Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 63: Toà Song Tử



Khu giám thị, bến cảng Đỏ.

Đèn tín hiệu lập loè trong đêm tối, trên màn hình điện tử bên cạnh đang hiển thị 9:03 PM.

Một tiếng rầm nhỏ trên mặt nước, con thuyền màu trắng cập bờ một cách thuận lợi.

Chiếc thang dây treo trên mép thuyền, những bóng dáng quen thuộc liên tiếp rời thuyền.

Âm thanh quen thuộc của hệ thống từ đâu vang lên:

"Hoan nghênh trở về."

Cái đệt.

Đang xuống thang dây thì Trần Phi bị trượt, xém chút nữa là đạp thẳng lên đầu Hoàng Thuỵ.

"Xuống thuyền hết chưa?" 922 nhanh tay lẹ mắt kéo một người ra, kẻo hai người té thành một cục mất.

Trần Phi còn chưa kịp hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi thì đã lướt mắt đánh giá xung quanh: "Sao lại có phát thanh ở phòng thi vậy?"

"Đây là căn cứ trung tâm, hệ thống ở khắp mọi nơi, đề nghị cậu thích nghi tí đi." Tần Cứu cố ý lại như vô tình mà nói.

Căn cứ trung tâm ư?

Du Hoặc nghe vậy nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Theo lời Tần Cứu, chỗ này tựa như một toà nhà bình thường giữa thành phố ven biển hiện đại. Ánh đèn từ toà nhà cao tầng quay xung quanh đây, rồi xẹt qua rất nhanh, đầy màu sắc rực rỡ. Đứng ở nơi này, hắn thậm chí có thể cảm giác được ti tí không khí vội vã, tấp nập của thành thị.

922 vẫn còn đang bẻ mấy đầu ngón tay cho thí sinh nghe: "Xe tàu dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ, rồi quẹt thẻ tín dụng và nhấn vào chuông cửa...... dù gì nơi đâu cũng vậy, nên tốt nhất thì cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi, bằng không đi đến chỗ nào là bị quăng đến chỗ đó, ai mà chịu cho nổi."

Trần Phi với Hoàng Thuỵ nhìn nhau một cái, hoảng sợ không thôi.

021 cũng nâng đôi gót vững vàng bước xuống.

Nàng mới vừa đặt chân lên bến tàu, thì thanh âm của hệ thống lại vang lên lần nữa:

"21:05, ngày 30 tháng 12, nhiệt độ không khí bên ngoài là -4℃, thiết bị của giám thị số 09271 bị ngừng ở bến tàu số 13."

Da đầu Trần Phi lẫn Hoàng Thuỵ vẫn bị tê rần, nhưng lần này tay chân họ còn ổn định.

"Hiện đã hơn 9 giờ rồi, nếu trên đường tới đây không bị trì hoãn, thì kỳ thật có thể đã trở lại vào ban ngày." 078 nhịn không được lẩm bẩm.

Bọn họ phải mất cả 2 tiếng đồng hồ để tu sửa lại con thuyền.

Khó khăn lắm các thí sinh mới nhận được chuyến trở về địa điểm xuất phát đến khu giám thị, ấy vậy mà 021 lại đánh rơi thẻ giám thị, chỉ có thể quay đầu giữa đường trở về hoang đảo lấy, một đi một về chậm trễ hết 4 tiếng đồng hồ.
Loading...

078 đây là người đàn ông kì lạ sở hữu EQ cực thấp.

Vốn hắn ta chỉ định phàn nàn việc sửa chữa con thuyền, còn cảm thấy có đôi chút chút áy náy nên nhường các thí sinh vi phạm quy định một bước, rốt cuộc sự việc tập kích giám thị này thật sự đã đi quá trớn rồi, chưa từng nghe qua luôn.

Kết quả thí sinh làm thinh, 021 bị chọc đến phát cáu.

"Cậu đây là đang nói quá chuyện tôi làm mất đồ đúng không?"

"Không có không có, đương nhiên không phải! Tôi chỉ là có chút bùi ngùi vì đã 9 giờ thôi, không có ý gì khác đâu." 078 lập tức giải thích.

Xét thấy vị tiểu thư này thường xuyên phẫn nộ, nên hắn ta đã có siêu phản xạ.

Mở miệng xin lỗi trước, dù gì một câu nhịn chín câu lành tất không sai.

Đương nhiên 021 không có tật hay làm mất đồ, quan trọng hơn nữa là nàng chưa bao giờ ném đồ vật đi.

Lý do tại sao lại đánh rơi tấm thẻ trên hoang đảo, còn mất tận 2 tiếng sau mới phát hiện ra, chính là vì nàng muốn kéo dài thời gian đến đêm mới trở về.

Khu giám thị là nơi có các giám thị sinh hoạt.

Bao gồm những người sau này, cũng như bao gồm những người lúc ban đầu.

Số giám thị đầu tiên cực kì ít ỏi, lác đác tầm chục người, nên dùng chữ cái tiếng Anh để đánh thứ tự cho họ. Sau vì những rắc rối cần giải quyết ngày một nhiều, hệ thống đã chọn ra ít nhân vật lợi hại trong các thí sinh để thêm vào.

Sau lần đầu tiên bổ sung, giám thị tăng lên thành 50 người.

Giám thị mới được bổ sung vào theo thứ tự thời gian, nhanh chóng chiếm các chữ cái còn lại, đến sau thì bắt đầu dùng các kết hợp, tương tự như tên tiếng Anh.

Tân Cứu chính là một trong số đó.

Đấy là một nhóm giám thị từng làm việc chung với A.

Sau này 021 lặng lẽ thống kê lại......

Trong nhiều năm qua, 50 vị giám thị ban đầu thì có một người đã sớm bị giáng chức đến chỗ nghỉ ngơi. Không phải tình huống đặc biệt thì giám thị sẽ không đến chỗ nghỉ ngơi, thế nên nàng chưa thấy qua dung mạo người thật bao giờ, mà chỉ xem qua ảnh chụp.

Có 13 người ở viện điều dưỡng mạ vàng do bị thương tổn từ các loại công vụ, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, tạm thời cũng không được xuất viện.

Có 26 người gần nhất thường cư trú ở phòng thi nước ngoài, thời gian kì thi diễn ra không hề ngắn. Không có đại boss Du Hoặc với Tần Cứu dẫn dắt đội, cũng không thể kết thúc kì thi trước thời hạn để trở về.

Nói cách khác, ngoại trừ Du Hoặc và Tần Cứu có vấn đề về thần kinh ra, có 8 giám thị đời đầu ở khu giám thị này.

Tất cả, bọn họ đều, biết A......

Điều này thật đáng sợ.

021 không biết Du Hoặc có kế hoạch gì, nàng nghi ngờ đến cả bản thân vị tổng giám thị đây hiện tại cũng không biết.

Nhưng nàng muốn, đưa những người quen Du Hoặc đi mau, vì nó có thể chả có lợi gì với chuyện tổng giám thị.

Thế nên nàng chỉ có thể cố dùng mọi cách, để giữ khoảng cách giữa Du Hoặc và tám giám thị kia, cách càng xa càng tốt.

Sau khi năng lực tổng hợp đổi thành dãy số, danh xưng của một nhóm giám thị cũng bị đổi sang số, xếp hạng tổng thể vẫn như trước.

Theo tiểu thư 021 quan sát, bốn giám thị 016, 025, 033, 058 đang hoạt động mạnh tại bến tàu này suốt năm.

Phía trước là nhánh rộng nhất của đường cây Bạch Dương và cực kì nhộn nhịp vào ban ngày, 016 với 025 đang ở đấy.

025 đặc biệt thích ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc, chỉ có ban đêm thì xác suất thấp hơn.

Nơi đó còn có một quán bar, gần như mỗi ngày 058 đều nán lại ở đó cho đến nửa đêm.

Đôi khi thì 9 giờ về, có lúc lại tới tận 11 giờ.

021 đi qua con phố này mười lần, thì đụng phải người này hết tám lần, khó lòng phòng bị.

Với tần suất này, nói thế nào đêm nay nàng cũng phải bôi đen cả con đường này.

***

"Hai người không cần bị phạt, nhưng yêu cầu hãy ở lại khu vực chờ." 078 dặn dò Trần Phi và Hoàng Thuỵ: "Chỗ đó dạng như chung cư vậy, chốc nữa đưa các cậu đến đó làm thủ tục đơn giản là được."

"Khu vực chờ ở đâu?"

"Bên kia." 078 giơ ngón tay lên chỉ.

Trần Phi và Hoàng Thuỵ rướn cổ qua xem.

Đằng sau con phố gần bến tàu, có thể mơ hồ nhìn thấy hai toà cao ốc tựa như chòm sao Song Tử(*).

(*)Chòm sao Song Tử có ký hiệu "II" giống hai la mã ấy, và câu nói đang chỉ toà nhà có hình dáng song song như trên.

Chúng đối xứng với nhau đâm thẳng lên không trung, còn có rất nhiều cửa sổ sáng đèn.

"Nhìn xem, toà Song Tử là khu xử phạt đó. Các cậu thì ở bên cạnh mấy toà nhà nhỏ kia." 078 chỉ vào Du Hoặc Tần Cứu để giải thích cho bọn Trần Phi nói: "Hình phạt dành cho hai quý ngài này sẽ diễn ra liên tục trong 3 ngày, trong lúc đó các cậu phải ở lại khu vực chờ. Đợi hình phạt của bọn họ kết thúc, chúng tôi sẽ sắp xếp thật tốt một phòng thi mới cho mọi người."

Hắn ta vừa nói vừa dẫn đầu: "Đi qua đường cây Bạch Dương."

Đang nói chuyện, trong quán bar trên đường cây Bạch Dương bay ra một người.

Hắn ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được người quen, đúng vậy, người đó chính là giám thị đời đầu, 058.


Tần Cứu vừa thấy gã, bước chân lập tức dừng lại quay sang nói: "Không đi nữa."

078: "?"

Đúng lúc đó, từ "không" vừa đến đầu lưỡi 021, lại nuốt cái ọt xuống.

Bộ tối nay 001 mới ăn cơm thiu à? Lại có thể đứng cùng phía với tôi luôn cơ?

078 mờ mịt thật sự: "Đường cây Bạch Dương bị sao vậy?"

Tần Cứu liếc Du Hoặc một cái, bắt đầu tiết mục nói dối: "Quán bar này chướng khí mù mịt, ngứa mắt nó quá lâu rồi."

078: "?"

Chướng khí, khói mù mịt gì cơ chứ? Anh có biết quán bar này cấm hút thuốc không vậy?

Anh đâu thể bôi nhọ nó chỉ vì người ta vừa mở cửa đã có người bay ra được.....

078 tức mà không biết nói gì, mãi đến khi vừa bứt rứt lại khuất phục mới hỏi: "Vậy giờ đi đâu?"

Tần Cứu tiện tay chỉ một con đường nhỏ cách đường cây Bạch Dương xa nhất: "Bên kia đi."

078: "....... anh chắc chứ?"

Tần Cứu ừ một tiếng, đã nhấc chân đi.

154 với 922 vốn là cấp dưới của anh, nên lập tức chạy theo sau.

Đến cả 021 đều không có ý kiến khác, đôi giày cao gót cũng bước sang.

078 buồn bực nhìn họ, lòng nói: đúng là sống mà còn thấy quỷ.

Đường cái đèn đuốc sáng chưng không đi, một hai phải đi đường vòng xa như vậy, đi trong con hẻm nhỏ mà không có nỗi cái đèn soi......

Nghĩ cái gì vậy chứ? Bộ đường cây Bạch Dương có quỷ cắn mấy người hả?

Mặc kệ là có quỷ cắn hay không, bọn họ vẫn sẽ rẽ vào con đường nhỏ yên ắng này.

Vị giám thị 058 đang say rượu kia không biết gặp phải ai, mà ở kia cười ha hả.

Bởi vì nguyên do là an tĩnh quá, nên tiếng cười truyền thẳng đến nơi này, sau đó thì ngày một xa dần.

021 lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Du Hoặc dường như hoàn toàn không chú ý đến 058, hắn đang chăm chú bấm điện thoại.

Bọn họ mau chóng đi qua con đường nhỏ, đúng như hai vị nào đó mong muốn, không bị đụng phải người quen trước kia.

***

Toà Song Tử đứng sừng sững trên một mảnh đất phồn hoa, nhưng nó lại bị ngăn cách với sự phồn hoa đó bởi một bức tường trong sân.

"Tôi đưa hai người này đến chỗ chờ, các cậu có muốn đi lên trước không?"

078 dừng lại dưới lầu Song Tử, chỉ chỉ căn nhà nhỏ bên cạnh.

021 hiếm khi mới ôn hoà được một chút nói: "Thôi cứ ở đây chờ cậu đi, có mấy phút à, không gấp."

078 cười khúc khích, mang theo thí sinh chạy đi.

Du Hoặc nhìn ba người biến mất giữa màn đêm, lại ngẩng đầu nhìn về phía toà Song Tử.

Ánh xanh u ám loé lên bên ngoài toà nhà cao tầng, toát lên một hơi lạnh đến không thể chấp nhận được. Giữa tảng pha lê lớn, những ngôi sao thắp sáng chiếc đèn trong suốt.

Chỉ trong tích tắc, Du Hoặc cảm thấy cảnh tượng này dường như đã từng thấy qua, có một cảm giác quen thuộc không thể lý giải được.

Giống như hắn đã từng vừa ngẩng đầu lên thì thấy tất cả đều y như thế.

Du Hoặc thu lại ánh mắt, theo bản năng nhìn xung quanh.

Hắn đột nhiên đứng lại, chỉ vào khu biệt thự phía đông hỏi: "Bên kia là gì vậy?"

Tần Cứu nhìn thoáng qua theo hướng ngón tay hắn: "Tôi ở đó đấy."

Sắc mặt Du Hoặc quái lạ trong phút chốc: "Anh ở đó?"

"Đúng vậy." Anh quay đầu lại, nhướng mày nhìn Du Hoặc: "Dù sao cũng đã nói rồi, vậy cậu có muốn dành tí thời gian qua đó xem không?"

Ai thèm.

Ai rảnh.

Gì cũng không có hết.

Môi 021 mấp ma mấp máy.

Kết quả Du Hoặc thế mà lại gật đầu.

021 yên lặng xoay người, hướng mặt về bóng tối thầm trở mặt khinh bỉ vô cùng.

Có một số người..... một khi đầu óc có vấn đề, thì đầu gì cũng đều giảm sút!