Thế Hôn

Chương 59: Tộc huynh



Lâm Cẩn Dung nhíu mày tiếp lời Cung ma ma: “Ai màkhông sợ phiền toái? Hành thiện tích đức nếu dễ làm như vậy, trên đời này tấtcả đều là người lương thiện rồi. Dù thế nào, chính là có thể so sánh với mườilần dát vàng tượng Phật. Lời nói không cần khách khí, nhà chúng ta nuôi dưỡngnhiều nhân khẩu như vậy, cũng chỉ là thêm một người, vì sao không được?”

Đào thị trầm giọng nói: “Về sau thế nào thì tính sau.”

Cung ma ma hiểu tính tình của nàng, biết việc đã đượcquyết định, không khỏi khe khẽ thở dài, chuyển hướng đi lên bậc thang của LâmXương gia, dùng sức gõ cửa: “Mở cửa! Mở cửa!”

Hồi lâu, đại môn đang đóng chặt mới chậm rãi mở ra,lão nhân trông cửa cùng Lâm Xương lão gia tay cầm lồng đèn, thăm dò nhìn rangoài.

Đào thị nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, trấn định nói: “Đạibá, ta vừa rồi đã quên một việc.”

Lâm Xương lão gia vẻ mặt kinh ngạc, hơi hơi có chútbất an nói: “Tam đệ muội, sao vậy?”

Đào thị nghiêm túc nói: “Đại tẩu vừa đi, nói vậy cácngươi cũng không có vú nuôi, nhà của ta có vú già chắc tay. Không bằng để Tamchất nhi bế nàng đi theo ta, thứ nhất hài tử sẽ không bị đói, thứ nhì sẽ giúpcác ngươi chuẩn bị việc hậu sự cho chu đáo, không phải tốn tâm tư an ủi chiếucố hai hài tử này.”

Trong mắt Lâm Xương lão gia hiện lên một tia phức tạp,đang muốn mở miệng uyển chuyển chối từ, chợt nghe Lâm Cẩn Dung thanh thúy nói:“Tộc bá, người đừng chối từ, nói khách khí cái gì phiền toái không phiền toáilinh tinh. Tổ phụ từng công đạo, chúng ta là tộc nhân, dù thế nào cũng phảigiúp đỡ lẫn nhau.”

Nghe thấy Lâm Cẩn Dung nhắc đến chỗ dựa lớn nhất làLâm lão thái gia, Lâm Xương lão gia ánh mắt vụt sáng, trầm giọng nói: “Ý tốtcủa các ngươi ta nhận, nhưng hai hài tử này còn phải vì mẫu thân chịu tang……”

“Ngày mai ta sẽ đưa bọn họ trở lại! Về phần tối nay,một người thần chí không rõ, một đứa gầy yếu không chịu nổi, cần phải đượcchiếu cố. Chăm sóc hài tử cũng khá vất vả, tình huống bây giờ các ngươi có thểlàm sao? Ta thấy nhà ngươi chỉ có một mình Đại chất tức có thể làm được, nhưngnàng kế tiếp phải lo rất nhiều việc, ngươi lúc trước còn không sợ phiền toáita, lúc này tại sao lại khách khí như vậy? Hay là sợ ta đoạt con ngươi nha? Cóphải xa xôi ngàn dặm gì đâu?” Đào thị một khi đã quyết định làm gì, khí thếcũng rất mạnh mẽ, căn bản không cho Lâm Xương lão gia cơ hội cự tuyệt, trựctiếp cầm tay Lâm Cẩn Dung, ra lệnh Cung ma ma cùng Xuân Nha: “Đi, đem Tam thiếugia cùng tiểu thư đưa đến đây.”

Lâm Xương nghe thấy Đào thị không phân rõ phải trái,vốn nghe đồn vị Tam phu nhân này tính tình táo bạo, không khỏi thở dài mộttiếng, cúi lưng, dẫn đám người Đào thị đi: “Đại ân của quý phủ, ta sẽ khôngquên, nhưng mà……”

Đào thị thản nhiên đánh gãy lời của hắn: “Các ngươi ởđây không quen biết ai, nghĩ đến muốn làm tang sự cũng không dễ dàng, tối nayta sẽ bảo Thiết Hòe ở lại đây hỗ trợ, ngày mai lại phái vài người tới giúp đỡ.Ngươi cẩn thận nghĩ lại, trong tộc có người nào muốn thông tri, ta phái ngườiđi nói giúp ngươi. Hậu sự dù sao cũng phải làm thỏa đáng, về sau các ngươi mớicó thể ngẩng mặt làm người.”

Phong tục của Triều Đại, hôn nhân luận tài, hậu tángchu toàn. Trong cuộc sống xem trọng nhất chính là hai chuyện này, việc vui haytang sự nếu không thể chu đáo, sẽ khiến người xem thường. Vì vậy, phải cứng rắnnhắc tới mặt mũi mới được. Lâm Xương lão gia lại là một tiếng thở dài, hướngĐào thị hành lễ, thấp giọng phân phó nhi tử thứ hai đứng ở cửa: “Đem Tam đệcùng muội muội ra đây, Tam thẩm nương muốn đón bọn họ về ở lại một đêm.”

Lâm Nhị thiếu gia rõ ràng thập phần không vui, nhíuchặt mày, hộc hộc muốn mở miệng nói, Lâm Xương lão gia lại lạnh mặt trầm giọngquát: “Nhanh đi!”

Lâm Nhị thiếu gia cắn chặt răng, chán ghét nhìn Đàothị cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, mặt âm trầm đi vào bên trong.

Lâm Cẩn Dung cầm tay Đào thị, vụng trộm hướng nàngdựng thẳng lên một ngón tay cái, trong mắt tất cả đều là sùng kính.

Đào thị ngẩn ra, lập tức không tiếng động nhếch lênkhóe môi. Nàng ngay cả Lâm lão thái thái cũng dám trêu vào, Lâm Xương gia nàytính là gì? Nhà này từ phía nam trốn tới đây tìm thân hữu nương tựa, cắm rễkhông xong, nếu không dựa vào Lâm lão thái gia trong tộc, thì về sau sẽ thếnào, cũng không có ai dám không tôn trọng trưởng bối, đặc biệt là Lâm gia cóđịa vị trong tộc. Trừ phi nhà hắn về sau không muốn gặp người nữa.

Không được bao lâu, thiếu niên mặc quần áo trắng khóemiệng hơi rỉ máu, trong lòng gắt gao ôm tiểu oa nhi, có chút tập tễnh xuất hiệnở hành lang. Ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua gương mặt mọi người, cuối cùng dừnglại trên người Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung, băn khoăn vài lần, nặng nề mà quỳxuống.

Lâm Xương lão gia biểu tình nhất thời phá lệ khó coi.

Đào thị thở dài, tiến lên nâng thiếu niên quật cườngnày dậy, ôn nhu nói: “Đi đi, muội tử của ngươi đã sớm đói meo rồi……”

Thiếu niên kia đứng dậy, cũng không quay đầu lại theođám người Đào thị ra đại môn.

“Tam Lang!” Lâm Xương lão gia từ sau đuổi theo, thấpgiọng nói: “Ngươi phải chú ý, đừng để Tam thẩm nương cùng Tứ muội muội thêmphiền toái…… Ta……”

Lâm Tam lang giống như căn bản chưa từng nghe thấy,cước bộ không hề ngừng nghỉ, đi đến trước xe ngựa mới dừng lại. Cung ma ma tiếpnhận oa nhi trong lòng hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ nghiêng người tránh né,gắt gao ôm không buông tay.

Đào thị nhìn oa nhi trong lòng hắn, cũng có thể lýgiải tâm tình của hắn, than nhẹ một hơi: “Ngươi cùng Thủy lão tiên sinh ngồi xengựa phía sau đi.”

Lâm Tam lang đối với nàng biểu hiện tôn trọng, hơi hơikhom người, khàn khàn cổ họng nói: “Tam phu nhân, đại ân đại đức không lời nàocảm tạ hết được.”

“Ngươi tên là gì?” Đào thị nghe hắn xưng hô gọi mìnhlà Tam phu nhân, mà cũng không giống như người nhà hắn gọi mình là thẩm, còn cóchút tán thưởng hài tử này. Mấy người Lâm Xương gia muốn làm thân, nhưng thậtra cũng không thân thiết bao nhiêu, thái độ của hắn như vậy, cũng cho thấykhông tự coi hai người là thân tộc mà có quan hệ thân thiết, mà là chân chínhnhớ ân tình.

“Lâm Thế Toàn.”

Đào thị nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, muốn tạ liềntạ Tứ muội muội của ngươi, nói thật, ta vốn sợ chọc phiền toái, là nàng đau khổcầu xin ta.” Thốt ra lời này, Cung ma ma liền hướng nàng chớp mắt, ý tứ là, nóiLâm Cẩn Dung vì hắn cầu tình cũng đành thôi, vì sao còn nói sợ chọc phiền toái?Chẳng phải là nửa điểm nhân tình cũng không còn gì sao?

Đào thị không để ý lên xe, cũng không nói lời nào.

Cung ma ma theo bản năng đánh giá vẻ mặt Lâm Thế Toàn,nhưng không hề nhận ra trên mặt Lâm Thế Toàn có dấu vết gì tỏ vẻ tức giận haymất hứng, hắn chỉ giương mắt nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung đang ngồi trên xe ngựa nương theo ánh đèncẩn thận đánh giá vị tộc huynh này của mình — ước chừng mười bốn mười lăm tuổi,mũi cao, trên môi có một tầng lông tơ xanh nhạt, ánh mắt không giống Lâm Xươngphụ tử dài nhỏ, mà là một đôi mắt hạnh, bộ dạng cũng đứng đắn khỏe mạnh……

Hai người ánh mắt chạm phải, Lâm Thế Toàn cúi mắt,chuẩn bị hành lễ trước Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung nghiêng người né: “Tam catrước lên xe đi, chuyện gì trở về nói sau.”

Lâm Thế Toàn cúi hạ lông mi, ôm hài tử trong lòng,xoay người lên xe.

Một đường không ai nói chuyện.

Trở về thôn trang Đào thị đã mỏi mệt không chịu nổi,lúc xuống xe toàn thân đau nhức cơ hồ bất động, lại còn phải cố an bài huynhmuội Lâm Thế Toàn. Lâm Cẩn Dung vội đẩy nàng đi vào: “Nương nhanh đi nghỉ ngơi,mọi việc đều giao cho con.”

Đào thị chần chờ nói: “Con có thể sao?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Không phải còn có Cung ma masao?” Lập tức trở lại đâu vào đấy chỉ huy mọi người: “Đi thu dọn Tây viện, đunnóng sữa dê, rồi bảo phòng bếp làm vài món ăn nhẹ đem tới đây.” Sau đó đưa tayđến trước mặt Lâm Thế Toàn: “Tam ca, ngươi giao muội muội cho chúng ta đi.Ngươi nếu không yên tâm, thì cứ ở một bên nhìn.”

Lâm Thế Toàn ngoan ngoãn giao ra đứa nhỏ, nhưng khôngđưa cho Cung ma ma, mà là đưa cho Lâm Cẩn Dung.

Đào thị thấy thế, có vài phần vui mừng, công đạo Cungma ma vài câu, rồi yên tâm đi nghỉ ngơi.

Lâm Cẩn Dung nhìn qua, hài tử kia căn bản không biếtđã xảy ra chuyện gì, đang ngủ ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn bất quá chỉ lớn bằngmột bàn tay, lông mày thưa thớt gắt gao nhíu lại. Hài tử đáng thương, Lâm CẩnDung thở dài, ý bảo Lâm Thế Toàn cùng nàng đến đông viện: “Ủy khuất Tam ca tạmthời trước tiên chờ ở phòng ta cho ấm người.”

Lâm Thế Toàn chần chờ một chút, cúi đầu đi theo.

Mới bước vào, Miêu Nha cùng Quế Viên liền đi ra: “Tiểuthư đã trở lại……”

“Suỵt……” Lâm Cẩn Dung chỉ chỉ hài tử trong lòng, ý bảohai người chớ có lên tiếng.

Quế Viên kinh ngạc vạn phần, trầm mặc cẩn thận đánhgiá Lâm Thế Toàn, Miêu Nha cũng hô lên một tiếng: “Di, này không phải Lâm XươngTam thiếu gia sao? Sao ngươi lại ở đây? Đây là……”

Lệ Chi trừng nàng liếc mắt một cái, Miêu Nha nhanhchóng phản ứng kịp, lập tức che miệng lại. Lâm Thế Toàn môi run run vài cái,rốt cuộc nhịn xuống, không rơi lệ, chỉ thấp giọng nói:“ Nương ta vừa mất.”

Miêu Nha sợ tới mức không dám nói lời nào, nhìn hài tửtrong lòng Lâm Cẩn Dung, lại nhìn Lâm Thế Toàn, chui vào sau lưng Quế Viên.

Lâm Thế Toàn cũng không nói lời nào, tiếp tục đi theoLâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung im lặng bàng quan nhìn, đối với vị tộchuynh này ấn tượng khá tốt. Dám đánh bạo phản kháng phụ huynh cứu thân muội,đến nơi đây còn có thể nhịn xuống bi thống nói rõ nguyên do sự việc, không hềthất thố khóc thành tiếng đến, tuổi tuy rằng chưa lớn, lại hiểu sự biết lễ.

Sữa dê rất nhanh được đưa đến, Cung ma ma tự tay chotiểu hài tử uống sữa dê. Nhìn thấy muội tử được ăn no xong ngủ, Lâm Thế Toànthở dài nhẹ nhõm một hơi, mồm to ăn sạch đồ phòng bếp nấu đem đến, lập tức đứngdậy đối với Lâm Cẩn Dung vái thật dài: “Tứ tiểu thư, theo lý thuyết, các ngươiđã cứu tánh mạng muội tử của ta, ta nên thấy đủ, không nên khiến các người thêmphiền toái……”

Cung ma ma vừa nghe lời này có rơi xuống a, hài tử nàylà thừa dịp Đào thị không ở đây, muốn khiến cho Tứ tiểu thư mềm lòng, vì thếchạy nhanh hướng Lâm Cẩn Dung liều mạng nháy mắt, ý tứ là mặc kệ Lâm Thế Toànnói cái gì, đều không cần đáp ứng vội.

Lâm Cẩn Dung không để ý Cung ma ma, tiếp tục nghe LâmThế Toàn nói chuyện: “Nhưng hôm nay chúng ta sợ không thể trở về được, đành damặt dày ở lại nhờ quý phủ. Ta thân không có gì quý giá, không thể nuôi dưỡngmuội tử, nhưng cũng không thể để các ngươi không công nuôi sống nàng cùng ta,ta……” Hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ta nguyện ý giúp việc cho cácngươi. Ta biết chữ biết tính toán, bất quá cũng có vài việc ta có thể làm.”