Thế Hôn

Chương 71: Không nể mặt



Lại qua mấy ngày, giá bạc thế nhưng tăng tới 1012 văntiền, các cửa hàng vàng bạc còn cung không đủ cầu, đều bán hết, có rất nhiềunhà phú quý nhân cơ hội này cầm bạc lưu trữ buôn bán được lời một phen. Đào thịbiết được, có chút hối hận lúc trước không nghe lời khuyên của Lâm Cẩn Dung:“Sớm biết như thế, nên lưu lại mới tốt. Lưu lại, dù không tăng thì bán cũngkhông chịu thiệt a? Ta lúc ấy đã nghĩ thế nào vậy?” Lại trách Lâm Tam gia: “Cóđiều kẻ vô liêm sỉ kia lại e ngại ta, làm hại ta không thể không quan tâm mọinơi, khiến ta không thể suy nghĩ kỹ càng!” Lâm Cẩn Dung thấy nàng ảo não phátđiên, giận chó đánh mèo, không khỏi âm thầm buồn cười: “Con nói như thế nào cácngười cũng không nghe……”

Đào thị trong lòng khó chịu, lại hướng Lâm Cẩn Dungdội nước lã: “Tuy nói con đã đoán trúng vàng bạc muốn tăng giá, nhưng con xemcon mua đất bị nhiễm phèn, không phải nói sẽ thành ruộng tốt sao? Ta nghe AToàn nói, trong vòng 3 năm cũng sẽ không có động tĩnh gì! Mặc dù đã đổi mộtngười ham thích việc đồng áng đến, cũng khẳng định phải dẫn nước từ sông lớnvề!”

Lâm Cẩn Dung vốn định nói cho nàng biết, ruộng tốtthật sự sẽ thành, nhưng suy nghĩ lại, mua bạc nộp cống dĩ nhiên đã bị mình nóitrúng, hơn nữa chuyện về đất bị nhiễm phèn, người khác không sinh nghi cũngkhó, vẫn nên làm việc cho ổn thỏa một chút. Vì vậy chỉ cười cười: “Đã nói qualà luyện tập, ta cũng không phải thần tài cái thế, sao có thể mọi chuyện đềuđoán đúng? Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, cứ giữ lại rồi sẽthành ruộng tốt.”

“Cũng đúng, mua cũng đã mua rồi, dù sao cũng không tốnbao nhiêu tiền, cứ giữ lại đó xem sao.” Đào thị thở dài, lại bắt đầu phát điên:“Ta lúc ấy sao lại hồ đồ như vậy? Nhiều vàng bạc như vậy, nếu dựa theo giá trịhiện tại, có thể mua trọn cho con một bộ gia cụ làm bằng gỗ tử đàn rồi.”

Lâm Cẩn Dung tâm đột nhiên mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm lấythắt lưng Đào thị, tựa đầu chôn vào trong lòng nàng, thấp giọng nói: “Nương, tachỉ muốn người cùng tỷ tỷ, đệ đệ tốt, cái khác ta không cần, tiền vĩnh viễn chỉlà vật ngoài thân, nhiều thì dùng nhiều, ít thì dùng ít, lần này bỏ qua cơ hội,còn có lần sau.”

Đào thị sửng sốt một lát, đột nhiên cười, ôm Lâm CẩnDung hướng đám người Cung ma ma nói: “Xem này, nói vậy làm cho ta…… Ai……” Nóixong khóe mắt đã ươn ướt, lẩm bẩm: “A Dung, nương không thẹn vì đã sinh dưỡngra con.”

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng nàng cười: “Nương khôngkiếm được tiền, giận quá nên khóc chăng?”

“Nha đầu này!” Đào thị tức giận hướng mông Lâm CẩnDung vỗ một cái, Lâm Cẩn Dung khoa trương kêu lên. Đang trong lúc náo nhiệt,chợt nghe Hạ Diệp ở bên ngoại nói: “Phu nhân, Cô phu nhân cho người tới đónbiểu thiếu gia, đang chờ dập đầu vấn an người.”

Lục Giam không phải nói còn muốn ở chỗ này thêm mộttháng sao? Tại sao lúc này Lục gia đã phái người tới đón? Đào thị ngẩn ra,buông Lâm Cẩn Dung, đứng dậy ngồi thẳng, vuốt lại tóc mai, nói: “Tiến vào.”

Rèm cửa được vén lên, người bước vào là Phương ma ma,tâm phúc của Lâm Ngọc Trân.

Phương ma ma cùng độ tuổi với Hoàng di nương, lại bởivì làm quản sự ma ma, nên có vẻ già dặn hơn. Thân mặc một kiện vải trù màu lamnửa mới nửa cũ cùng màu với đế hài, váy dài màu xanh, châu sai chói lọi, nhìnqua so với Hoàng di nương già hơn mấy tuổi.

Lâm Cẩn Dung liếc Phương ma ma một cái liền cúi mắt.Nàng kiếp trước cùng Phương ma ma đã giao tế vô số lần, biết được bản tínhngười này – luôn theo sát Lâm Ngọc Trân, có thể rõ ràng sinh động đem ý chỉ LâmNgọc Trân phó thác cho mình làm, lại có thể dựa vào khuôn mặt tươi cười cùngtướng mạo giả khờ không biết, tận lực biểu lộ bản thân là người truyền lời,thân là nô tài bất đắc dĩ, tận lực giảm bớt ác cảm của người khác đối với nàng.Nghiêm khắc mà nói, không phải người đại gian đại ác, nhưng cũng không phảingười có thể phó thác tín nhiệm. Cho nên, Lâm Cẩn Dung đối với Phương ma makhông có cảm tình, nhưng cũng không đau hận.

Phương ma ma vẻ mặt tươi cười hành lễ vấn an Đào thịcùng Lâm Cẩn Dung, hai tay dâng lên lễ tráp sơn đen, nói: “Phu nhân nhà ta lúctrước cũng không biết được thôn trang của Cữu phu nhân ở ngay gần đây, chỉ biếtNhị thiếu gia vẫn ở tại nhà của Chư tiên sinh. Hôm qua mới biết Nhị thiếu giakhông hiểu chuyện, lại phiền toái Cữu phu nhân lâu như vậy, trong lòng thật sựbăn khoăn. Người bảo lão nô đưa tạ lễ này đến, cảm tạ Cữu phu nhân chiếu cố Nhịthiếu gia đã lâu.” Nói tới đây, nàng thoáng dừng một chút, dò xét biểu tình củaĐào thị nói :“Mắt thấy sắp đến kỳ thi, phu nhân sợ Nhị thiếu gia ham vui chơimà bỏ bê việc học, bảo lão nô tới đón hắn trở về, trước đưa đi Thái Minh phủ đểthích ứng.”

Nói như vậy Lục Giam ở nơi này, dĩ nhiên là không hềcho Lâm Ngọc Trân biết? Không hiểu chuyện? Phiền toái nàng hồi lâu? Bỏ bê việchọc hành? Có ý tứ gì a?! Đào thị nhất thời tức giận, cũng không sai người tiếpnhận lễ tráp kia, cười lạnh nói: “Cô phu nhân khách khí, cảm tạ cái gì a? Nếukhông phải tiểu tử nhà ta gặp phải lúc Lục Giam rơi xuống sông, hảo tâm cứulên, ta còn không biết chủ tớ bọn họ lại tới học ở nhà Chư tiên sinh. Ta cũngkhông dám lưu hắn ở đây, tiếc rằng hắn bị cảm phong hàn, ta làm cữu mẫu nếukhông quan tâm, người khác lại nói ta nhẫn tâm……”

Nhị thiếu gia bị rơi xuống sông? Nhị thiếu gia làngười ít nói, chưa bao giờ thích nhiều lời cũng đành thôi, tại sao Trường Thọnày cũng không đề cập đến nửa chữ? Phương ma ma nhất thời kinh hãi, ngay cả giảbộ khờ khạo cũng quên mất.

Đào thị dò xét của thần sắc của nàng, càng thêm khẳngđịnh Lục Giam chưa hề nói gì với Lâm Ngọc Trân, mẫu tử đã đến tình trạng này,thật sự là buồn cười vô cùng. Vốn định thêm một câu “Lục Giam nếu có chuyệnkhông hay gì xảy ra, chỉ sợ phu nhân nhà ngươi lại khóc nháo không buông thata, nói ta hại nàng tuyệt hậu.” Nhưng lời đến bên miệng, cũng không chán ghéthài tử Lục Giam này, cần gì phải rủa hắn, vì vậy cứng rắn ném một câu: “Cũngkhông phải ta mạnh mẽ giữ hắn ở lại, muốn đón về thì đón về đi, thu dọn này nọ.Chỗ của ta cũng không phải là khách điếm! Người khác nghe thấy còn không cườichết mất!”

Hảo tâm chăm sóc thân thích, lại nhận được kết cục nhưvậy, dù là ai cũng đều không thoải mái, huống chi là Đào thị trong mắt khôngthể chịu nổi một hạt cát nhỏ. Phương ma ma mặc dù cảm thấy Đào thị nói chuyệnkhó nghe, không nể mặt, nhưng cũng tự biết đuối lý, chỉ cười ngây ngô: “Cữu phunhân nói giỡn. Phu nhân chúng ta thật sự cảm tạ Cữu phu nhân, nàng vốn định tựmình đến, nề hà trong nhà có việc, vì vậy không tới được……”

“Phương ma ma, thực không cần cảm tạ, nương và ta đềutin làm việc thiện tất có thiện báo, không cần nói là thân thích nhà mình,chính là a miêu a cẩu cùng kẻ ăn mày bị bệnh nếu dừng trước cửa nhà ta, ít nhấtcũng đưa cho một chén cơm.” Lâm Cẩn Dung lạnh lùng nói thêm một câu, nàng sớmbiết Lâm Ngọc Trân sẽ có phản ứng gì, đơn giản chính là nghĩ Lục Giam là bảovật, phàm là các cô nương đều đánh nhau vỡ đầu, vắt óc tìm mưu kế muốn gả cho hắn;Hay là, Lục Giam nếu lần này khảo thí không tốt tuyệt đối sẽ không tha cho bấtcứ ai có liên quan.

Phương ma ma kinh ngạc đánh giá Lâm Cẩn Dung. Lâm CẩnDung mặc một kiện vải lụa mềm sắc vàng nhạt, váy dài xanh biếc thêu hoa sơnchi, dưới chân đi giày thêu đỏ nhũ bạc, sắc mặt trong trắng lộ hồng, khóe môimang theo ý cười, một đôi mi cong dài, ánh mắt sáng trong suốt, nửa điểm khiếpđảm đều không có, nếu có chỉ là trêu chọc cùng cười nhạo.

Bộ dạng này của Lâm Tứ tiểu thư, so sánh với nửa nămtrước quả thực là thoát thai hoán cốt, khó trách Hoàng di nương nói nàng lợihại. Phương ma ma thầm khen một tiếng, lại có chút nín thở, tiểu cô nương,miệng lưỡi lại sắc sảo như vậy? Bất quá rốt cuộc có thể cùng phu nhân báo cáokết quả, tiểu thư nhà người ta cũng không coi trọng Nhị thiếu gia, bằng khôngsao có thể nói chuyện không chút kiêng nể như vậy? Nghĩ đến này, Phương ma macũng không nhiều lời, cười ngây ngô đem lễ tráp đặt lên bàn trà.

Xuân Nha ở cửa thông truyền: “Phu nhân, biểu thiếu giađến.”

Lục Giam đi vào, thản nhiên liếc Phương ma ma một cái,hướng Đào thị tươi cười, hành lễ vấn an: “Cữu mẫu, được người chiếu cố hồi lâu,gây cho người không ít phiền toái. Ngoại chất giờ phải cáo từ, không biết cữumẫu có gì muốn phân phó hay không?”

“Thi cử cho tốt, không lại có người trách ta trì hoãnviệc học hành của ngươi.” Đào thị tức giận hướng hắn phất phất tay.

“Vâng.” Lục Giam cúi hạ lông mi trầm mặc một lát, nhìnvề phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung không nhìn hắn, chỉ vào lễ tráp kia nói:“Phương ma ma, thứ này cầm về đi.”

Phương ma ma xấu hổ nói: “Tứ tiểu thư, đừng khó xử lãonô……”

Lâm Cẩn Dung không nghe chỉ nhìn nàng cười: “Ma ma nênlập tức trở về đi thôi? Sợ trì hoãn các ngươi sẽ không kịp trở về dùng cơm.”Lập tức phân phó Lệ Chi: “Giúp Phương ma ma cầm thứ này đặt vào xe ngựa.”

Phương ma ma hé ra mặt đỏ bừng, việc đắc tội với ngườikhác nàng cũng không muốn làm, nhưng nàng không làm thì ai sẽ làm đây? Đangnghĩ muốn nói vài câu mềm mỏng để xoa dịu không khí, Lục Giam đã quay đầu bướcra bên ngoài: “Đi thôi.”

Phương ma ma đành cười ngây ngô thi lễ, chạy nhanhđuổi theo. Lệ Chi theo sát sau đó, ôm lễ tráp, chỉ huy người đem lễ vật Phươngma ma mang đến hết thảy đặt vào xe ngựa của Lục gia, rồi trở về phòng. Xe ngựakhởi động, không ai ra tiễn đưa. Chỉ có huynh muội Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưuđứng dưới gốc cổ thụ nhìn theo. Thiết Nhị Ngưu vài lần muốn tiến lên cùng LụcGiam chào hỏi, nhưng nhìn thấy Trường Thọ sắc mặt trắng bệch, rõ ràng sợ hãiđến cực điểm, cuối cùng vẫn không dám.

Lúc này Đào thị cùng Lâm Ngọc Trân xem như xé rách damặt.

Đào thị vẻ mặt sinh hờn dỗi, càng nghĩ càng giận, càngnghĩ càng không cam lòng, Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nương, con lúc ấy đã khuyênngười, đã nói không thể trêu chọc, người còn không tin.”

Đào thị cả giận: “Ta có ý tốt lại bị cho là lòng langdạ thú! Về sau người nhà hắn có bệnh chết ở trước mặt ta, khóc cầu ta, ta cũngkhông thèm liếc mắt một cái.”

Cung ma ma khuyên nhủ: “Phu nhân, đây là nàng khôngnói đạo lý, người cần gì phải chấp nhặt với nàng ta? Truyền ra ngoài người tasẽ nói nàng không ghi nhớ ân tình, cần gì phải tức tối a?”

“Đúng vậy, đáng giận sao? Đừng lãng phí tinh thần. Vềsau không cùng người nhà hắn giao tiếp là được!” Lâm Cẩn Dung cười hì hì: “Tasai người quét tước tây viện một lúc, để xua đuổi xui xẻo!”

Đào thị buồn bực mấy ngày nay, được Đào gia ở ThanhChâu gửi thư tới, biết được vàng bạc của mình mặc dù chưa từng bán với giá cao,nhưng cũng bán được với giá không thấp — lúc trước nàng thầm nghĩ một nén vàngchỉ đổi được nhiều lắm là thêm 50 văn tiền, được 850 văn tiền cũng đã thực vừalòng, nhưng Đào Thuấn Khâm giúp nàng đổi được 900 văn tiền, đã là vượt qua mongmuốn của nàng, sao không cao hứng đây?

Lâm Cẩn Dung càng cao hứng, nàng cũng nhận được thưcủa Đào Phượng Đường, Đào Phượng Đường là người thủ tín, thật sự đem vàng củanàng đổi thành bạc, giữ lại gần đây mới bán ra, tính toán một lúc, một nén bạccủa nàng bán được 1020 văn tiền! Nàng bắt đầu tưởng niệm đến hơn một ngànkhoảnh đất bị nhiễm phèn ở phía tây thành Bình Châu. Trước mắt nàng mặc dùkhông có tài lực kia, khẩu vị cũng không lớn như vậy