Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 62: Khu Giám Thị



Nước biển mênh mông, thí sinh cũng không lênh đênh quá lâu ở trên đây nữa.

Vùng biển phía trước đột nhiên bị mây đen bao phủ.

Thuyền trưởng bảo rằng đi qua đám mây đen sẽ tới đất liền mau thôi.

Vì thế, ba con thuyền buôn cùng một con thuyền cũ thẳng tiến về phía những đám mây đen.

Bọn họ thì đã đi qua rồi, nhưng thí sinh lại không.

Các thí sinh cảm thấy một trận rét lạnh thổi đến, tựa như cả đám đang nhảy vào một thao nước đá vậy.

Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Nhìn thấy hang đá trước mặt, mọi người ai ai cũng chết lặng.

''Vất vả đi xa đến như vậy, giờ lại đưa chúng ta về chỗ cũ!'' Có người lên giọng oán giận.

''Không thì sao đây? Cậu tưởng được đi cùng đám thuyền buôn về nhà sao?''

''...... Cũng phải.''

''Tôi còn tưởng đi qua làn mây đen đó, thì chúng ta được đến chỗ nghỉ ngơi rồi chứ.''

''Nghĩ hay dữ, tôi không nghĩ sẽ tới chỗ nghỉ ngơi, cũng không nghĩ tới sẽ về lại nơi này, cái hang này làm tôi ám ảnh lắm rồi, nhìn thấy một cái là lại lên cơn suyễn, thở không nổi......'' ''Tôi cũng vậy, thế thì tại sao lại đưa chúng ta về chỗ này thế chứ?''

''Còn không phải để tính điểm sao?'' Địch Lê đột nhiên nói.

Mồm năm miệng mười đang nghị luận nháy mắt ngừng lại.

Do cái cảm giác theo gió vượt sóng đưa người ta về nhà quá tuyệt vời, nên bọn họ chỉ nhớ rằng bản thân đã giải xong đề, quên béng mất còn có công đoạn tính điểm chết tiệt kia.

Chỉ có thằng nhóc Địch Lê, suốt ngày điểm điểm điểm là nhớ rõ nhất.

Quả nhiên, vừa dứt lời, âm thanh quen thuộc lại tới nữa.

Nghiêm túc mà nói thì âm thanh này không quá khó nghe, thậm chí còn rất dễ nghe.

Nhưng với cái loại giọng điệu nhấp nhô và nội dung của nó thì thật khó để khiến người ta thích nó.

''Toàn bộ thuyền buôn đã trở về vị trí xuất phát, thí sinh nộp bài làm, bài kiểm tra kết thúc.''

''Sau đây là hình phạt xử lí và phần thưởng cuối cùng.''

Các thí sinh giằng co trong chốc lát, nối đuôi nhau vào hang.

Vách đá quen thuộc, bảng điểm cũng quen nốt.

Chỉ thiếu rằng hôm nay trong hang không có nhóm lửa trại, cũng không có tiếng ngáy của mấy thuyền viên.

Rõ ràng là vừa mới tiễn người đi, nhưng lại giống như đã qua tận một thế kỉ dài dăng dẳng.

''Bài kiểm tra này là một chế độ khuôn mẫu, các câu hỏi mở, có cơ hội cho điểm cộng và điểm trừ bổ sung, tất cả các điểm và điểm trước đây đã được tính toán và công bố vào thời gian thực tế, hiện tại sẽ xử lí những số điểm cuối cùng.''

''Điểm cộng cho thí sinh tổng cộng có 4 hạng mục.''
Loading...


''1) Sửa chữa một chiếc thuyền buôn cuối cùng.''

''2) Cung cấp nhiên liệu đầy đủ cho thuyền buôn.''

''3) Cung cấp thức ăn đầy đủ cho các thuyền viên.''

''4) Hộ tống các thuyền buôn thuận lợi trở về điểm xuất phát.''

''Được tính cụ thể như sau:''

''Sửa thuyền tổng cộng được 3 điểm, trong đó chuẩn bị vật liệu công cụ 1,5 điểm, tự sửa 1,5 điểm.''

''Cung cấp nhiên liệu cho thuyền buôn tổng cộng được 4 điểm.''

''Cung cấp thức ăn cho thuyền viên vốn dĩ chỉ có 2 điểm, nhưng bởi vì mọi người đã cung cấp cho thuyền viên những món ăn đạt hơn nhu cầu, đủ để các thuyền viên mỗi ngày đạt tới trạng thái ăn uống no nê, thoả mãn nên hệ thống sẽ khen thưởng mỗi thí sinh được 6 điểm.''

''Hộ tống thuyền buôn thuận lợi trở về điểm xuất phát hoàn thành bài kiểm tra, tổng cộng 15 điểm.''

Lúc hệ thống tính tới chỗ này, có mấy tổ thí sinh bày ra trạng thái vô cùng hốt hoảng.

Bởi vì nhìn bảng điểm trên vách đá kia, cứ tưởng mọi người mua điểm không ấy chứ.....

Trừ bỏ phần thức ăn 6 điểm, mấy phần khác mỗi người đều được cộng rất nhiều điểm, tận 22 điểm......

22 điểm!

Bọn Địch Lê cao nhất đã lên vội đến con số 69.

Tổ của Thư Tuyết cũng đã được 56 điểm, ngay cả Ngô Lị ít nói dứt khoát, cũng ngây người luôn rồi.

Một tổ khác không hề nghi ngờ là Du Hoặc và Tần Cứu , bọn họ cũng đã trực tiếp từ 24,25 vọt lên đến 52,25 điểm.

Nhưng còn một tổ nữa là Trần Phi và Hoàng Thuỵ, họ không đạt điểm 6 tuyệt đối, mà chỉ có 3 điểm.

Hai người từ dưới đếm lên này có lẽ là những người ngu ngơ nhất trong đám.

''Tại sao chúng ta chỉ có thể thêm được 3 điểm.....'' Trần Phi mờ mịt.

Hoàng Thuỵ còn mờ mịt hơn cả Trần Phi nữa.

Có đôi khi chuyện tốt tới quá đột ngột thì nó lại giống như tất cả chỉ là một trò đùa vậy.

Bọn họ hiện tại đều nghĩ chắc chắn hệ thống đang đánh lừa tổ họ.

Mãi đến khi Du Hoặc đột nhiên nói: ''Bạch tuộc hai người cũng đánh, có vấn đề gì sao?''

Hai người kia mới từ mờ mịt hoàn hồn trở lại: ''Vậy.... cũng tính nữa à?''

''Tại sao lại không tính?''

''.......''

Ý của bọn họ nói, chúng tôi là bị lôi tới mới đánh, là bị ép buộc, hai người mới là chủ động, tất nhiên là không giống nhau.

Những lời này mà nói ra, hai vị boss thế nào cũng liếc họ lác mắt luôn cho xem.

Vì thế bọn họ do dự một hồi, cuối cùng nói một câu: ''Cảm ơn.''

Du Hoặc kì lạ nhìn bọn họ: ''Cảm ơn bọn tôi làm gì? Các cậu tự đánh mà.''

''..........''

Trần Phi Hoàng Thuỵ sửng sốt nửa ngày trời, thế nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào.

Tính toán điểm số xong, hang đá liền bị những cảm xúc phấn khởi lấp đầy.

Đối với đại đa số mọi người ở đây, đây là lần đầu tiên, bọn họ thi xong lại cảm thấy vô cùng kích động, tựa như ngay lập tức bọn họ sẽ được về nhà vậy.

Địch Lê hung hăng véo đùi mình một chút, lại véo anh Lý một cái nữa, nói: ''Cho em xem thử có phải mơ không."

Anh Lý nói: ''Không sao.....''

Địch Lê: ''Em đau, anh có đau không?''

Anh Lý: ''Đau muốn nín thở, cho nên không phải mơ đâu.''

Địch Lê: ''Vậy là chúng ta thật sự đạt 60 điểm rồi???''

Anh Lý: ''Đúng vậy....''

Đâu chỉ 60, bọn họ còn dư hẳn 9 điểm nữa.

Tổ thứ hai cũng như bị mộng du: ''Chúng ta cũng cao này, 68 lận. Dựa theo tình huống bình thường, chúng ta được thông qua rồi đúng không?''

''Mới có môn thứ ba thôi đấy, điểm chúng ta cao đến thế à?"

''Không phải sao?''

Các thí sinh còn đang trong tâm trạng phấn khích vui vẻ, giám thị Tần Cứu ngay lập tức chọc thủng niềm vui ấy.

''Tỉnh dậy đi, điểm này là điểm hai người cộng lại.''

Một gậy đánh tỉnh mọi người.

Cộng lại......

Có nghĩa là, mọi người muốn biết điểm thật chỉ cần chia một nửa là ra.

Nghe qua như sét đánh ngang tai.

Thế nhưng cú sét ấy vẫn chưa dừng lại.

Hệ thống cũng ngang ngược lắm cơ, cứ thích chọn những lúc người ta đang vui vẻ.

''Toàn bộ điểm và hạng mục đã tính toán xong, hiện tại sẽ tính toán các điểm trừ.''

''Điểm trừ của thí sinh có 2 hạng mục:''

''1) Phá vỡ cơ chế xử phạt của phòng thi, ý đồ phóng sinh công cụ trừng phạt.''


Thí sinh: ''........''

Thế đấy.....

Bạch tuộc đã đi theo đám thuyền buôn rồi.

Nhưng nếu nói là ''Phóng sinh'' thì chắc chắn bạch tuộc không đồng ý đâu.

''2) Đề bài là phải đưa tất cả thuyền viên của thuyền buôn trở về, tức là bao gồm luôn cả thuyền trưởng và 8 thuyền viên đã chết. Thí sinh phóng đại nghĩa của câu, giải thích bừa bãi, có ý đồ xấu thả thành phần cấu tạo nên đề bài đi.''

Thí sinh: ''.......''

Đúng ha......

Mặt trắng cũng đi theo mất rồi.

Nhưng nếu chúng tôi chỉ mang theo 8 người kia, mặt trắng chắc chắn không chịu đâu.

Âm thanh hệ thống cứ như cũ không hề gấp gáp, nhưng mọi người có cảm giác nó đang ngầm lên án mạnh mẽ.

Mắng xong nó nói:

''Cụ thể như sau:''

''Phóng sinh công cụ trừng phạt, trừ thí sinh vi phạm quy định 5 điểm.''

Điểm mọi người đều rút lại một đoạn.

''Phóng sinh thành phần cấu tạo nên đề thi, trừ thí sinh vi phạm quy định 5 điểm.''

Chỉ có tổ Du Hoặc và Tần Cứu là rút.

Thí sinh: ''.......''

Âm thanh nghị luận lại vang lên.

Địch Lê nhanh nhảu nói: ''Sao lại như vậy? Không phải mọi người đều cùng nhau kéo đám xương ấy lên thuyền sao?''

Nhưng hệ thống làm lơ bọn họ, chém đinh chặt sắt bắt đầu cho ra kết quả cuối cùng.

''Các thí sinh đã hoàn thành ba môn thi, dựa theo toàn cầu thì các thí sinh sẽ phân chia cấp bậc như sau: ''

Trên vách đá vang lên âm thanh kẽo kẹt.

Có một đường cấp bổ sung giữa các thanh điểm.

Tuy rằng đã trừ 5 điểm, nhưng 6 tổ thí sinh trước vẫn vững vàng ở cấp A.

Còn lại đa số đều ở cấp B, trong đó bao gồm cả Thư Tuyết và Ngô Lị.

Chỉ có hai tổ âm trầm ở cấp C được phác hoạ ở phía dưới:

Du Hoặc, Tần Cứu: 42,25

Trần Phi, Hoàng Thuỵ: 38

''Từ cấp B trở lên, các thí sinh thuận lợi tiến vào bài thi tiếp theo, mời trong vòng 5 phút từng người mau chóng lên thuyền, người chèo thuyền đã tới nơi, mang các thí sinh đủ tư cách đến chỗ nghỉ ngơi.''

''Thí sinh cấp C theo quy định tất nhiên phải thi lại.''

Hệ thống tạm dừng một lát lại nói:

''Xét thấy đạo cụ đều bị phóng sinh, phòng thi đã tan hoang, không thể nào tiến hành thi lại được. Thí sinh cấp C sẽ được giám thị đưa trở lại, sẽ có một phòng thi khác được chọn để các thí sinh hoàn thành bài thi.''

''Thí sinh Du Hoặc, Tần Cứu làm phá huỷ thuyền giám thị, xúi giục công cụ phòng thi tập kích giám thị, cấu thành vi phạm quy chế. Cũng sẽ được giám thị đưa về, sau khi xử phạt mới có thể làm lại bài thi.''

Hai người vi phạm nhìn bảng điểm như thể đang nhìn một đứa bị thiểu năng trí tuệ, vô cùng thờ ơ.

Việc xử phạt kỳ thi này kéo dài chưa từng thấy, mọi người đều vô tình nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của hệ thống.

Nó có thể đang rất tức giận rồi đây, nhưng nó lại ''nghiến răng nghiến lợi'' mà quăng ra một câu:

''Bên cạnh đó, bài kiểm tra tiêu tốn thời gian là 4 ngày, ngắn hơn so với thời gian trung bình. Để khen thưởng, các thí sinh có quyền rút thăm một lần từ giám thị.''

Cho dù là để xử lý các thí sinh cấp C, hay trừng phạt những người vi phạm hoặc rút thẻ, vẫn phải nhờ đến giám thị.

Tiên đề là họ phải tới.....

Hệ thống nói: ''Đã thông báo với giám thị 021, 078, 154, 922.''

''Tàu giám thị đang trên đường đi tu sửa.''

Tần Cứu rốt cuộc cũng phát ra tiếng cười khinh khỉnh cho hệ thống.

Con thỏ nướng đột nhiên phát hoả cháy rụi.

Lúc các thí sinh cấp B trở lên rời hang đá, Du Hoặc nói: ''Thuyền hỏng hết rồi, đưa chúng ta trở về còn có thể xử phạt bình thường à?''

Tần Cứu nói: ''Cậu tưởng là về bằng thuyền giám thị à?''

''Không phải sao?''

''Đương nhiên là không phải.''

Trần Phi và Hoàng Thuỵ cũng dảnh tai qua nghe, bọn họ lần đầu gặp phải tình huống này, vô cùng thấp thỏm.

Tần Cứu nói: ''Nếu thí sinh vừa khéo vi phạm quy định vào lúc bài thi vừa kết thúc, thì sẽ không đi tới chỗ giám thị của phòng thi nữa, mà là đi tới khu giám thị của toàn bộ cuộc thi này.''

''Khu giám thị?''

''Nhìn qua thì cũng là một nơi bình thường thôi, có khu xử phạt, khu xử lí tình huống đặc thù, trừ bỏ những cái đó thì đặc biệt ở khu vực bên ngoài, cái gì cũng có, đôi khi còn làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác, giống như sinh hoạt ở một thành phố bình thường thôi.''

Tần Cứu dừng một chút nói: ''Giám thị đều sống ở chỗ đó.''

Du Hoặc: ''Toàn bộ giám thị à?''

Tần Cứu: ''Ừ, toàn bộ.''

Bao gồm hiện tại, cũng là đã từng.