Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 69: Một Đêm Khó Quên



Đây là bên trong một toà biệt thự lấy màu trắng và xanh xám khói làm chủ đạo, gọn gàng và sáng sủa.

Du Hoặc mơ thấy mình đang đi dọc xuống theo hành lang.

Cái chỗ này rất đỗi kỳ quái.

Không phải chỗ hắn tạm trú tại nước ngoài, cũng không phải nơi đặt chân của hắn trong nước.

Không phải bệnh viện, không phải trường quân đội, càng không phải là nhà của cha con Vu Văn và ông Vu.....

Tóm lại, nơi này không phải là bất kỳ chỗ nào hắn biết.

Nhưng đứng ở đây, hắn vừa cảm giác quen thuộc, lại vừa xa lạ.....

Dường như hắn biết rõ mình sẽ rẽ hướng nào, đi tới căn phòng ở đâu, biết rõ cấu trúc của cả toà nhà này.

Mỗi một cử động đều như là chủ nhân toạ lạc ở đây, cho nên mới quá đỗi quen thuộc.

Nhưng không phải vì thế mà sinh ra lòng trung thành gì cho cam, nên chốt lại vẫn là khá xa lạ

Hắn đoán, ở đây hẳn là nơi hồi mình làm giám thị A cư trú.

Chắc là căn nhà nằm một chỗ nào đó trong khu giám thị nọ, mà hắn cũng không thích nơi này.

Có điều cũng bình thường thôi, ai lại xem nơi như này làm nhà chính chứ?

Sắc trời trong mộng dần ngả đêm, chỉ trong tích tắc mà hoàng hôn đã khuất bóng.

Ở bên sườn lầu một và lầu hai đều có cửa sổ lớn sát đất, mỗi khi Du Hoặc rẽ đến góc đó sẽ bị ngọn đèn dầu bên ngoài loá cả mắt.

Qua cửa kính thuỷ tinh và ánh đèn có thể trông thấy được, bên ngoài tuyết đang rơi. Rõ ràng mới vừa rồi hoàng hôn mới lắng, ngay giây lát thì tuyết rơi lớn vô cùng......

Hắn nheo mắt tránh ánh sáng, bước chân lại không ngừng ở lầu một.

Trong mơ, Du Hoặc mạc danh biết mình đang muốn đi xuống tầng hầm.

***

Đây là một ngày nào đó của nhiều năm về trước, đêm vừa bao trùm không gian đã có trận tuyết lớn rơi không ngừng.

Trong phòng có độ ấm vừa phải, một kiện áo đã vừa đủ.

Giám thị A ra ngoài một chuyến vừa mới trở về, trên vai còn ứ đọng lại một lớp tuyết trắng muốt.

Hắn cởi áo khoác lên lầu, xách đồ rẽ vào phòng ngủ, còn đang định đi tắm rửa một hơi thì dưới lầu đột nhiên có động tĩnh.

Khu biệt thự bên trái là toà Song Tử dùng cho việc xử phạt thí sinh, bên phải bày đặt làm thành một công viên nhỏ, trước giờ đều dị thường an tĩnh.

Vì thế, động tĩnh dưới lầu tới có hơi đột ngột rồi.

Giám thị A sống một mình, không hô to gọi nhỏ dẫn bạn tới chơi, nên chỗ ở rất ít có những người khác.

Nhưng hai ngày này là ngoại lệ......

Cái thí sinh vi phạm quy định tên Tần Cứu gì đó ở nơi này.

Đương nhiên, nơi anh ở chả phải phòng ngủ, mà là phòng tạm giam.

Hệ thống nào có cho phép thí sinh vi phạm quy định ăn sung mặc sướng đâu.

Động tĩnh dưới lầu ngừng trong chốc lát lại vang lên một lần nữa.

Không phải tiếng động ồn ào gì mà chính là âm thanh nhẹ bẫng, chẳng chút hoang mang.

Có thể nghe được, người gây ra còn mang theo ý vị trêu đùa.
Loading...

Giám thị A lắng tai nghe một lát thì men theo cầu thang đi xuống tầng hầm.

Tầng hầm ngầm dựa theo nguyên bản thiết kế là một khu hoạt động, cũng có phòng cho khách. Sau lại vì sắp xếp chỗ cho Tần Cứu, hệ thống đổi phòng khách thành phòng tạm giam kín.

Trừ bỏ không trang bị theo dõi thì cũng giống phòng tạm giam bình thường khác.

Tiếng động được truyền đến từ chính phòng tạm giam này.

Hắn ấn ngón tay xuống mở cửa.

Đồ vật phòng tạm giam không nhiều lắm, một bộ bàn ghế cùng một cái giường đặt sát tường đã là toàn bộ đồ gia dụng trong đây.

Trên tường còn bày đặt treo thêm chút đồ dùng.

Khi đó Tần Cứu còn là thí sinh đang ngồi ngay mép giường.

Đèn hành lang từ ngoài cửa rọi vào, vừa khéo dừng ở trên người Tần Cứu.

Anh nheo đôi mắt nghiêng đầu tránh ánh sáng, nâng đôi tay đang bị trói lên.

Lướt qua bàn tay ấy có thể thấy được khoé miệng anh nồng đượm ý cười.

"Lại làm sao vậy?" Giám thị A dựa cửa hỏi.

"Không có gì." Tần Cứu nói: "Nghe thấy tổng giám thị công việc bận rộn đầy đầu nào đó vừa trở về, tuân theo phép lịch sự vẫn nên ra tiếng chào hỏi tí thôi."

Đôi mắt anh vẫn nheo lại một ít, vẫn chẳng thể thích ứng được lượng ánh sáng này nỗi.

Giám thị A quay đầu nhìn thoáng qua đèn hành lang, đưa tay đóng cửa phòng tạm giam lại.

Lực đóng cửa khá mạnh, vang lên một tiếng "rầm" chói tai, tựa hồ chả tình nguyện tẹo nào.

Trong phòng chợt tối như hũ nút.

"Có đèn sao không mở?" Giám thị A lạnh lùng bảo.

Hắn duỗi tay chụp được chốt mở, ánh đèn của góc tường nào đó sáng lên, nhưng so ra tối hơn đèn hành lang nhiều.

"Ừ, tôi cũng muốn mở lắm đó." Tần Cứu nâng tay mình lên đáp lại: "Nhưng đáng thương làm sao, bị người ta trói thành như vậy, chả tiện hành động chút nào. Mà cái người trói tôi tiêu dao tự tại ban ngày, không cho ăn cho uống, tới tận bây giờ mới trở về. Nếu không phải tôi chủ động chào hỏi, chỉ sợ còn chả thèm nhớ tới tôi nữa....... Đây có tính là xử phạt quá độ không nhỉ tổng giám thị?"

Mọi người đều biết, giám thị A là một vị giám thị tuổi còn rất trẻ.

Trẻ đến độ làm người ta bất ngờ.

Nhưng bất luận là thí sinh hay đồng liêu đều sẽ theo bản năng xem nhẹ tuổi tác hắn, bởi vì hắn quá mạnh, lại có địa vì cực cao trong hệ thống.

Duy nhất Tần Cứu là ngoại lệ.

Anh chàng thí sinh này lần đầu tiên diện kiến giám thị A, còn không sợ chết mà trêu chọc một phen.

Sau đó mới biết giám thị A còn nhỏ hơn mình hai tuổi, liền bỏ thêm xưng hô ở phía trước, cứ mở miệng là "tổng giám thị", ngậm miệng cũng "tổng giám thị".

Dẫu sao xưng hô này bất kì ai cũng kêu được, không thành vấn đề.

Trên thực tế cũng có người kêu như vậy thật, xem như là lòng tôn trọng đối với giám thị chủ quản thôi.

Nhưng hễ từ miệng Tần Cứu thốt ra là y như rằng kèm hai phần trêu chọc không chút để ý. (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad, nghiêm cấm repost.)

Giám thị A nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói: "4 giờ chiều tôi ra cửa đi làm việc, hiện tại là 6 giờ 10 phút."

Tổng cộng 2 tiếng 10 phút, dùng mặt nào mà nhìn ra ban ngày vậy?

Đến nỗi không cho ăn không cho uống, ngộ nghĩnh nhỉ!

Hắn cười lạnh một tiếng, đẩy mâm ly tới trước: "Đây là cám heo sao?"

Đương nhiên đó chẳng phải là cám heo, mâm đĩa với ly rất tinh xảo, còn quý giá vô cùng.

Đây là một vị giám thị khác kêu khu thương nghiệp nhà ăn đem tới, vì ban ngày một ít việc cho cậu ta bồi tội.

Cậu ta không đói bụng, liền nhét vào phòng tạm giam.

Ai ngờ thí sinh nào đó cũng chả cảm kích.

Tần Cứu duỗi thẳng chân, thay đổi thành một tư thế thả lỏng hơn. Anh nâng mí mắt, không có hứng thú mà đảo mắt qua mâm ly trên bàn, nói: "Không có giống tối hôm qua."

Giám thị A: "....."

"Bữa ăn tối qua rất ngon, nó có vị hơi đặc biệt." Tần Cứu nói: "Con tôm bị cháy, nhưng mọi thứ khác đều tốt."

"......"

Giám thị A mặt vô cảm đi tới thùng rác, đổ hết cả nước và thịt chiên vào: "Tự mình kén cá chọn canh thì tự chịu đói đi."

Hắn ngồi ngay cạnh bàn, ném hết đồ ăn lạnh tanh xong thì đưa mâm trở về.

Phòng tạm giam phát ra vài tiếng leng keng thì khôi phục yên tĩnh.

Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Giám thị A ôm cánh tay, mí mắt mỏng rũ xuống dừng lại trên người Tần Cứu.

Không khí trầm mặc luôn ẩn giấu hương vị giương cung bạt kiếm.

Loại giương cung bạt kiếm lặng lẽ này giằng co một hồi, giám thị A rốt cuộc mở miệng: "Vi phạm quy định nhiều như vậy, có mục đích gì?"

Tần Cứu nhướng mày: "Vi phạm quy định còn cần mục đích quan trọng à?"

Giám thị A không nói chuyện.

Tần Cứu lại bảo: "Tiêu chí kiểm tra không phải ở chỗ tuyển chọn hay sao, theo tôi được biết thì thế này. Đề bài khó khăn cực kì, tôi không thể nghĩ được biện pháp hoàn hảo thông qua nó, tôi chỉ có thể lui mà tìm biện pháp tiếp theo. Nếu có biện pháp tốt hơn, hà tất gì tôi phải vi phạm quy định đâu? Ai mà không sợ bị phạt chứ."

Giám thị A: "Nói xàm thì hai câu là đủ rồi, vui nhưng phải biết điểm dừng."

Tần Cứu cười rộ lên.

Anh cười một hồi, nói tiếp: "Tôi nghiêm túc mà, cậu tin không?"

"Không tin."

Tần Cứu bày ra vẻ mặt tiếc nuối làm ai nhìn cũng ngứa hết cả răng.

"Lần đầu tiên dọn dẹp phòng thi, ở trong đó anh chôn luôn một cái máy quấy nhiễu."

"Lần thứ ba dọn dẹp phòng thi, anh làm đề bài dẫn đường logic hỗn loạn, cái phòng thi đó sau lại nhập vào sử dụng, nửa đường thì hỏng toàn bộ, đến bây giờ cũng không sửa được."

Giám thị A cứ luôn mồm đếm từng cái từng cái.

Tần Cứu nghe vậy không vội cũng không giận, biện bạch nói: "Đùa thôi mà."

Giám thị A: "Lần thứ năm, anh nói đánh mất một lần kiểm tra lại."

Tầm Cứu: "Cánh rừng nọ bốn phương tám hướng đều y như nhau, có thể là do lúc tôi lấy la bàn ra thì cũng lấy tấm thẻ ra luôn. Tôi nhớ có đề cập với cậu rồi mà?"

Giám thị A ngừng một chút: "Thêm lần nữa, anh giấu phao."

Tần Cứu: "Lấy giúp người làm niềm vui."

Giám thị A không nói.

Tròng mắt hắn hời hợt, dưới ánh đèn mờ càng thêm nhợt nhạt mà lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tần Cứu.

Tần Cứu cũng nhìn lại hắn, không né tránh.

Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: "Thôi được rồi, ngọn nguồn là vầy."

Tần Cứu: "Ngọn cái gì nguồn, nói nghe xem."

"Tôi có vô số cơ hội để hỏi anh mấy vấn đề này, nhưng cuối cùng lại chọn chỗ này, biết vì sao không?"

Tần Cứu nghĩ ngợi liền đáp: "Không biết."

Giám thị A: "......."

Tần Cứu nhìn sắc mặt hắn, bỗng nhiên bật cười, nói: "Rồi rồi, nghiêm túc trả lời đây, bởi vì nơi này là phòng tạm giam."

Giám thị A đảo mắt: "Nói vậy là anh biết."

"Vừa mới nghe qua cách nói như vậy."

"Phòng tạm giam là nơi duy nhất hệ thống không thể kiểm tra đo lường được, đây là do ý tưởng thiết kế ban đầu lưu lại đường sống, xem như quy tắc hạ cảng tránh gió."

Tần Cứu dừng một chút, lại tiếp lời: "Tôi còn nghe bảo, trước năm nay, cái cảng tránh gió này còn chả mở ra, do có người tố hệ thống làm việc không hợp quy nên phòng tạm giam bây giờ mới được miễn."

Giám thị A nghe xong, đáp: "Nghe ai nói?"

Tần Cứu trả lời: "Những người từng kiểm tra, những người tham gia, những người tình cờ gặp."

Lời này xem như là một lời thú nhận.

Giám thị A im lặng một lúc rồi nói: "Vậy là anh thân mang nhiệm vụ tới đây, sau đó theo dõi tôi à."

Câu nói là một câu hỏi, nhưng qua giọng điệu hắn lại thật bình tĩnh.

Tần Cứu: "Giám thị A có mối quan hệ sâu xa với hệ thống, đây là thông tin tôi nhận được, không được đối đãi đặc biệt tẹo nào nên không thể nói được gì hơn. Cậu nói đi?"

Giám thị A hừ lạnh một tiếng, xem như là câu trả lời.

Kiểu phản ứng này dường như đã lấy lòng được thí sinh đối diện, anh nhìn chằm chằm giám thị A rồi nói thêm: "Lúc tôi mới vừa nhìn thấy cậu, đã nghĩ cậu ở cùng một phe với hệ thống, chung tay tổ chức và quản lí nhân viên, bên cạnh đó thì cả hai mắc hội chứng đà điểu (*), làm như hoa mắt ù tai, giả bộ không thấy vấn đề của hệ thống, cũng bởi vì không khống chế được, thế nên cứ tự bản thân tuỳ tiện ngăn cản xui xẻo."

"Nhưng sau đó lại phát hiện, hình như không phải vậy." Tần Cứu tiếp lời: "Có điều cậu rất khó đoán, chẳng biết có phải là nguyên nhân ở chỗ cậu diễn quá tốt, hay là nguyên nhân nào đó ở chỗ tôi nữa. Lập trường của cậu, tôi vẫn luôn không thể xác định được, thật ra vừa mới nãy, tôi có hơi dao động."

Giám thị A liếc mắt nhìn anh, giọng điệu vẫn y như nãy, chẳng thể nhiệt tình hơn: "Hiện tại thì sao?"

"Hiện tại ư? Chúng ta đổi phương thức khác đi nào." Tần Cứu nói: "Cậu có thể cho tôi một lời khẳng định chắc chắn sao tổng giám thị? Tôi đoán tâm tư cậu lâu lắm rồi....."

Anh dừng một chút, lại nói: "Cứ tiếp tục đoán như vậy, có khi tôi hoài nghi cả thân phận của mình mất."

"Thân phận? Nghĩa là gì?"

"Cậu có biết mối quan hệ giữa người nào được xem như tình thú không?"

Giám thị A nhìn anh, không nói chuyện.

Tần Cứu cũng không nói chuyện.

Không khí im lặng lần thứ hai tràn lan cả phòng.

Giám thị A bỗng nhiên mở miệng nói: "Cho như phòng tạm giam rộng rãi này được miễn, chuyện ta đang làm. Kể cả lời khẳng định này sao?"

Đôi mắt Tần Cứu ẩn một tầng sáng, nói: "Tính đi, miễn cưỡng có thể kể vào."

Giám thị A lại nhìn thoáng qua thời gian, rốt cuộc ngồi dậy.

Lúc này Tần Cứu mới nhận ra ngay cả đôi ủng quân đội nọ hắn cũng chưa cởi, hình như đang muốn ra cửa.

"Cậu đi chầm chậm lại đã nào." Nói xong, anh bèn muốn đi lại phía cửa.

Tiếng Tần Cứu phía sau hắn vang lên: "Cậu không nới lỏng dây trói cho tôi sao?"

Giám thị A dừng lại bước chân, mặt vô cảm mà nói: "Rõ ràng anh có thể thoát ra chỉ trong một phút là được, nhất định còn phải giả bộ thê thảm như thế nữa à?"

Phía sau vang lên tiếng cười thanh thoát, ngay sau đó là tiếng loạt soạt tinh tế truyền đến.

"Hay đấy, nhưng mà cậu nói sai một chút rồi....."

Giám thị A không quay đầu lại.

Hắn vừa mới bước tới cửa, ở ngay đằng sau đã có thêm một người.

"..... thật ra chỉ cần vài giây mà thôi."

Tần Cứu ở sau thì hắn còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên anh vươn ngón tay cái lên gáy hắn lau một chút: "Cổ áo hơi ướt này, bên ngoài trời mưa à?"

Lòng bàn tay vuốt ve qua lại mang theo xúc cảm ấm áp khô ráo.

Giám thị A nắm then cửa nhưng tay lại chẳng di chuyển gì cả, chỉ có đôi mắt ấy nhẹ nhàng chớp một cái.

Sau một lúc, hắn nói: "Không có, tuyết rơi."

***

Ngay lúc này thì Du Hoặc tỉnh giấc.

Dường như những năm nay thì mấy giấc mơ ngẫu nhiên này lại giống nhau, thanh tỉnh chỉ trong nháy mắt thì những giấc mơ nọ đã chẳng rõ được bao nhiêu nữa, dẫu có vươn tay bắt giữ thế nào cũng không được.

Chỉ còn có thể nhanh chóng nắm được vài vài thứ linh tinh của bóng dáng mơ hồ.

Du Hoặc chỉ nhớ rõ hình như trong giấc mơ có Tần Cứu, còn có cả dây thừng và căn phòng.

Còn mấy phần chi tiết thì chẳng nhớ nỗi.

Không biết chỗ nào ở bên ngoài vang lên vài tiếng va chạm động tĩnh, rẫu rĩ.

Du Hoặc từ trên giường ngồi dậy, nhéo sống mũi quên đi tinh thần căng cực nãy giờ.

Mới vừa xoa nhéo hai cái, hắn bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.......

Giấc mơ thành sự thật, giấc mơ trở thành sự thật. Nếu như hắn mơ thấy Tần Cứu thật, còn không phải là......

Du Hoặc đột nhiên mở mắt ra.

Đầu tiên hắn thấy Tần Cứu ở giường đối diện, cũng mới vừa tỉnh dậy giống hắn, cũng có chút ngơ ngác.

Tiếp theo, hắn yên lặng quay đầu, thấy trong ký túc xá nhiều người hơn......

Cách mép giường hắn không xa, một người bị dây thừng trói tay lười biếng mà ngồi cả lên bàn sách.

Mà ở bên cạnh Tần Cứu mới vừa tỉnh ngủ, một người mặc áo sơ mi quần dài mang ủng quân đội đang dựa vào ban công cạnh cửa, ôm cánh tay rũ mí mắt nhìn bọn họ.

Bên cánh tay phải hắn cài một tấm huy chương huấn luyện, trên mặt có khắc mấy chữ kim loại "Giám thị A".

Người nào của giấc mơ người nào, ranh giới rõ ràng.

Du Hoặc: "......"

Tần Cứu: "......"

Không khí đặc biệt ngưng đọng, ánh trăng đêm nay mới đẹp làm sao.

Một đêm khó quên.