Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 83: Trò Đùa Dai



"..... Đã đưa chúng ta tới đây thì chắc là số lượng người bệnh cũng ngang với ta rồi, nên sẽ có chuyện cho chúng ta làm đúng không? Ý của tôi là, không phải ả tu sĩ đã từng nói qua rồi sao? Trước đây cũng có vài bác sĩ có thể chữa được bệnh cho người bệnh, tuy ít nhưng cũng không phải là số không."

Sau khi Tần Cứu, Du Hoặc rời đi, các thí sinh vẫn chưa được một hơi rảnh rỗi.

Bọn họ đã cố gắng lấy thêm thông tin từ những người bị bệnh, hoặc tìm thêm manh mối trong nhà thờ.

Cao Tề và Triệu Gia Đồng trở thành người dẫn đầu của nhóm thí sinh.

"Những người bệnh này đều như vậy, nên cái gọi là chữa bệnh chắc chắn không phải theo nghĩa đen rồi." Cao Tề nhìn những mặt đá chạm khắc ở phần dưới cùng của cột đá, nói: "Cứ tìm thử đi, phát hiện được gì thì nói nhau biết."

Triệu Gia Đồng bổ sung: "Giờ thì tìm những đồ vật có liên quan đến người bệnh trước đi, dù sao thì bọn họ cũng là mấu chốt của đề bài, tuy rằng bọn họ cũng đã....."

Chị ta muốn nói là "người không ra người, ma không ra ma" cuối cùng vẫn thông cảm, sửa lại lời nói: "Đã không còn nhớ gì nữa, nhưng nói chung vẫn có để lại dấu vết, các gợi ý có thể đã bị giấu đi rồi."

"Hợp lí."

"Đi thôi, phân công nhau tìm đi."

Các thí sinh sôi nổi tiếp ứng, phân chia nhau tìm ở khắp các ngóc ngách của nhà thờ.

Cái mà Cao Tề và Triệu Gia Đồng không ngờ tới chính là có một thí sinh không quen không biết tới hỏi bọn họ: "Vậy hai người kia phải làm sao bây giờ? Bọn họ cứ đi ra ngoài như vậy thôi sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Con người luôn là như thế, dưới hoàn cảnh nguy hiểm như thế này thì họ sẽ càng nguyện ý ở lại khu vực an toàn, bọn họ đã thăm dò kĩ càng nhà thờ rồi, chắc chắn là an toàn hơn ở ngoài kia.

Ở vị trí của bọn họ mà nói, tuy rằng hai người kia rất lợi hại, nhưng nếu đi ra ngoài một mình như thế thì lại cực kì nguy hiểm.

Cao Tề thầm nói đại boss của thế hệ thứ nhất và đại boss của thế hệ thứ hai đi cùng nhau, còn sợ cái quái gì cơ chứ.

Nhưng mà ông cũng phải khiêm tốn một chút, trấn an thí sinh kia: "Hai người họ thực sự rất ổn, trong lòng hiểu rõ, nếu có chuyện gì nhất định sẽ quay về đây cầu cứu."

Sau khi thí sinh rời đi, Triệu Gia Đồng không khỏi cảm thán một tiếng.

Cao Tề: "Gì đấy?"

"Hơi bất ngờ thôi."

"Bất ngờ cái gì?"

"Bài thi của mấy năm gần đây cực kì xảo trá, thậm chí đã không còn đàng hoàng nữa kìa." Triệu Gia Đồng nói: "Có nhiều lúc, nó cố gắng bẫy tất cả mọi người một cách trắng trợn nhằm nhốt tất cả ở lại đây. Loại môi trường này rất dễ khiến cho thí sinh lạnh nhạt, thờ ơ..... còn thú tính, man rợ nữa."

Ích kỉ là nhẹ nhất.

Có người sẽ vì sự sống mà nảy sinh ra bao nhiêu ý đồ xấu xa.

Chị ta không ngờ rằng, những thí sinh mà mình gặp sẽ đồng lòng, sẵn sàng chia sẻ thông tin hay sẽ lo lắng về một người hoàn toàn xa lạ.

Cao Tề nghĩ ngợi, đáp: "Chắc là do chưa chạm đến ngưỡng trình độ kia. Ít nhất thì bài thi này vẫn chưa tới."

"Cũng đúng."

Cao Tề vuốt cột đá, một lát sau lại nói: "Cô nói như vậy làm tôi đột nhiên có thể lý giải ra vì sao A lại xuất chúng như vậy rồi."

Triệu Gia Đồng sửng sốt: "Tại sao?"

"Tôi cảm thấy với tính cách của cậu ấy sẽ không đến nỗi phải giải quyết gấp gáp như vậy. Cậu ấy tuy rằng rất kiêu ngạo, sự điên cuồng trong tận xương tuỷ cũng có mà chỉ là trước đây tôi không nhận ra, nhưng nó không phải như thế này."
Loading...


Triệu Gia Đồng gật gật đầu: "Đúng đó, nói thật là tôi cũng rất bất ngờ, xém chút nữa tôi còn cho rằng là bị 001 lôi kéo bậy bạ nữa."

Cao Tề nói: "Có lẽ cậu ấy chỉ muốn làm cho bài thi trông bớt đáng sợ hơn thì sao? Cho dù là có quy chế thi trói buộc đi chăng nữa, thì nó cũng giống như một trò đùa. Để những thí sinh cùng phòng cảm thấy rằng, còn lâu bọn họ mới từ bỏ nhân tính để tới mức độ chém giết lẫn nhau."

Triệu Gia Đồng như đang suy nghĩ gì đó.

Cao Tề suy nghĩ một lát, lại bày ra vẻ mặt phức tạp nói: "Cho nên lúc 001 còn làm thí sinh mới coi trời bằng vung như thế, có thể cũng là nghĩ như vậy thì sao?"

Nếu thật sự là vậy, thì ông có thể lý giải được lí do vì sao mà bây giờ hai người kia lúc nào cũng kè kè với nhau rồi.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Chu Kỳ: "Anh Tề, chị Đồng, hai người mau đến đây xem này."

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn.

Cô và Dương Thư đang ngồi xổm ở một cái cáng giường đang bị lật nghiêng ngả.

Dương Thư chỉ vào đế giường nói: "Có chữ bằng máu này."

Mọi người nghe thấy thế liền đi qua xem, ở đáy giường có một dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo.

Từ chữ viết này có thể tưởng tượng, có một người bệnh nào đó đã từng lén viết nó ở dưới này, khi ý thức vẫn còn thì đã dùng máu và ngón tay viết nên, để lại dòng chữ sau —

Nữ tu sĩ và công tước đều là ma quỷ, là kẻ điên! Bọn họ đã hại tôi.......

***

Cửa sau của nhà thờ thông với một khu vườn đổ nát.

Hai bên là hành lang dài, đi qua đó có một ngôi nhà nhỏ hình chóp nhọn.

Du Hoặc và Tần Cứu đi thẳng một đường, nhưng không tìm thấy dấu vết của ả tu sĩ và người bệnh số 26, nhưng có một kẽ hở trên cửa của ngôi nhà hình chóp.

Hai người nhìn nhau, lặng yên không một tiếng động mà nghiêng người đi vào trong.

Ngôi nhà này chắc đã lâu không có người ở, khắp nơi đều là bụi còn bốc mùi.

Gương, chân đèn, bàn ghế đều được phủ một lớp mạng nhện màu trắng, tỏa ra mùi ẩm mốc nhè nhẹ.

Tần Cứu phủi phủi bụi ở trước mặt, bóp chóp mũi lại rồi đi một vòng căn nhà.

Vẻ mặt Du Hoặc ghét bỏ, khụ khụ hai tiếng.

Hắn dùng đầu ngón tay mở ngăn kéo và hộp gỗ, lục lọi trong chốc lát, đột nhiên bị một cuốn sách cổ thu hút.

Sách trong phòng đều để trên giá hoặc cất trong hộp gỗ, chỉ có cuốn này là đặt trên bếp lò sưởi thoạt nhìn lởm chởm và rách nát.

Hắn mở cuốn sách ra nhìn vài trang.

"Tìm được gì rồi?" Tần Cứu đi tới, nhỏ giọng hỏi.

"Một cuốn sách vu thuật." Du Hoặc chỉ vào chữ viết mờ mờ ở tiêu đề: "Thầy tế (*), máu bắn tung toé còn bị thiếu trang nữa."

Trùng hợp thật, các trang bị thiếu, xét từ trang trước, thì nó đang nói về một số loại vu thuật để hồi sinh.

Cuốn sách nói rằng đây là một vu thuật rất độc ác, nó đòi hỏi phải trả một cái giá bằng máu và thịt cùng một lúc với việc hồi sinh, vô cùng bi thảm.

Nội dung ở trang trước tới chỗ này thì bị dừng lại, mười trang tiếp theo thì đều bị phá hủy, có dấu hiệu đã bị xé và cháy mất.

Điều này là rõ ràng rồi —

Từ lúc bọn họ tới đây, cũng chưa bao giờ thấy được tung tích của thầy tế. Chỉ sợ không phải đã chết, mà chính là ông ta cũng nằm trong số 26 người bệnh kia.

....... Có lẽ đây chính là người đã mất tích.

Người duy nhất phụ trách nơi này là ả tu sĩ, nhưng cả nhà thờ đều không có dấu vết cư trú của ả ta.

Một là ả sống ở thị trấn, hai là ả không phải là người bình thường.

Đột nhiên, một tiếng kêu rên đánh vỡ sự an tĩnh của căn nhà nhỏ.

Âm thanh mơ hồ nặng nề....

Tần Cứu nghiêng tai nghe một lát, lại chỉ tay xuống sàn nhà, nhỏ giọng nói: "Ở phía dưới."

Âm thanh kia là từ một chỗ ngầm nào đó vang lên, nơi này chắc phải cất giấu một tầng hầm ngầm.

Bọn họ tìm thấy cửa sập dưới chiếc bàn sách, để không bị cản trở, họ cởi bộ âu phục, đặt nó cạnh giường — thứ duy nhất — không dính mạng nhện.

Áo sơ mi và giày ống vẫn không thích hợp để đi đánh nhau nhưng cũng không vì thế mà bị gò bó.

Bên dưới cửa sập là những bậc đá dài, tối tăm và ẩm thấp.

Có vài cái ngõ nhỏ ở phía cuối đường.

Một cơn gió không biết từ đâu ập đến khiến ngọn lửa trên bức tường đá cứ chập chờn.

Họ có thể lờ mờ nghe thấy những tiếng thì thầm khàn khàn của phụ nữ, đi qua những con ngõ nhỏ hẹp, tới rồi đi, cực kì ám ảnh.

Ngõ nhỏ chất hàng đống lớp xương.

Nghe nói rằng có những ngõ như vậy dưới một số toà lâu đài cổ ở Châu Âu, là nơi xếp chồng thi thể của những người chết vì Cái Chết Đen.

Du Hoặc cau mày, ra hiệu với Tần Cứu, đi theo giọng nói vào sâu bên trong.

Có một số căn phòng ẩn sâu, xung quanh là hàng rào sắt, có lẽ là ngục tối.

Căn phòng đầu tiên phủ đầy cỏ mốc, một vài con vật nằm la liệt trong đống cỏ khô. Cơ thể chúng cứ phập phồng. Đáng lẽ chúng còn sống, nhưng không bao lâu nữa sẽ chết ngay tức khắc.

Du Hoặc nhìn thoáng qua thăm dò, dùng khẩu hình miệng nói với Tần Cứu: "Hai con heo, bốn con sơn dương, một con rắn."

Tần Cứu: "Nuôi thú cưng dưới lòng đất, phẩm vị độc đáo ghê."

Du Hoặc: "...... Mùi hương lại càng độc đáo hơn."


Hắn nhăn mặt nín thở.

Giọng của ả tu sĩ ở ngay phía trước, xuyên qua bức tường đá trong ngục tối.

Nàng đè cổ họng, khàn giọng nói: "Chỉ thiếu năm thứ, chỉ thiếu năm vật tế phẩm thôi, tại sao mày luôn tìm cách để trốn thoát hả?"

Giọng nói còn lại chỉ còn rên rỉ và run rẩy.

"Mày nhìn xem, những người bệnh khác đều rất ngoan ngoãn. Chỉ có mày thôi, mày biết hiện tại mày là cái giống gì không hả?" Ả tu sĩ nhẹ giọng hỏi.

Âm thanh rên rỉ ngừng lại, run run mà nói: "Biết.... biết chứ, trong sách viết, tôi vẫn nhớ rất rõ, dùng loại tà thuật này sẽ phải trả giá bằng xương bằng thịt, mà cô đã trả giá lên người chúng tôi cả rồi..... nên tôi chắc đã là..... đã.... không còn là con người nữa."

"Thế mà vẫn còn nhớ rõ đến vậy, làm tao hơi ngạc nhiên rồi đấy." Ả tu sĩ cười khúc khích nói: "Tuy nhiên không phải là không giống người mà hoàn toàn không thể gọi là người nữa. Mày có biết khi ánh mặt trời chiếu vào mày thì mày sẽ như thế nào không? Khi nó chiếu tới bàn tay thì bàn tay chỉ còn là một đống xương xẩu, khi chiếu tới khuôn mặt thì chỉ thấy một cái đầu lâu. Hiện tại đang là mùa hè, nếu mày đi ra phố, phô mình đứng dưới ánh mặt trời tỏa, thì người dân có thể bị mày doạ cho chết khiếp đấy."

"Người phải chịu những nỗi đau này đáng ra phải là các người." Giọng nói bắt đầu thút thít: "Cô và cả gã công tước kia nữa, đây là lời nguyền mà các người phải nhận."

Nữ tu sĩ nói: "Phải rồi, vô cùng cảm ơn những con người tốt bụng ấy đã giúp và cứu chúng tao khỏi những nỗi đau này. Thế này đi......."

Từ trong ngục, có âm thanh của một sợi dây mảnh, giống như một chiếc váy lớn chà sát trên mặt đá.

"Tao sẽ giải cứu cho mày trước, kẻo mày lại chạy lung tung thì phiền lắm. Mà tinh lực của mày cũng mạnh phết đấy, đúng rồi..... cái này rất tốt. Tại sao trước đây tao không tìm ra nhỉ? Vừa hay, tao cũng chán làm phụ nữ rồi, tao muốn trở lại thành đàn ông."

"Đừng mà, đừng thắp nến........ cầu xin cô đừng thắp nến." Âm thanh trở nên rất lộn xộn: "Cô không thể, tôi đã thối rữa rồi, thối rữa rồi, không còn máu nữa. Cô có hoán đổi thì cũng vô dụng."

Nữ tu sĩ nói: "Xem ra mày ăn trộm sách nhưng lại đọc không kĩ rồi, mày biến thành một bộ xương dưới ánh mặt trời là tác dụng của lời nguyền, tao tìm một thân thể để thay thế cho mày, thì mày không phải thối rữa nữa rồi. Thế thì tốt biết bao, mày cho tao mượn thân thể của mày, tao sẽ chuyển lời nguyền vào thân thể của nữ tu sĩ này, cô ta sẽ thay mày chịu cơn bệnh này, thế nào?"

"Không cần.... đừng! Cô sẽ chặt tôi, sẽ chặt tôi, tôi đã từng thấy gã công tước làm như vậy rồi!"

"Không, tao hứa!" Khi nữ tu sĩ thuyết phục, ả ta còn dụ dỗ thêm vài câu: "Ban đầu là do gã công tước đã làm sai phương pháp, nên thân thể gã ta mới đứt thành từng mảnh nhưng đó cũng là do gã quá kén chọn, chờ gã tìm được thân thể hoàn mỹ gã cũng đã rất mạnh rồi, tao nghĩ.... gã sẽ không khiến nó xấu xí nữa đâu."

Tên "bệnh nhân" mất tích vẫn còn khóc thút thít, liên tục nói "Không, làm ơn", nhưng vẫn bị nữ tu sĩ phớt lờ.

Lúc này thì Du Hoặc và Tần Cứu đã lẻn tới, dựa vào tường lặng lẽ liếc nhìn họ.

Nhìn thấy trong ngục tối, một nữ tu với mái tóc rối bù, đang đặt những ngọn nến xung quanh một người đàn ông đầy máu, xếp thành một vòng tròn.

Ngọn nến đột ngột bừng lên, chuyển sang màu đỏ, kỳ dị và khủng khiếp.

Ả tu sĩ dùng ngón tay vuốt ve đỉnh đầu của người đàn ông đầy máu kia, cúi xuống, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm vài câu.

Vào lúc ngọn nến đang run rẩy điên cuồng, Du Hoặc cong ngón tay về phía Tần Cứu ra hiệu.

Bắt cóc à?

Cùng nhau bắt thôi.

***

Khi hai người đã lấy đà đi thẳng đến ngục tối mà không có bất kỳ sự cố kỵ nào, một bóng dáng cao gầy đi qua cửa của nhà thờ rồi đi vào căn nhà đầy bụi.

Không ai khác, ngoài Douglas, quản gia của gã công tước.

Vẻ mặt lão già nua, ho khan vài tiếng, ánh mắt rơi vào lễ phục bên cạnh giường.

"À... bắt được rồi." Douglas thì thào: "Ban ngày không mặc lễ phục là một lỗi nhỏ khiến chủ nhân không hài lòng một chút nào."

Nhưng có vẻ như hai quý khách đây đã vào nhầm ngục tối.

Sẽ hơi khốn khổ nếu bị vu y phát hiện rồi đánh phủ đầu.....

Chậc, thật tội nghiệp.

Douglas tự lẩm bẩm.

Lão tìm thấy cửa sập quen thuộc, đi theo bậc thang đá xuống ngục tối, cố gắng tóm hai vị khách quý trước khi tên vu y kia hành động trước.

Khi đi qua con đường dài Douglas nghe thấy vài tiếng động, lão vô thức tăng nhanh tốc độ của mình.

Lão nghĩ mình sẽ thấy cảnh này: Hai người bị trói lại, quỳ gối trong ngục tối xấu hổ rồi van xin, còn tên vu y trong bộ đồ nữ tu thì đứng giữa những ngọn nến, tay ôm đầu cười. Chờ đợi sự dâng hiến cơ thể của bọn họ.

Nhưng khi lão đã đứng trước hàng rào sắt, cảnh tượng thực sự đập vào mắt lão, lão đã gần như không thở được nữa.

Nến có.

Người cũng đủ.

Nhưng vị trí lại bị đảo ngược.....

Người đang quỳ trong vòng tròn là tên vu y, bắt giữ ả là hai vị khách quý kia.

Một bệnh nhân đẫm máu đang ngất xỉu ở góc bên cạnh, là vị thầy tế cũ.

Trong vòng nến, ngoài vu y còn có một con lợn đang nằm.

Một trong số hai quý khách ghì gối vào lưng vu y, người còn lại nắm tay ả và đặt trên đầu con lợn.

Vu y sắp điên rồi.

Douglas cũng muốn điên rồi.

Làm người ta sợ hãi chính là hai người kia nghe thấy tiếng động, đồng thời quay đầu lại.

Trong đó có một người nghiêng đầu ngả ngớn, cười nói: "Trùng hợp ghê, lại tới thêm một người kìa."

Một người khác lại nói: "Vậy tôi sẽ bắt thêm một con nữa."

Bắt con gì cơ?

Quản gia không muốn biết........

Lão ta chỉ đến dụ dỗ đối phương phạm một sai lầm nhỏ, không muốn đến để chuốc họa vào thân.

Tuyệt đối là không!