Thế Hôn

Chương 58: Vứt bỏ



Phòng này mặc dù không rộng lắm, nhưng vẫn mới tinh,có hai gian, Lâm Cẩn Dung đang ngồi chờ là gian ngoài. Cạnh tường có giá sách,thưa thớt có mấy quyển sách cũ, cạnh đó còn có mấy thùng lớn và ngăn tủ, mặttrên còn dán chữ hỉ màu vàng, có bàn dài, mặt trên đặt bình hoa lư sơn đen cóhoa văn. Tuy rằng chỉnh tề, nên có đều có, nhưng nhận ra được vật liệu chất gỗhay độ khéo léo đều cực kỳ bình thường.

Không bao lâu, Mã thị mang một cái ấm bằng đồng tiếnvào, nói: “Thật sự là xin lỗi, trà không ngon, muội muội dùng tạm cho ấmngười.” Rồi rót cho Lâm Cẩn Dung một chén trà nóng, lại đem tới một cái đĩa hạtdưa, mới nói hai câu, đã có người nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa sổ, Mã thị nghethấy, hấp tấp đi ra ngoài: “Sợ là có chuyện gì đó, Tứ muội muội cứ ngồi ở đây.Nếu thấy mệt, cứ nằm nghỉ trên giường, chăn đệm mới được giặt giũ, rất sạchsẽ.”

“Đại tẩu cứ lo việc của mình, chớ để ý ta.” Lâm CẩnDung rót một chén trà nóng, tự tay đưa cho Lệ Chi: “Nửa đêm lại bắt ngươi theota ra ngoài chịu rét, cũng uống một chén cho ấm. Cầm cái ghế lại đây ngồi đi.”

“Tiểu thư sao lại nói như vậy, người cùng phu nhân cònkhông sợ, nô tỳ còn sợ sao?” Lệ Chi đa tạ tiếp nhận chén trà nóng của nàng,ngồi xuống bên cạnh chậu than, thấp giọng nói: “Nhà này thật im lặng.”

Xem ra không phải một mình nàng cảm thấy kỳ quái, LâmCẩn Dung nhẹ nhàng xoa xoa tay Lệ Chi. Chủ tớ hai người nhìn chằm chằm vào chậuthan kia mà ngẩn người, cũng không biết trải qua bao lâu, thình lình nghe bênngoài tiếng khóc chấn động. Tiếp theo Xuân Nha tái nhợt nghiêm mặt đi vào nói:“Không được rồi, phu nhân bảo tiểu thư ngồi chờ trong này, chớ đi ra ngoài,tránh va chạm sợ hãi.”

Quả nhiên là một chân bước vào Quỷ Môn quan, thu vềkhông kịp sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Lâm Cẩn Dung im lặng một lát, bùi ngùithở dài: “Hài tử thì sao?”

Xuân Nha thấp giọng nói: “Là nữ nhi, nghe nói có chútgầy yếu.” Hóa ra lúc trước khi Thủy lão tiên sinh đến đây, Lâm Xương Đại phunhân đã ngất đi. Sử dụng châm cứu, dùng thuốc của Đào thị đem đến, cũng bất quáchỉ cứu được hài tử mà thôi.

Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm nghĩ, gia đình như vậy,Lâm Xương Đại phu nhân lại là tái giá, trừ phi trưởng tẩu huynh trưởng nhân từ,bằng không nữ nhi ngày sau sẽ rất khổ sở, lúc trước nhìn Mã thị cùng Lâm Xươnggia Đại thiếu gia kia nửa điểm cũng không để ở trong lòng, sợ là sẽ gặp nhiềukhó khăn.

Không được bao lâu, Đào thị được Cung ma ma cùng ThiếtHòe giúp đỡ đi đến, thần sắc lộ vẻ sầu thảm, môi trắng bệch, đôi tay run run,có lẽ nhìn thấy tình cảnh vừa rồi khiến nàng chịu kích thích.

Lâm Cẩn Dung nhanh đứng dậy đỡ Đào thị ngồi xuống chỗcủa mình, rót chén trà nóng đưa qua, không biết nên nói gì, nghĩ tới nghĩ lui,chỉ đành nói: “Nương, chúng ta ở lại chỗ này cũng khiến nhà người ta thêm phiềntoái, không bằng đi về trước, chuẩn bị vài thứ, chờ bọn họ lo xong việc thì lạiđến. Hỏi một chút có cần người trợ giúp hay không, cũng phân phó tới đây hỗtrợ.”

Đào thị cũng không muốn ngồi chờ trong này, liền đápứng. Mấy người đi tới gian ngoài, Lâm Xương chạy tới đưa tiễn, nước mắt rơmrớm, vẻ mặt bi thương nói cảm kích, Đào thị dừng lại trấn an hắn vài câu: “Tẫnnhân sự biết thiên mệnh(đành phải chấp nhận số mệnh), nénbi thương mới là lẽ phải……”

Chợt nghe bên trong gào to một tiếng, có nam nhân kêu,có nữ nhân kêu, hỗn loạn la hét, một thiếu niên mặc áo trắng từ trong viện xuấthiện, một đầu hướng Đào thị, “Xoạch” quỳ xuống, khàn khàn cổ họng lớn tiếngnói: “Tam phu nhân, Tam phu nhân, người đại từ đại bi, cứu muội muội số khổ nàycủa ta đi, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho người!”

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy rõ ràng, áo trắng trên ngườithiếu niên này bất quá là dùng lớp lót bên trong áo khoác hay chăn lột trái ramay lại giống như đồ tang mà thôi, trong lòng hắn còn ôm chặt một oa nhi đangbọc trong tã, phía sau hắn, là Mã thị cùng với Lâm gia Đại thiếu gia, còn cómột nam nhân ước chừng hai mươi tuổi, diện mạo tương tự, ước chừng là Lâm giaNhị thiếu gia chạy như điên đi ra, nhìn thấy tình hình này, đều đứng lại, biểutình có vài phần không được tự nhiên.

Mã thị xanh mặt, lạnh lùng nói: “Tam đệ, ngươi đừngkhông hiểu chuyện nói lung tung, khiến Tam thẩm nương kinh hãi!”

Lâm Xương nhìn Đào thị, cắn răng đá một cước vào trướcngực thiếu niên, nổi giận mắng: “Tiểu súc sinh! Cút vào cho ta! Cẩn thận khiếnmuội tử ngươi sợ hãi!”

“Hắn còn đang ôm đứa nhỏ mà!” Lâm Cẩn Dung không rõtình huống hiện tại, theo bản năng kinh hô một tiếng. Đã thấy thiếu niên kiamặc dù bị Lâm Xương đá thân mình nghiêng đi, lại vẫn đang cố chấp nâng đỡ oanhi, mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đào thị, trong tã lót tiếng trẻ conmỏng manh khóc kêu giống như con mèo nhỏ.

Lâm Xương trầm mặt kéo thiếu niên: “Cút vào!”

Thiếu niên kia hé ra mặt trắng bệch như tuyết, một bêngiãy dụa một bên khàn khàn cổ họng nói: “Tam phu nhân, Tam phu nhân, cứu mộtmạng người còn hơn xây bẩy tháp phù đồ, nương ta thi cốt còn chưa lạnh……” Nhữnglời còn lại bị Lâm Xương bịt miệng, Mã thị nhân cơ hội tiến lên đoạt lấy oa nhikia, nhanh như chớp chạy vào bên trong.

Đây là đang diễn cái gì vậy? Đào thị nhíu mày: “Saolại thế này?”

Lâm Xương một bên ý bảo hai nhi tử phía sau đem thiếuniên kéo vào, một bên bồi cười nói: “Khiến Tam đệ muội chê cười, hài tử nàychịu không nổi mẫu thân nó vừa mất, thần chí rối loạn, có điểm điên khùng, nghenói muội tử của hắn thân mình gầy yếu, nghĩ rằng chúng ta sẽ mặc kệ…… Chớ để ý,chớ để ý.”

Lâm Xương Đại thiếu gia mang theo vài phần trào phúngnói: “Cũng không phải như vậy, đều là thân cốt nhục, ai lại mặc kệ chứ?”

Thiếu niên kia liều mạng giãy dụa, hé ra bị mặt đangbị che miệng dưới ngọn đèn vạn phần vặn vẹo, bông tuyết dừng trên đầu, trên mặthắn, rất nhanh tan thành nước, theo gò má của hắn chảy xuống, nhưng hắn cũngkhông hề cảm thấy lạnh lẽo, chỉ liều mạng giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm vàoĐào thị cùng Lâm Cẩn Dung, bi thương tuyệt vọng đến cực điểm.

Lâm Cẩn Dung kiếp trước là một nữ tử không hiểu biếtnhiều việc, chưa từng nghe thấy chuyện trên đời này có cha mẹ nhẫn tâm sinh hạoa nhi mà đem vứt bỏ, gặp phải năm mất mùa tai hoạ, cuộc sống gian nan, đặttiểu hài tử vào bồn nước mà thả trôi sông cho chết chìm. Cũng có nhà vốn tươngđối giàu có, nhưng bởi vì hôn nhân môn đăng hậu đối, sau khi gả đi, đồ cưới củanhà gái thường thường cùng với sính lễ của nhà trai trở thành gia sản chung,phụ thân mẫu thân huynh trưởng không muốn phân chia gia sản, cho nên cũng nhẫntâm như vậy. Mà trong đó, có nhi tử cũng có nữ nhi, nhưng đại đa số là nữ nhibị vứt bỏ cho chết chìm.

Nay Lâm Xương gia rõ ràng đang nằm trong tình cảnh nhưvậy, có tài sản, phụ thân có tuổi đã già nua, hai nhi tử đã trưởng thành cónguyên phối, trong đó một người vừa sinh con, một người tuổi đã lớn chưa làmmai, mà đại tẩu là người tái giá vừa mất, lưu lại nhi tử đang tuổi thành niêncùng nữ nhi mới sinh ra…… Vốn sinh ra đã gầy yếu, sau đó chết non là hợp tìnhhợp lẽ. Thiếu niên rõ ràng đã biết, cho nên mới thừa dịp cơ hội chạy ra cầucứu, nếu các nàng mặc kệ, oa nhi mới sinh ra khó thoát khỏi cái chết.

Nàng nếu chưa từng gặp thì không tính, nhưng nếu đãgặp, dù thế nào cũng không thể giả vờ như không biết. Lâm Cẩn Dung bước lênphía trước lớn tiếng nói: “Tộc bá, đây là Tam ca của ta sao? Hắn còn trẻ gặpđại biến, có chút thần chí không rõ ràng là điều khó tránh khỏi, vừa vặn Thủylão tiên sinh còn ở đây, thỉnh lão tiên sinh bắt mạch cho hắn, xem có gì nguyhiểm không?” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thiếu niên kia hai mắt sáng rực lên.

Lâm Xương lão gia ngẩn ra, lập tức trảm đinh tiệtthiết sai người mở cửa: “Không cần, đa tạ ý tốt của Tứ tiểu thư, hôm nay đãphiền toái các người rất nhiều, không dám trì hoãn thêm. Nếu Tam đệ muội bởivậy bị liên lụy, ta chính là tội nhân, ta trước đưa các người trở về.”

Gia đình của hắn phức tạp, Đào thị tuy cũng đoán đượcmơ hồ, nhưng nàng là một phụ nhân bên ngoài thật sự không tiện nhiều lời, lạicàng không tiện nhúng tay vào việc này — liên lụy đến gia sản chi tranh, đó làvô tận phiền toái, nàng trong lòng mặc dù rầu rĩ không đành lòng nhưng cũng kéotay Lâm Cẩn Dung, hướng Lâm Xương lão gia gật gật đầu: “Không cần, ngươi đangvội, chúng ta đi trước. Có chuyện gì thì nói sau, hài tử kia thật đáng thương.”

Lâm Xương lão gia cúi mắt, tùy ý đáp ứng một tiếng.

Lâm Cẩn Dung bị Đào thị dắt ra ngoài, thấy ánh mắtthiếu niên kia dần dần trở nên ảm đạm, lại vẫn không ngừng giãy dụa, dưới sựgiam cầm của hai huynh trưởng mà điên cuồng đá đánh, giống như khốn thú tuyệtvọng, đáng thương đến cực điểm.

Trên đường tuyết trắng xóa, cửa lớn dần dần khép lại,đem thiếu niên đang liều mạng giãy dụa ngăn cách ở bên trong, bông tuyết bayđầy trời, có gió trên núi cách đó không xa đang gào thét, cuồn cuộn nổi lên mộttrận lại một trận tuyết vụ.

Trên đời này có một loại tư vị, trong lúc đang tuyệtvọng, ngươi nhìn thấy hy vọng, nó thậm chí còn ngay tại bên cạnh ngươi, ngươicảm giác được nó tồn tại, nhưng vô luận ngươi dùng bao nhiêu sức lực, đều khôngthể nắm bắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vô tình trượt qua kẽ tay…… Tư vị nhưvậy, cả đời nếm qua một lần cũng đã đủ. Lâm Cẩn Dung nhớ tới tâm tình của mìnhkhi nghe thấy họ hàng xa kia của Lục gia nói với nàng, Lục Giam đã mang theophụ thân mẫu thân của hắn đào tẩu, lại nhớ đến bản thân liều mạng giãy dụatrong nước sông lạnh lẽo, hốc mắt không khỏi có chút ẩm ướt.

Nàng túm nhanh cánh tay Đào thị, đau khổ cầu xin:“Nương, chúng ta tới cũng tới rồi, vậy làm người tốt cho trót đi, biết rõ rànglà chuyện gì đang xảy ra mà. Ta thấy thực không thích hợp, người nói với bá báđừng làm hài tử bị thương, nhưng bá bá lại vẫn đá lên người hắn, nửa điểm khônghề lo lắng không hề đúng mực…… Cứu người một mạng hơn xây bảy tháp phù đồ, nếulà hiểu lầm, cũng nên biết rõ ràng mới tốt, đỡ phải ban đêm ngủ không yên, việcqua đi lại hối hận. Hắn cùng hài tử không có nương che chở, quá đáng thương.Nhà hắn nếu thật sự không đối tốt với hài tử, sẽ không oán chúng ta nhiềuchuyện, nếu nổi lên lòng xấu xa, đó là chúng ta làm việc thiện tích đức, convan cầu người ……”

Không biết có phải do một câu của Lâm Cẩn Dung “khôngcó nương che chở quá đáng thương” kia đả động Đào thị hay không, mà Đào thị dodự hồi lâu, mày nhíu chặt, thấp giọng thương lượng với Cung ma ma: “Nếu đã gặpphải cũng không thể giả câm giả điếc, nếu không, chúng ta đến hỏi xem? Nếu thậtsự không được, ma ma hãy mua lại tiểu hài tử kia. Chắc cũng không đáng baonhiêu tiền.”

Cung ma ma thần sắc thực khó xử: “Phu nhân, việc nàytuy là hành thiện tích đức, nhưng sẽ dẫn tới vô tận phiền toái, ai biết tươnglai……” Lời bà cũng không nói hết, nhưng ý tứ là làm việc thiện tích đức cũngnên lượng sức mình