Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 56: Ảo Giác



Tần Cứu từng nói với 154, nếu vô tình gặp lại giám thị A mà còn nhận ra nhau, anh sẽ đưa mấy tờ đơn khám bệnh tình nguy kịch cho đối phương, sau đó mời đối phương tránh xa một chút, miễn cho lại rước thêm phiền.

Đó tất nhiên là những lời thề son sắt.

Chỉ mới hai năm thôi.

Gần hai năm.....

Hiện tại giám thị A lại sống sờ sờ trước mặt anh.

Anh không bắt đối phương vào phòng bệnh cao cấp, cũng chả bảo đối phương cút xa đi một chút.

Người ta còn mời anh đi tuần đảo chung nữa kia kìa.

Anh suy nghĩ về việc từ chối trong vài giây với một tâm trạng cực kì phức tạp, sau đó quay lại nói với người ta một chữ ''Được''.

.........

Hai bàn tay mười ngón dài xinh xinh vả cho cái chát vào mặt.

Du Hoặc đưa cây đuốc qua.

Tần Cứu không nói gì mà nhận lấy cây đuốc.

Anh đứng tại chỗ chừng hai giây, đột nhiên nghiêng đầu sang một bên rồi xoa lấy xoa để cả khuôn mặt. Du Hoặc đã đi được mấy bước, thấy anh không theo kịp thì buồn bực dừng lại: ''Anh sao đấy?''

Tần Cứu xoa xoa xương hàm rồi nói: ''Mặt đau.''

Du Hoặc: ''?''

''Thôi, không có gì.'' Tần Cứu cầm cây đuốc được bọc trong một lớp lửa đỏ hồng, theo sau nói: ''Đi thôi.''

Mới vừa đi đến cửa hang, bọn họ đã bị túm trở lại.

Người túm trừ hai con người hoạt động sôi nổi là Địch Lê và anh Lý đây, thế mà còn có hai miếng lót đệm quanh năm Trần Phi và Hoàng Thuỵ.

''Sao vậy, không cho đi à?'' Tần Cứu hỏi.

Trần Phi lắc đầu: ''Không phải, chúng tôi... chúng tôi có một lời đề nghị.''

''Nói.''

Du Hoặc không thích bị cản trở, cũng không có tính kiên nhẫn. Không nóng không lạnh ném cho một chữ.

Trần Phi và Hoàng Thuỵ liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận nói: ''Chúng tôi có thể đi cùng không? Bảo đảm không có ngán chân đâu.''

Tần Cứu: ''Cái này được xem là đề nghị gì đây?''

''À thì.....''

Trần Phi hơi xấu hổ.

Nói thật thì, Hoàng Thuỵ muốn thẳng thắn hơn nhiều.

Anh ta gãi gãi đầu nói: ''Ban nãy chỉ là một mặt thôi. Còn một lời đề nghị nữa là..... nếu, nếu trên đường mà rảnh rỗi, có thể dạy chúng tôi một vài cách để đối phó với quái vật không?''

Hoàng Thuỵ ngượng ngùng nói xong, lại giải thích: ''Dựa theo tình huống hiện tại, cả hai chúng tôi đang ngồi ở áp chót và cũng không phải chạy nữa. Trời sắp sáng rồi, qua tối mai lại càng gần hơn. Trước đó có nghe hai anh nói rằng chân và bàn chân của quái vật đã bị gãy còn nó thì biến mất. Nhưng hai chúng tôi vẫn rất sợ.....''

Trần Phi gật gật đầu, nói: ''Đừng cười tụi tôi, thật sự là sợ lắm rồi. Chúng tôi suy nghĩ mãi, lỡ như đêm mai quái vật đúng giờ lại tới bắt người, thì phải làm sao bây giờ.''

Du Hoặc có khả năng đóng băng mọi người nhưng còn an ủi thì xin lỗi không có.

Hắn yên lặng nghe xong, đột nhiên đẩy đẩy Tần Cứu một chút.
Loading...


Tần Cứu nhìn chằm chằm khuỷu tay bị đẩy, ngoài miệng chầm chậm bắt đầu an ủi mọi người: ''Xoắn xuýt làm gì, nó có 80% khả năng sẽ lại tới nữa.''

Du Hoặc lời ít mà ý nhiều: ''90.''

Trần Phi: ''.....''

Tâm lí sẽ gặp được may mắn lập tức bị xoá sạch, hai vị áp chót sợ tới mặt trắng bệch.

''Vậy.....'' Hoàng Thuỵ nuốt vài ngụm nước bọt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫn không tài nào nói nên lời.

Anh ta ''Vậy'' vài lần, cuối cùng Tần Cứu cũng chuyển tầm mắt từ khuỷu tay Du Hoặc sang đấy.

''Cậu vừa mới nói cái gì?'' Tần Cứu nhất thời không nhớ.

Hoàng Thuỵ: ''......''

''Chúng ta phải đối phó với con quái vật đầy thủ đoạn ấy đúng không?''

''Đúng vậy.''

Tần Cứu lắc lắc cây đuốc trong tay nói: ''Dựa vào cái này.''

Du Hoặc: ''?''

''Thật sao?'' Trần Phi cùng Hoàng Thuỵ lộ ra vẻ nghi hoặc: ''Là.... Lúc hai người biến mất có mang theo đuốc hả? Không có mà nhỉ?''

Tần Cứu: ''Không có mang, cậu ta có bật lửa.''

''Bật lửa?'' Hai người nửa tin nửa ngờ: ''Ngọn lửa chút xíu đó cũng hữu dụng à?''

Tần Cứu: ''Gần như là thế, nó nóng dọc theo miệng của con quái vật.''

Du Hoặc: ''?''

''Vậy, vậy con quái vật đó dễ đối phó thế sao?''

Trần Phi với Hoàng Thuỵ hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ kỳ thật cảm thấy có mùi hơi xạo xạo ở đây......

Không. Không phải là hơi, mà là quá xạo. Dựa vào một cái bật lửa bé tí, mà có thể hạ gục được con quái vật kinh khủng đó hả?

Với kích thước của quái vật, chỉ cần dùng xúc tu thôi là đã đủ để lật cả một con thuyền lên rồi. Đôi mắt tuy chỉ bằng một nửa người bình thường, nhưng chúng vẫn có thể co giãn tới lui.

Chỉ cần một chiếc bật lửa bé tí tì ti là có thể hạ được nó rồi sao?

Lừa ai vậy?

Nhưng lúc Tần Cứu nói chuyện cũng không có thái độ trêu đùa, mà là lười biếng.

Giống như bạn tuỳ tiện hỏi, anh cũng tuỳ tiện đáp, không muốn nói ra những câu từ tinh tế tỉ mỉ.

Không biết tại sao, ngược lại rất có sức thuyết phục.

Có lẽ là do anh không có chút hoang mang, luôn giữ bộ dáng ổn định chăng? Hoặc là do giọng nói trầm thấp đáng tin cậy.

Trần Phi và Hoàng Thuỵ ban nãy còn xoắn xuýt, hiện tại càng cân nhắc càng cảm thấy.... Giống như cũng không phải là không khả thi?

''Thật à?'' Trần Phi lại xác nhận thêm lần nữa.

Tần Cứu rũ mắt nhìn anh ta, làm bộ dáng tin hay không tuỳ cậu.

Trần Phi rụt cổ, tự trả lời chính mình: ''Chắc là thật rồi.''

Du Hoặc: ''?''

''Một chiếc bật lửa đã hạ được nó, vậy mỗi người chúng ta mang theo một cây đuốc, chẳng phải dễ dàng hơn rồi sao?'' Sau khi Hoàng Thuỵ nói xong lại cảm thấy bản thân nói hơi to, nói lại: ''Ý tôi là, nó cũng không quá đáng sợ.''

Trần Phi lại nghi hoặc mà nói: ''Nhưng khi miệng con quái vật đóng lại, bật lửa thì có thể bật lại, còn đuốc thì e là sẽ bị dập tắt rồi?''

Tần Cứu: ''Vậy thì mang thêm hai con dao, hoặc là thứ gì đó bén bén một chút, đủ rồi.''

Hai người nghe vậy lại cân nhắc thêm.

''Tốt hơn là đi kiếm một công cụ có ích đi.'' Tần Cứu nói, nháy mắt với Du Hoặc một cái, lần lượt nối đuôi nhau ra khỏi hang.

........

Bọn Trần Phi, Địch Lê đi lấy đuốc rồi vội vàng chạy ra thì hai vị boss đã đi mất tăm hơi.

''Chỗ này còn có thuật độn thổ nữa à? Mới vòng ra vòng vô cái là biến mất tăm luôn rồi.'' Địch Lê lẩm bẩm.

''Chắc do bọn tôi rồi, phỏng chừng lại mang phiền phức tới cho hai người bọn họ.'' Hoàng Thuỵ ảo não, ''Biết thế thì đi tuần đảo cùng họ xong rồi mới hỏi.''

''Đừng nghĩ nhiều.'' Anh Lý tốt tính lại bắt đầu phân phát quà tặng cuộc sống: ''Những người quá nổi bật sẽ cảm thấy rất cô đơn, bởi vì không thể hợp tác cùng người khác. Hai người đó chắc đã quen ở một mình.''

Địch Lê bĩu môi: ''Không có đâu, người ta rõ ràng là đi theo cặp tới mà.''

Anh Lý: ''Vừa vặn phối hợp à?''

Địch Lê hơi ủ rũ: ''Em cảm thấy bọn họ sẽ không mang chúng ta theo đâu.''

Cậu tốt xấu gì cũng đứng ở giữa cái sân hạng nhất, ở một mức độ nhất định mà nói thì cũng ổn rồi.

Nhưng hai người kia, cậu không thể nào theo kịp tiết tấu, có hơi bị động.

Cái đầu màu xám tro cúi xuống, anh Lý có hơi buồn cười: ''Sao thế bạn học Tiểu Địch?''

Địch Lê rầu rĩ mà nói: ''Cảm giác như bản thân đã thành con ghẻ, lần đầu tiên trong cuộc đời.''

''Trên thực tế không phải do cậu đâu. Nói như thế thì mấy bài thi trước điểm nhờ đâu mà có?'' Anh Lý hỏi.

''Thông minh dũng cảm.'' Địch Lê khịt khịt mũi, che mặt lại.

''Coi như là thế đi.'' Anh Lý nói: ''Cậu nghĩ đi, dũng là cái gì? Sau khi xác định được đáp án, phải quyết định xem khi nào cần quyết đoán đúng không?''

Địch Lê: ''Ừ.''

''Vậy thông minh là cái gì? Chúng ta phải cẩn thận, không được liều lĩnh, phải lên kế hoạch từng bước một, thực hiện từ từ, đúng không?''

Địch Lê: ''Ừ....''

''Cậu nghĩ hai người kia lấy được điểm nhờ cái gì?'' Anh Lý đặt cả linh hồn của mình vào câu hỏi.

Địch Lê nghĩ nghĩ, phát hiện hai người họ một thì ngang ngược một thì mới.....

''Có phải là hoàn toàn trái ngược nhau đúng không?'' Anh Lý hỏi: ''Giống như bọn họ nhận điểm được bằng cách treo đối tượng, cậu phải đi đúng đường, không được trì hoãn, bởi vì tư tưởng chủ yếu là ở ngược lại cơ....."

Địch Lê bỗng nhiên được khai sáng.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Địch Lê hỏi.

Anh Lý muốn nói rằng chúng ta đã lo liệu rất tốt hậu cần rồi, những chuyện còn lại cứ để cho người ta lo đi.

Kết quả còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Địch Lê lấp la lấp lánh nói: "Bẻ lái lại, đi theo bọn họ à?"

Anh Lý: "Hả?"

...........

Về cuộc đối thoại ở cửa hang, Du Hoặc hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn chỉ biết Tần Cứu quẹo qua quẹo lại, muốn đi theo thì có trời mới theo được, mấy nhóm kia chắc đã đi theo hướng khác rồi.

Trên con đường này chỉ có duy nhất hai người bọn họ.

Ánh lửa khiến những tầng băng tan chảy thành nước, làm mặt đất trắng tinh như được mạ thành một lớp màu cam rực.

Bóng hình mờ nhạt như ẩn như hiện dưới lớp lửa.

Lần tuần đảo này có hơi khác với suy nghĩ của Du Hoặc, bầu không khí có hơi kì lạ.

Nhưng là một người từ trước tới nay không bao giờ quan tâm đến bầu không khí, kiểu suy nghĩ này xuất hiện..... cứ cảm thấy nó kì quái thế nào ấy.

Du Hoặc một tay cầm đuốc, tay còn lại đút túi quần, ánh mắt lướt qua những phiến đá ngầm.

Làm một người lạnh lùng đã quen, hắn cảm thấy con đường này quá yên tĩnh rồi, chỉ có duy nhất tiếng bước chân do đi trên lớp băng phát ra, hắn đi phía trước, Tần Cứu đi ở phía sau.

Du Hoặc im lặng chốc lát, đột nhiên lên tiếng: "Tại sao khi nãy anh lại lừa bọn họ?"

"Để bọn họ mạnh mẽ lên một chút." Tần Cứu nói "Có thể sống đến tận bài thứ ba, cũng không phải là vô dụng, chỉ có hơi yếu đuối một tí thôi. Cho bọn họ tin vào việc chỉ cần dùng một chiếc bật lửa là đã trốn được, bọn họ sẽ chuẩn bị cho thật tốt, ai cũng có thể làm được."

Du Hoặc nói: "Cũng có thể là không được."

Hắn vừa nói xong, đợi cả một lúc lâu vẫn không nghe được hồi âm.

Quay đầu lại thì thấy Tần Cứu đang nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên tia sáng của ngọn đuốc.

"Nói sai à?"

"Không có." Tần Cứu thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn về con đường phía trước. Một lát sau, anh nói: "Tôi phát hiện có đôi khi cậu rất thích đảm nhiệm thật nhiều việc, hơn nữa cũng không nói một tiếng đã gánh vác bằng hết."

Du Hoặc không ưa cái cách miêu tả này, nhẹ nhàng xuỳ một tiếng.

"Nếu có một trăm người trong phòng thi, tôi nghĩ cậu sẽ rất bận bịu đấy." Tần Cứu nói.

"Chó chê mèo lắm lông à?" Du Hoặc liếc anh một cái: "Anh ôm đồm việc có ít hơn tôi chắc, mỗi lần tôi làm gì cũng có cái mặt của anh đấy thôi?"

Tần Cứu "ồ" một tiếng, không hé răng nữa.

Qua vài giây, anh lại nói: "Tâm lí động cơ không giống nhau."

Du Hoặc: "Sao lại không giống?"

"Cậu là chủ động ôm việc." Lúc Tần Cứu nói chuyện, mũi và miệng cùng toả ra khói trắng xoá: "Còn tôi.... mới nhớ lại, chỉ toàn là thụ động thôi."

Cái cục cớt.

Du Hoặc không biết cái logic của anh đã bay tới nơi nào rồi, nhịn không được nói: "Tôi mất trí nhớ hay là anh mất trí nhớ?"

"Thật ra tôi cũng từng bị mất trí nhớ." Tần Cứu không có trở ngại tâm lí nói.

Anh nói xong câu này, dừng lại một chút rồi nói: "Tôi cũng chả biết cậu."

Du Hoặc bị anh làm nghẹn họng, hừ mũi một tiếng rồi lại im lặng.

Ánh mắt Tần Cứu dừng lại trên người Du Hoặc, hơi nheo mắt lại.

Anh đang đợi một câu trả lời.

Đến khi anh không đợi được nữa, Du Hoặc đột nhiên nói: "Tôi cũng như anh vậy."

Đôi mày Tần Cứu nhảy dựng, giương mắt nhìn hắn.

Ánh lửa làm cho gương mặt hắn bỗng chốc như ấm áp hơn, dịu dàng hơn bình thường, làm phai nhạt đi sự lạnh lẽo vốn có.

Du Hoặc nói: "Chuyện của mấy năm trước đều không nhớ rõ."

"........ Không nhớ rõ là có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Du Hoặc nói.

"Vậy khi trước cậu nói ở trường quân sự mấy năm rồi đi bộ đội mấy năm, là xạo với tôi đấy à?"

Giám thị 001 tiến thêm một bước nữa trên con đường đầy cám dỗ.

"Những chuyện đó thì còn nhớ, nhưng ấn tượng thì không nhiều." Du Hoặc nói "Còn lúc sau thì quên sạch rồi."

"Tại sao?"

"Huấn luyện rồi bị thương ngoài ý muốn."

Đây là lí do mà sau khi hắn tỉnh dậy nghe được, thế mà bản thân cũng tin sái cổ nhiều năm qua, không thể coi là gạt người được.

Du Hoặc nghĩ thầm.

Tần Cứu "ồ" một tiếng.

Đến lúc này, anh mới phát hiện bản thân vừa thở dài nhẹ nhõm.

Du Hoặc còn không biết bản thân mình là giám thị A, chuyện này thế mà khiến anh cảm thấy.... có chút may mắn.

May mắn cái gì thì không biết, dù sao quý ngài 001 cũng đã nhét chiếc điện thoại sâu vào túi quần.

...........

Cả một vùng tuyết trắng lại yên tĩnh trở lại.

Hai người cứ thế mà đi về phía trước.

"Đợi tôi......."

Bỗng nhiên, một giọng nói nho nhỏ mà lại nhẹ nhàng vang tới.

Du Hoặc trong lòng bỗng nhảy dựng, quay đầu hỏi Tần Cứu: "Cái gì?"

Tần Cứu cũng sửng sốt y chang, xém tí quăng chiếc điện thoại trong túi ra luôn rồi, "Hả? Tôi đâu có nói chuyện, gặp ảo giác nữa à?"

Dứt lời, anh phát hiện lần này không phải là ảo giác của mỗi Du Hoặc.

Bởi vì anh cũng nghe thấy.

Vài tiếng nói nho nhỏ mà mơ hồ theo gió vọng đến, vừa buồn vừa nhẹ, như hình với bóng vậy.

Giống y như lời mà Thư Tuyết đã nói.

Hai người đột nhiên dừng bước, giơ cây đuốc quét một vòng.

Nghe trong chốc lát, bọn họ lại phát hiện, tiếng nói không phải là từ gió vang đến, mà là từ dưới lòng bàn chân.....