theo các thí sinh đang rời khỏi đại sảnh. Tầm mắt gã trước sau đuổi theo hai vị quý khách hoàn mỹ kia, trong lòng ngóng trông Douglas trở về sớm một chút, chờ lão mang về một tin tức nhỏ thú vị lạnh người.

Thí sinh cuối cùng rời đi, một nam hầu vội vàng chạy đến.

"Thưa ngài công tước."

"Ừ, có phải Douglas về rồi đúng không?"

Sắc mắt trắng xám của nam hầu thế mà lại có thể biến ra vài loại sắc thái, cậu cứng đờ một lát gật gật đầu nói: "Vâng, vừa mới trở về ạ....."

"Ông ấy đang ở đâu? Đang chờ ở phòng ngủ của ta đúng không?"

Nam hầu do dự mà nói: "Dạ không ạ."

Công tước nhíu mày lại: "Tại sao?"

Nam hầu rụt cổ lùi về sau nói: "Quản gia..... à thì..... vừa trở về đã chui vào phòng ngủ của mình rồi ạ."

Gã công tước có hơi tức giận, cũng có chút khó hiểu.

Gã sai nam hầu dẫn đường, xụ mặt giết đến phòng ngủ của Douglas.

"Douglas ông đến tột cùng đang làm cái trò hề gì vậy?" Công tước vừa đẩy cửa ra là một câu trách cứ.

Đoán rằng bên trong một tiếng đáp lại cũng không có.

Đoán rằng bên trong đến một bóng người cũng không tồn tại.

"Ông ấy đâu rồi?!" Công tước trừng mắt liếc nhìn nam hầu một cái.

Nam hầu chỉ chỉ vào một góc nào đó ở phòng ngủ: "Ở..... ở đó......."

Công tước tập trung nhìn vào:

Chiếc áo sơ mi bọc một con heo đang nằm liệt trong đó, cổ áo sơ mi còn có một tấm da dê nữa.

Công tước đi qua, vừa lấy xuống liền thấy.

Trên tờ giấy là kiểu chữ rồng bay phượng múa:

Thưa ngài công tước, tôi là Douglas đây, ngài đã sai tôi đi tìm một phiền toái nhỏ cho các vị khách.

Chút phiền toái nhỏ này, ngài đã vừa lòng chưa ạ?

"...................................."

Công tước xém chút nữa là tức đến muốn qua đời.

Gã phát run xoa tấm da dê rớt ra, xoay người liền đi đến phòng ngủ.

Vừa đi vừa nói với nam hầu bên cạnh: "Ngay vào đêm hôm nay, ta nhất định phải có được thân thể của hai vị khách này! Một người cũng đừng mong chạy thoát!"