Thế Hôn

Chương 70: Người tốt



Đào thị lời nói thấm thía giáo huấn trước mặt Lâm CẩnDung: “Con đã mười ba, hắn mười sáu, tuổi dĩ nhiên không nhỏ, tuy nói là chíthân, nhưng cũng phải chú ý tị hiềm, những gì không nên hồ nháo thì đừng hồnháo……”

“Con nào có? Nếu không phải người bảo con đi thăm hắn,con cũng đâu muốn đi.” Lâm Cẩn Dung trong lòng thầm hận, nàng khi nào thì cùngLục Giam thân cận không e ngại chứ? Đào thị hôm qua còn gọi nàng tới thăm LụcGiam, lúc này lại nói như thế, là ai nói loạn vậy?

Đào thị không hờn giận nhíu mày nhìn nữ nhi: “Còn cònhọc cãi lại sao? Ta hỏi con, vì sao bảo Quế Viên làm bẩn sách của hắn? Lại cònlàm rách sách của hắn? May mắn hắn là hài tử rộng lượng, chẳng những không tứcgiận, còn che chở con. Vốn không có gì, con lại bướng bỉnh, nếu rơi vào tainhững người khác, không biết sẽ đàm tiếu những gì. Đến lúc đó con sẽ khổ sở.”

Hắn là người rộng lượng, không hề tức giận, còn chechở nàng? Ngụy quân tử! Xem đi, tất cả mọi người thấy hắn tốt, chỉ bằng vẻngoài đã có thể khiến Quế Viên phát ngốc; Vừa mới hé miệng nói vài câu, lạikhiến Lâm Thế Toàn đối với hắn nhìn với cặp mắt khác xưa; Bỏ ra một cái lướibắt cá cùng một hộp kẹo ngâm đường đã khiến cho Miêu Nha đáng thương hắn; Hiệntại hắn vu oan hãm hại nàng, Đào thị còn nói hắn rộng lượng che chở nàng. Hắncũng thật thành công, vĩnh viễn đều thành công như vậy. Không thể trêu vào còntrốn tránh không được sao? Lâm Cẩn Dung khó thở cười, còn nghiêm túc trả lờiĐào thị: “Nương giáo huấn phải, nữ nhi về sau sẽ không làm vậy nữa. Vì tị hiềm,về sau nữ nhi đều ở trong phòng mình dùng cơm, hắn xuất môn rồi con mới rangoài.”

“Cũng không cần phải đến mức như vậy, con bớt bướngbỉnh là được, đại cô nương phải có tư thái của đại cô nương. Ta trở về sẽ vìNgũ ca con làm mai, tận lực bồi tiếp con sau.” Đào thị nói nửa ngày, có chútmệt mỏi, liền vẫy tay bảo Lâm Cẩn Dung ra ngoài: “Đi thôi, Quế Viên ở lại.”

Quế Viên sợ hãi nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung khôngnhìn nàng, đi thẳng ra cửa. Đến bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Lâm Thế Toàn cùngchủ tớ Lục Giam từ tây viện đi ra, bên cạnh còn có Thiết Nhị Ngưu, bên hôngThiết Nhị Ngưu treo lưới đánh cá cùng sọt đựng cá, cười híp tịt mắt, nhìn thấynàng liền cười hì hì hướng nàng xoay người hành lễ: “Tiểu thư.”

Dựa vào cái gì mình mất nhiều khí lực mới đạt được hếtthảy, Lục Giam chỉ một chốc đã đoạt đi hơn phân nửa? Lâm Cẩn Dung mặc dù về lýtrí biết trong cảm nhận của đám người Lâm Thế Toàn, vị trí của Lục Giam khôngthể vượt qua nàng, nhưng trong lòng chung quy vẫn khó chịu, nghiêm mặt khôngthèm nhìn ai xoay người bước vào đông viện.

Lục Giam nhìn nàng liếc mắt một cái, quay đầu hỏi LâmThế Toàn: “Lâm Tam đệ, chúng ta hôm nay đi đến Thanh Lương tự xem cổ bia trước,sau đó lại đi ra sông bắt cá hoa đào, ta muốn tự mình thử xem.” Thanh âm so vớingày thường vô duyên vô cớ cao giọng hơn rất nhiều.

Quế Viên mặt sưng vù từ trong viện của Đào thị trở vềliền lên cơn sốt, trong miệng càng không ngừng mê sảng: “Phu nhân ta không dám,tiểu thư cứu ta” rồi vừa khóc vừa gọi mẹ.

Lệ Chi tuy rằng ghét cay ghét đắng nàng tuổi còn nhỏđã khinh bạc không tuân thủ quy củ, khiến Lâm Cẩn Dung mất mặt, nhưng nhớ tớitình nghĩa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vì vậy vẫn tỉ mỉ chiếu cố, sợ nàng bệnhnặng.

Lâm Cẩn Dung đã biết không phải do sự kiện vết son,Đào thị chỉ bảo Cung ma ma dùng sức tát Quế Viên vài cái, hỏi nàng về sau tiểuthư tái phạm, nàng còn muốn trợ Trụ vi ngược (giúp làm điều cànquấy), hay là phải ngăn cản? Quế Viên lập tức cam đoan thốtra lời thế, rồi được thả về. Tình trạng này nhìn thì hung hiểm, bất quá là vìtrong lòng nàng có quỷ, tự mình sợ hãi, biết dừng lại là tốt rồi. Bất quá lạinói tiếp, Quế Viên vụng về lại nhát gan sợ chết như thế, lúc trước sao có ganleo lên giường của chủ nhân đây? Là vì có người xúi giục nàng, hay là tin mìnhsẽ không trị tội nàng? Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Có Thủy lão tiên sinh ởđây nàng cũng không chết được. Nàng là đang chột dạ.”

Lệ Chi nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, cúi hạ mimắt.

Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng suy nghĩ cái gì, đơn giảnchính là vốn mình dung túng Quế Viên, giờ phút này lại vô tình như thế. Nhưngcũng không muốn giải thích điều gì, dán bên lỗ tai Quế Viên nói: “Ngươi nếukhông khỏe lên, phu nhân đuổi ngươi ra làm việc ở ngoài sân. Muốn trở lại bênngười ta trải qua cuộc sống thanh nhàn, sẽ rất khó khăn.”

Quả nhiên tròng mắt dưới mí mắt của Quế Viên nhanhchóng vòng vo mấy cái, không tiếp tục mê sảng nữa, tiếp theo trong chốc lát,ngay cả dồn dập hô hấp cũng có vẻ bình ổn hơn rất nhiều.

Lâm Cẩn Dung đứng dậy, thấp giọng nói: “Lệ Chi, phàmlà trong lòng nghĩ đến ta, ta cũng sẽ nghĩ đến nàng, trong lòng không có ta, tacũng sẽ không nhớ nàng.”

Lệ Chi lập tức tha thứ nàng, giúp đỡ nàng ôn nhu nói:“Tiểu thư, nô tỳ đều biết, Quế Viên khiến người mất mặt. Giữ nàng lại dĩ nhiênsẽ làm cho người khó xử, người yên tâm, ngày sau nô tỳ sẽ trông chừng nàng chokỹ.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ngươi không cần trông chừngnàng. Đường chính là do mình chọn, muốn sống muốn chết, ai cũng không thể canthiệp.”

Ban đêm, Lâm Cẩn Dung nói được thì làm được, quả nhiênkhông đến phòng Đào thị dùng cơm chiều. Đào thị hiểu tính tình nàng, cũng khôngcùng nàng so đo, chỉ gọi người đưa đồ ăn đến. Lâm Cẩn Dung nhìn thấy đĩa cá hoađào rán vàng thơm nức kia, nghĩ đến là người nào đó bắt được, vốn định gọingười mang đi cho mèo ăn, nhưng nghĩ lại, hôm qua người nọ không biết xấu hổ ănrất nhiều cá của nàng, còn không biết xấu hổ vu oan hãm hại nàng, sao nàng lạikhông ăn, lập tức oán hận ăn sạch sẽ.

Qua hai ngày, Lục Giam đã hồi phục hoàn toàn, cũngkhông đề cập đến chuyện trở về nhà của Chư tiên sinh, mà là hỏi Đào thị muốnmột con ngựa, mỗi ngày đều đến chỗ Chư tiên sinh học tập, tan học lại trở vềcùng Lâm Thế Toàn hoặc Thiết Nhị Ngưu du ngoạn. Tươi cười đúng là nhiều hơn,lượng cơm ăn cũng tốt hơn, liên tục nói Thiết Hòe tay nghề giỏi, thường xuyênthưởng tiền thưởng vật, kích thích Thiết Hòe xuất ra mọi chiêu thức, vắt hết ócngày ngày nấu ăn đa dạng, hận không thể đem tất cả món ăn sơn dã thôn quê nấulên cho hắn thưởng thức một lần.

Đồ ăn hương vị ngon cũng khiến Đào thị cùng Lâm CẩnDung béo thêm một vòng, Lâm Cẩn Dung bộ ngực vốn bằng phẳng cũng bắt đầu pháttriển, nội y dần dần chật hơn, tâm tình cũng xảy ra biến hóa.

Nàng đầu tiên là tận lực tránh gặp mặt Lục Giam, sauđó lại coi hắn như không khí, dù sao gặp mặt coi như không quen biết, Miêu Nhanói cũng đúng, cùng người ta tức giận bất quá là chính mình khổ sở mà thôi, cầngì phải vậy? Đào thị trách nàng xử sự khó coi, nàng thập phần nghiêm túc nói:“Nữ nhi đã lớn, phải đoan trang nhàn tĩnh.”

Đào thị cũng không còn cách nào, chỉ đành tùy ý nàng.

Vì thế ngày trôi qua như cũ, Lâm Cẩn Dung trừ bỏ tìmcơ hội nhảy qua tường đến con sông bên trong ngọn núi phía sau chơi ra, thìngày ngày vẫn đi Thanh Lương tự thắp hương bái Phật tụng kinh và tập bơi. Đảomắt qua hơn tháng, hoa đào hoa lê trên núi dần dần tàn lụi, nhiệt độ không khícàng ngày càng cao, Lâm Cẩn Dung bơi một vòng liền nóng nực không chịu nổi, vộilên ghế nằm thở.

Thể lực của Miêu Nha so với nàng tốt hơn, bơi hai vòngmới dừng lại, ghé vào bên chân nàng thần bí hề hề nói: “Tiểu thư, người biếtkhông, biểu thiếu gia theo ca ca ta học bơi nha.”

Lâm Cẩn Dung kinh hãi, lập tức ngồi dậy: “Thật sự?”

Miêu Nha thập phần bất mãn: “Đương nhiên là thật.Chẳng lẽ ta lừa tiểu thư a? Bọn họ mỗi ngày ngay tại chỗ lần trước rơi xuốngtập bơi. So với chúng ta thật đúng là vui hơn nhiều.”

“Ngươi phải biết chừng mực, có thể có chỗ tập bơi nhưthế này đã là ân huệ của Bồ Tát rồi.” Lâm Cẩn Dung điểm một cái vào đầu MiêuNha, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, hừ hừ, hắn nghĩ đến hắn là cái gì nha? Cái gìcũng đều muốn học?

Miêu Nha thấy nàng đột nhiên trầm mặc, tròng mắt nhìnchằm chằm không chớp, nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng: “Tiểu thư, người nghĩ cái gìvậy?”

Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Miêu Nha thân thiết cười:“Miêu Nha, có chuyện ta không nói với ngươi, ngươi có biết biểu thiếu gia vìsao ở lại chỗ này không đi không?”

Miêu Nha chắc chắn nói: “Đương nhiên biết a, hắn cùngChư tiên sinh học hành thôi. Mỗi lần muốn dự một cuộc thi, chỗ của Chư tiênsinh luôn có rất nhiều người đến học.”

“Sai! Đây chỉ là một nguyên nhân thôi.” Lâm Cẩn Dungbám vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Nguyên nhân chủ yếu là, cô cô của ta quálợi hại. Có một năm, một gia phó của hắn nhịn không được vì hắn cầu xin, dẫnhắn ra ngoài chơi một chuyến, trở về bị cô cô ta đánh bán sống bán chết. Ta vìsao lại tới nơi này? Vì sao lại hận hắn như vậy? Cũng là bởi vì cô cô của ta.Nàng nếu biết Nhị ca ngươi dạy hắn bơi lội, lại có nương ta che chở, không thểkhông đánh đòn……”

“A?!” Miêu Nha hoảng sợ: “Cô phu nhân hung dữ như vậysao?”

“Không tin ngươi có thể đi hỏi thăm. Ngươi không thấybiểu thiếu gia lần trước về nhà, sắc mặt âm trầm vài ngày mới đỡ hơn sao?” Lâm CẩnDung không nhìn ánh mắt không đồng tình của Lệ Chi, thực khẳng định gật đầu:“Ngươi bảo Nhị ca của ngươi cẩn thận một chút. Bị đánh là việc nhỏ, chỉ sợ saulưng bị ám toán.”

Miêu Nha ngồi suy nghĩ hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm:“Ta sẽ bảo Nhị ca đem mấy thứ biểu thiếu gia tặng trả lại. Tuy rằng rất muốngiúp biểu thiếu gia, nhưng Cô phu nhân thật sự rất hung dữ, chúng ta không thểtrêu vào……”

Lâm Cẩn Dung nói: “Hắn tặng cho Nhị ca ngươi cái gì,ta sai người làm cho Nhị ca ngươi một phần là được.”

“Kỳ thật cũng không phải thứ gì đáng giá, chính là Nhịca ta lại thích, không có dịp dùng, cha ta và nương luyến tiếc mua cho hắn.”Miêu Nha ôm Lâm Cẩn Dung, cảm động nói: “Tiểu thư, người thật sự là người tốt.”

“Ha ha……” Lâm Cẩn Dung hai mắt nhìn trời, sờ sờ đầu:“Quá nóng nực, dọn dẹp một chút, trở về thôi.”

Miêu Nha sau khi trở về chuyện thứ nhất chính là đitìm Thiết Nhị Ngưu.

Lục Giam chủ tớ hai người vẻ mặt đầy mồ hôi, vừa trởvề, chỉ thấy Thiết Nhị Ngưu cầm một đống lớn đứng ở cửa, đỏ mặt không dám nhìnhắn, lắp bắp nói cũng nói không rõ. Tuy rằng sau đó Thiết Nhị Ngưu vẫn đỏ mặtcầm thứ này về, nhưng Lục Giam đến giờ ngọ hôm sau cũng không thấy bước ra cửa,tây viện im lặng giống như không có ai ở đó.

Lâm Cẩn Dung quyết định đến dùng cơm chiều, thừa dịpĐào thị chưa ngồi vào bàn, nàng cười tủm tỉm nhìn Lục Giam màu da trở nên rámnắng đang trầm mặc nói: “Nhị biểu ca, buổi chiều hôm nay sao không thấy huynhra ngoài du ngoạn, nung đúc tình cảm sâu đậm?”

Nàng vốn tưởng rằng Lục Giam sẽ trầm mặc không nói, aingờ Lục Giam chỉ trầm mặc một lát liền nâng mắt lên nhìn nàng nói: “Bị chó cắn,tâm tình không tốt.”

“Khụ!” Lâm Thế Toàn thấy trong mắt Lâm Cẩn Dung lộ rasát khí, nhanh ho khan một tiếng: “Lục Nhị ca, huynh có nghe nói không? Bắt đầutừ mùa xuân năm nay, sẽ mua bạc nộp cống. Bên ngoài hiện tại đều nháo loạn, bấtquá chỉ trong hai ngày, giá trị bạc đã tăng lên từ 280 văn tiền tới 900 văntiền, xem ra sẽ còn tăng nữa, bạc tăng lên như vậy thật không may.”

“Thật sự?” Lâm Cẩn Dung kích động nắm chặt hai tay,thậm chí đã quên chính mình mới bị Lục Giam mắng, vui mừng không biết nên làmthế nào mới tốt. Thấy Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn đều kỳ quái nhìn mình, cơmcũng không ăn, vui vẻ trở về phòng, chui vào giường, nằm tính tính toán toán.